Đã lựa chọn anh cả Lạc Hàn, đương nhiên phải bắt đầu hiểu rõ tình trạng của anh. Trải qua dò hỏi bóng gió với người hầu trong nhà, Lộ Tinh Thần xác định Lạc Hàn là người sống rất có quy tắc và đơn độc.

6 giờ sáng thức dậy, chạy bộ, ăn sáng, đi làm.

Nếu không có tiệc xã giao vào buổi chiều, sẽ về nhà ăn tối lúc 5 giờ rưỡi, rồi đi phòng sách làm việc hai tiếng, 9 giờ nghỉ ngơi.

Cho dù cuối tuần cũng như vậy, không đi công ty cũng sẽ đi một vài nơi thích hợp với anh, rồi đúng giờ về nhà.

Đúng tiêu chuẩn 6 giờ dậy 9 giờ đi ngủ, hai loại tác phong sinh hoạt hoàn toàn khác với Lộ Tinh Thần.

Tuy Lộ Tinh Thần thành lập phòng làm việc của mình từ sớm, nhưng bản chất vẫn là sinh viên đại học, hoàn toàn tuân theo quy luật nghỉ ngơi và làm việc của sinh viên đại học ngày nay.

Bình thường nếu không có tiết, Lộ Tinh Thần có thể ngủ đến hai ba giờ chiều mới dậy, ăn chút đồ tiếp tục ngủ.

Đến 7 8 giờ bò dậy, rồi chơi điện thoại cày game đến trời sáng.

Tính thế này, thời gian hai người tỉnh táo có thể ghép thành 24 tiếng một ngày, thời gian ngủ cũng vậy.

Vừa hay không thể nhìn thấy mặt nhau.

Không được, nếu luôn không gặp mặt, tính toán gì cũng sẽ ngâm nước nóng.

Lộ Tinh Thần quyết định, trước bắt đầu thay đổi giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc.

.

Thứ hai.

Tiết xuân đã qua, mặt trời treo trên cao, nhiệt độ ấm áp, là một trong những khoảng thời gian thích hợp nhất cho người trung niên ra khỏi phòng hoạt động.

Lạc Hàn rất hưởng thụ chạy bộ dưới thời tiết thế này, tâm tình vui sướng làm cho nhịp bước dưới chân anh thả lỏng hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn so với thường ngày.

Vừa rẽ qua hàng rào gỗ vườn hoa, nhìn thấy trên cái ghế ban đầu trống không giờ đã nhiều thêm một người.

Lộ Tinh Thần vốn đợi ở đây, đương nhiên cũng ngay lập tức nhìn thấy Lạc Hàn.

Cậu vẫy tay về phía Lạc Hàn nói: "Chào buổi sang nha!"

Lạc Hàn không thể không dừng lại bên cạnh cậu.

"Cậu ở đây làm gì?"

"Phơi nắng!" Lộ Tinh Thần chỉ chân mình: "Người ta nói phơi nắng có lợi cho bù canxi, nên em nghĩ chắc cũng có lợi cho cái chân bị thương của em."

Tầm mắt Lạc Hàn hướng xuống dưới, khóe miệng không khỏi hơi giật giật.

Lộ Tinh Thần cúi đầu, nhìn cái chân bị thương được bọc thạch cao kín mít của mình, không hề xấu hổ: "Canxi lưu chuyển trong thân thể người, chỗ nào có yêu cầu thì sẽ bù đến chỗ đó, cho nên dù nắng không chiếu đến chân em, nhưng nắng chiếu vào bộ phận khác cũng như nhau thôi."

Lạc Hàn: "...."

Thật sự là lý do hoàn mỹ không khuyết điểm.

Lúc Lộ Tinh Thần nói chuyện mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng không chạy bộ, thoạt nhìn so với người chạy bộ còn nóng hơn.

Gò má đỏ hồng tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu, hai mắt như sao, con ngươi đen thẫm ở dưới ánh mặt trời dịu dàng như mang thêm ánh nước vừa sáng vừa trong suốt .

"Vậy cậu cứ tiếp tục phơi nắng đi."

Ánh mắt của Lạc Hàn rơi trên mặt cậu mấy giây rồi mới rời đi, tiếp tục sải bước chạy về phía trước, không bao lâu đã biến mất ở đoạn cuối của con đường nhỏ.

Lạc Hàn chạy thêm một vòng, lúc quay lại, Lộ Tinh Thần vẫn như cũ ngồi ở đoạn đường đó.

Cậu đã đổi phương hướng của xe lăn, từ chỗ Lạc Hàn nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt cậu.

Đầu cậu hơi nghiêng, không hề động đậy, như đang chuyên chú nhìn thứ gì đó.

Cho dù cách xa như vậy, Lạc Hàn cũng có thể nhìn thấy đuôi lông mi đen dài và vểnh của cậu bị ánh mắt trời nhuộm lên mang theo màu sắc ấm áp, cần cổ mảnh khảnh trắng nõn cong thành một đường cong xinh đẹp.

Rõ ràng bộ dáng tràn đầy sức sống, lại trông như rất dễ dàng bị bẻ gãy.

Giống như cái hôm mở cửa xe, nhìn thấy người hơi thở thoi thóp nửa hôn mê, dường như một giây sau, người này sẽ biến mất không thấy nữa.

Từ sau khi làm hiệp nghị kết hôn, Lộ Tinh Thần liền chuyển vào nhà họ Lạc.

Bởi vì cố ý tránh né nhau, số lần hai người gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, với Lạc Hàn mà nói Lộ Tinh Thần chỉ là một cái tên hay xuất hiện trong miệng người hầu hoặc em trai.

Giống như trước đây mẹ sống ở chỗ này, muốn nuôi chó nuôi mèo, sẽ báo trước với anh một tiếng.

Anh sẽ biết trong nhà hôm nay lại nhiều thêm một con chó, hoặc ngày mai mẹ sẽ nhận về một con mèo mới.

Nhưng những con chó con mèo này rốt cuộc có bộ dáng thế nào, có sở thích thói quen gì, anh không hề hay biết.

Lạc Hàn thu hồi ánh mắt, dưới chân chuyển động, đổi phương hướng, tiếp tục chạy vào trong nhà.

"Cậu cả, ngài không chạy nữa sao?" Người hầu đợi ở cửa đưa khăn lông qua.

"Ừ." Lạc Hàn lau mồ hôi, quay đầu nhìn Lộ Tinh Thần còn ngồi ở đó, thân hình kia ở dưới ánh mặt trời ngày càng nóng càng lộ ra sự yếu ớt.

Anh nhỏ giọng nói với người hầu: "Đi đẩy cậu chủ nhỏ về, chuẩn bị dùng bữa sáng."

"Được, tôi đi ngay."

.

Lúc Lạc Hải xuống lầu, Lộ Tinh Thần đã ngồi trước bàn ăn ăn sáng.

Biết được Lạc Hàn bảo người đẩy cậu về, Lộ Tinh Thần cảm thấy không uổng công cực khổ dậy sớm, tâm tình rất tốt, khẩu vị cũng tốt hơn.

Từ lúc nhìn thấy cậu Lạc Hải duy trì nét mặt kinh ngạc cho đến khi ngồi xuống ghế.

Lúc này, Lộ Tinh Thần vẫn luôn chuyên chú ăn đồ ăn.

Không thể trách cậu, đầu bếp nhà họ Lạc nấu ăn quá ngon, đồ ngon trước mắt, cái gì cũng không thể thu hút nổi cậu.

Ở thế giới ban đầu, cách một khoảng thời gian Lộ Tinh Thần sẽ ra khỏi nhà du lịch.

Sau khi trở về, người bên cạnh hỏi đến thành phố này có phong cảnh gì đẹp, cậu ấp a ấp úng. Nhưng nếu có người hỏi có gì ăn ngon, cậu có thể kéo người ta nói đến mấy tiếng không ngừng.

Cậu chính là người nhiệt tình với đồ ăn ngon vậy đó.

Lạc Hải ngồi xuống, cầm muỗng lên, khuấy cafe.

Lúc buông muỗng xuống, muỗng chạm đến khay đựng ly cafe, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.

Động tĩnh này quá rõ ràng, Lộ Tinh Thần không thể giả vờ không nhìn thấy người, chỉ phải tranh thủ lúc rảnh rỗi nuốt đồ ăn ngẩng đầu lên, cười với Lạc Hải.

Lạc Hải: "Tinh Thần, sao cậu dậy sớm vậy? Hơn nữa chân cậu không thoải mái thì bảo người bưng đồ ăn sáng lên cho cậu, ăn cơm trong phòng là được rồi."

"Tôi sẽ đến trường vào hôm nay." Lộ Tinh Thần cười.

"Cái gì?" Lạc Hải kích động đứng lên.

"Rất kì lạ sao? Chân tôi bị thương, chứ không phải đầu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc đi học."

Lạc Hải nhíu chặt chân mày: "Nhưng cậu bị thương nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chạy đến chạy đi như vậy tớ sợ sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục vết thương của cậu!"

Trong thanh âm của gã mang theo quan tâm và căng thẳng, càng nói càng to, làm cho đầu bếp nữ đang rửa bát trong phòng bếp thò đầu vào hỏi phải chăng có yêu cầu gì cần giúp đỡ.

"Không cần."

Người thứ ba trong phòng ăn bỗng nhiên lên tiếng.

Lạc Hải lúc này mới phát hiện, hóa ra không chỉ có một mình Lộ Tinh Thần.

Chỉ trách người bị thương như Lộ Tinh Thần sáng sớm xuất hiện trong phòng ăn khiến gã chấn động quá lớn, khiến gã trong chốc lát không phát hiện anh cả của mình cũng có mặt.

Kì lạ, Lộ Tinh Thần xưa nay nếu có thể không gặp mặt anh cả thì không gặp, người như cậu sợ nhất tình cảnh lúng túng, sao hôm nay...

"Lúc ăn cơm, yên tĩnh một chút."

Mặt Lạc Hàn ẩn phía sau tờ báo, nhìn không rõ nét mặt anh, nhưng từ trong thanh âm có thể nghe ra, người này đã rất không vui.

Lộ Tinh Thần nhún vai với Lạc Hải, dùng khẩu hình làm động tác 'sịt', tỏ ý đối phương đừng nói chuyện nữa.

Lạc Hải đáp trả lại bằng một mặt quỷ, rồi khôi phục lại bộ dáng cậu chủ nhã nhặn, hai người yên lặng ăn bữa sáng.

Sau khi Lộ Tinh Thần ăn xong một phần cháo bí đỏ, vẫn chưa thỏa mãn, lại đưa tay ra cầm lấy một miếng sandwich gặm.

Lộ Tinh Thần ngồi bên cạnh Lạc Hàn, lúc cậu vào cố tình điều chỉnh góc độ của ghế.

Cho dù nửa thân trên của người đàn ông hoàn toàn bị tờ báo che mất, cậu vẫn có thể nhìn thấy từng cử động của người đàn ông phía sau tờ báo.

Lộ Tinh Thần chắc chắn, từ sau khi mình bắt đầu ăn đồ ăn, người đàn ông không chuyên tâm xem báo, còn dùng một phạm vi nhỏ ở giữa liếc nhìn chỗ cậu mấy lần.

Cho dù vừa rồi người đàn ông rõ ràng không vui, nhưng lúc bản thân há to mồm ăn sandwich, anh vẫn liếc nhìn mình một hai lần.

Thật sự 'thú vị'.

Sau khi ăn xong, Lạc Hải chủ động đi qua giúp Lộ Tinh Thần đẩy xe lăn: "Tinh Thần, tớ bảo tài xế đổi thành xe Lexus, chúng ta cùng nhau đi học."

Lộ Tinh Thần vẫn chưa ăn đã cái nư nuốt xuống miếng sandwich cuối cùng, quyến luyến không rời với phần lớn đồ ăn còn dư lại trên bàn nói: "Cũng được."

Nếu không phải không muốn sụp đổ thiết lập, cậu cảm thấy cậu còn có thể ăn thêm nửa tiếng nữa.

Đợi sau khi hai người rời đi, người đàn ông vẫn luôn ở phía sau tờ báo mới lộ mặt ra.

Lạc Hàn cảm thấy chắc hẳn vừa rồi anh bị chứng cuồng loạn.

Người có thể ăn như vậy sao có thể yếu ớt?

Lạc Hàn cau mày nhìn đồ ăn trên bàn, đặt tờ báo xuống, cầm lên một miếng bánh mì trắng cắt lát, như thường ngày nhét vào trong miệng, nhai kĩ.

Một miếng, lại một miếng.

Trong quá trình ăn, chân mày trước đây cau thành hình chữ xuyên của anh chậm rãi thả lỏng, thậm chí lộ ra một chút cảm giác thoải mái.

Quản gia Trương vẫn luôn đứng bên cạnh trên mặt chậm rãi mang theo ý cười, ông khom lưng niềm nở nói: "Gần đây nữ đầu bếp đi học một lớp huấn luyện bánh ngọt kiểu tây mới, bánh mì này được nướng theo phương thức mới, tôi vừa rồi cũng nếm thử, ngon hơn trước đây."

"Ừ." Lạc Hàn gật đầu.

Hóa ra là như thế.

Khó trách hôm nay bánh mì ăn ngon hơn, xốp hơn so với trước đây.

Quản gia Trương thấy Lạc Hàn ăn xong bánh mì trong dĩa, lập tức lại bày lên thêm một phần mới: "Cậu cả, cái này bỏ thêm hạt, rất thơm, cũng được nướng theo phương thức mới, ngài thử xem."

Lạc Hàn do dự hai giây, vẫn là đẩy dĩa ra: "Không cần."

Quản gia Trương còn muốn nói gì đấy, khớp xương ngón trỏ của Lạc Hàn gõ lên mặt bàn: "Quản gia Trương, mặc kệ người bao nhiêu tuổi, làm việc gì cũng phải khắc chế, ăn uống cũng như thế."

20 thi Tiếng Trung thực dụng

21 thi Khái quát tình hình Trung Quốc

Một môn đề mở, một môn nửa đóng nửa mở. Đóng mở không quan trọng, quan trọng là thi viết, biết đọc chứ nào có biết viết, nhận ra mặt chữ chứ nào có nhớ viết ra làm sao đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play