Phó Yến Đình đứng sang một bên, quan sát toàn bộ thao tác của Chử Trần Âm, con ngươi nheo lại, đầy kinh ngạc.

Tuy nhiên, mạch não của hắn thật sự không giống với những người khác, hắn chỉ sửng sốt trong giây lát, sau đó nắm lấy tay Chử Trần Âm, cười nói: "Những thứ này còn chưa đủ, ở mỗi viện tử ở Phó gia còn đặt rất nhiều đồ gốm và thư hoạ nữa."

Chử Trần Âm ngăn cản hắn: "Những thứ đó mang đi cũng không có tác dụng gì!"

Chử Trần Âm có chút sửng sốt, nàng xấu hổ nhìn Phó Yến Đình đang cười, thật muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn, ngươi thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, Anh ấy không chỉ có đầu óc sáng suốt mà còn có lòng ăn uống tuyệt vời!

Phó Yến Đình nhếch mép cười xấu xa: "Cẩu hoàng đế không phải thèm muốn tiền tài nhà chúng ta sao sao? Ta sẽ không để lại cho ông ta một xu!"

Chử Trần Âm vừa nghe cũng cảm thấy có lý, muốn làm được việc lớn nhất định phải tàn nhẫn, nàng đi theo Phó Yến Đình về hậu viện Phó gia.

Bọn họ mở những gian phòng trong Phó gia mà không có người ở trước, khi gặp đồ quý giá sẽ chuyển đi.

Cuối cùng, ngay cả một lọ thuốc hít cũ cũng bị mang đi.

Sau đó đến viện tử của Phó phu nhân, viện tử của các vị thiếu gia, tiểu thư Phó gia, rồi cuối cùng đến tân phòng của bọn họ.

Chỉ cần là những nơi họ đi qua, bất kể là y phục hay chăn đệm, có thể mang đi thì sẽ mang đi tất cả.

Chử Trần Âm lau mồ hôi trên trán, cũng may có Phó Yến Đình dẫn đường, nếu không nàng chưa chắc đã có thể chuyển hết vàng bạc, trang sức, đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ vào bên trong trong thời gian ngắn như vậy.

Sau khi đặt tất cả các đồ vào bên trong xong, không gian trên tầng ba dường như càng ngày càng lớn, nhìn qua vẫn còn lại bốn phần năm, giống như chưa hề đặt thêm bất kì thứ gì vào đó vậy.

Chử Trần Âm cau mày nhìn bốn phía, cố gắng suy nghĩ, nếu thật sự có thiên tai, thì chỉ tích trữ chỗ vàng bạc châu báu này chắc chắn là không đủ.

Hỏa hoạn, hạn hán, động đất.

Đến lúc đó thứ sẽ thiếu là thức ăn, đúng vậy, rất rất nhiều thức ăn.

Nàng hơi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chỉ thấy cánh cửa dẫn lên không gian tầng bốn đột nhiên vang lên, một giọng nữ máy móc chậm rãi truyền đến: "Nâng cấp hoàn thành."

Chử Trần Âm vội vàng đi về phía cửa, chỉ thấy cánh cửa vốn dĩ đóng chặt đột nhiên mở ra.

Nàng dè dặt cẩn thận mở cửa rồi chậm rãi bước vào trong.

Diện tích ở đây cũng tương đương với tầng dưới, khoảng 300 mét vuông, nhưng bên trong có điều hòa, giống như đang ở trong một kho lạnh khổng lồ.

Sau đó nhìn thấy những dòng chữ được viết bằng phông chữ phát sáng lưu lại ở một bên bức tường."Đây là nơi bảo quản thực phẩm tươi sống và bất kỳ thực phẩm nào cũng có thể được bảo quản trong thời gian vô hạn.

Chử Trần Âm không ngừng nhìn dòng chữ đó mấy lần, choáng váng đứng ở chỗ đó sững sờ hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại.

Ông trời cũng biết chơi thật đấy, có tầng này trong không gian rồi không phải bọn họ muốn để đồ ăn bao lâu thì để sao, còn hữu dụng hơn cả cái tủ lạnh hai cửa nhà nàng đấy.

Lợi hại như vậy, không biết không gian tiếp theo sẽ là gì nữa.

Suy nghĩ một hồi, nàng lập tức đi tới cánh cửa dẫn lên tầng năm, nhìn thấy trên đó nói: "Còn 48 giờ nữa để nâng cấp không gian tầng năm hoàn thành."

Chử Trần Âm nhìn tấm bảng còn vui hơn so với lần đầu rất nhiều, nàng đã bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ về không gian tầng thứ 5.

Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu vẫn là dự trữ.

Sau khi rời khỏi không gian tầng 4, trước tiên Chử Trần Âm đi xuống tầng 1 đem tất cả trái cây và rau quả trong siêu thị để vào trong không gian tầng bốn, sau đó rời khỏi không gian và quay trở lại Phó phủ.

Lúc này, màn đêm càng lúc càng đen đặc, bọn họ vẫn còn mấy giờ để tích trữ đồ ở kinh thành

Chử Trần Âm lập tức kéo Phó Yến Đình đi tới phòng bếp nhà bọn họ

Trong bếp có củi, gạo, dầu, muối, dưa, hoa quả, rau, lợn, vịt, cá, thịt.

Chử Trần Âm đưa gia cầm vào không gian tầng 3, còn tất cả vật chết và đồ tươi sốnh đều được đặt ở không gian tầng 4. Phó Yến Đình thấy cũng gần như vậy nên lại đưa nàng về kho lương nhà họ.

Ở kinh thành mỗi danh gia vọng tộc đều có một kho lương, hàng năm điền trang của họ sẽ gửi đến rất nhiều ngũ cốc.

Khi cửa kho lương được mở, một mùi hương lúa thoang thoảng bay ra

Chử Trần Âm định thần, chỉ thấy trong kho chứa đầy lương thực, tất cả đều được đóng trong bao vải bố, xếp chồng lên nhau.

Phóng mắt nhìn xung quanh, có tổng cộng ba ngọn núi

Phó Yến Đình đi vào, vỗ vỗ một bao ngũ cốc: "Đây là gạo, bột mì, kê, ngô, đậu nành cùng một ít đậu xanh đậu đỏ, nàng muốn đem cái nào đi?"

Chử Trần Âm nhếch lên khóe môi, ánh mắt trong suốt: "Đem tất cả vào đi."

Trên mặt Phó Yến Đình cũng lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Chử Trần Âm sải bước tiến về phía trước, bắt đầu di chuyển nó, không lâu sau trong đó liền trống rỗng.

May mắn thay, bình thường phó phủ dự trữ rất nhiều lương thực, cũng không tới nỗi chỉ đủ nhét kẽ răng.

Phó Yến Đình đang đợi nàng ở bên ngoài: "Thế nào? Bên trong chất đầy rồi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play