Trong xe Lexus.
"Anh cả ép cậu hả?"
"Cái gì?" Sau khi Lộ Tinh Thần lên xe vẫn luôn chơi game trên điện thoại, nghe thấy câu hỏi của Lạc Hải đầu ngón tay run lên, nhân vật đang nhảy trên màn hình nháy mắt bỏ mạng.
Lộ Tinh Thần thiếu chút nữa muốn ném điện thoại.
Cậu từ bỏ ý nghĩ tiếp tục chơi game, ngẩng đầu: "Không phải, do chính tôi muốn đi."
Lộ Tinh Thần hỏi: "Sao cậu lại cảm thấy Lạc Hàn ép tôi?"
Lạc Hải thở dài, bất đắc dĩ nói: "Aiz, người không có tim như anh ấy, lúc tớ học cấp ba, sốt 40 độ rồi còn ép tớ đi học, còn nói với tớ, ban đêm truyền nước cũng được, nhưng bài vở bị thiếu thì không thể bù được."
"Thành thật mà nói, nhà tớ không nghèo đến mức không mời nổi giáo viên gia đình, cho dù cả một học kì tớ không đi học cũng không có vấn đề gì đúng không!"
Có lẽ Lạc Hải cảm thấy mình nói vậy có hơi quá đáng, chuyển đề tài: "Anh ấy hà khắc với người bên cạnh, cũng rất quá đáng với bản thân."
Lộ Tinh Thần giả vờ không rõ, dụ dỗ gã tiếp tục nói.
Lạc Hải thật sự có rất nhiều oán giận với Lạc Hàn, nói đến người anh cả này liền nói không ngớt: "Cậu biết không, con người anh ta cực đoan đến mức mặc kệ đầu bếp nữ thay đổi da dạng thế nào, bữa sáng vĩnh viễn chỉ ăn bánh mì trắng lát cắt cộng thêm bánh mì, xưa nay sẽ không ăn cái khác. Từ lúc tớ có kí ức, nhà tớ đã đổi không biết bao nhiêu đầu bếp, đều như vậy. Cuối cùng mẹ tớ cảm thấy đến một người lại nói một lần phải chú ý những gì rất phiền, cũng hiểu rõ bất kể như thế nào cũng không thể nào khiến anh ta thay đổi, mới giữ lại một người dùng cho đến bây giờ."
Lộ Tinh Thần thật sự kinh ngạc.
Lộ Tinh Thần sớm từ trong miệng người hầu có hơi hiểu rõ Lạc Hàn. Tuy các người hầu dùng từ rất cẩn thận dè dặt, nhưng trong và ngoài lời nói đều ít nhiều mang theo một vài cảm xúc chủ quan.
Lộ Tinh Thần với tư cách là người thứ ba, đương nhiên nghe ra lời ẩn ý bên trong của họ.
Một người đàn ông có thể hà khắc với bản thân và người nhà đến mức độ nhất định, tuyệt đối không dễ ứng phó.
Khó trách tác giả sẽ giữ lại anh đến cuối cùng, sau khi để nam chính lớn lên mới hoàn toàn đánh bại anh.
Lộ Tinh Thần tò mò nói: "Nếu anh ta không tốt, sao lúc đầu cậu còn khuyên tôi đồng ý gả cho anh ta?"
Lạc Hải sững sờ: "Tớ cái này không phải...muốn có nhiều thời gian ở bên cậu hơn sao?"
Lộ Tinh Thần vẹo đầu đến nơi Lạc Hải không nhìn thấy, trợn trắng mắt lên trời.
Giả nhân giả nghĩa.
Trong chớp mắt, xe đã tiến vào cổng trường, ngừng bên cạnh tòa dạy học.
"Tớ đưa cậu đến lớp nhé." Lạc Hải vừa đẩy cửa xe Lexus ra, vừa nói.
Lộ Tinh Thần mới không tin Lạc Hải thật tâm muốn đưa cậu đến lớp học.