Lộ Tinh Thần vừa ghi chú xong cho lão Vương, Lạc Hải liền đi ra nghênh đón. Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, gã không đi học.
Lạc Hải ánh mắt thăm dò: "Có người tìm cậu?"
Lộ Tinh Thần thoát ra khỏi giao diện wechat: "Tôi ở trên xe nhàm chán nên lướt tài khoản công cộng."
Lạc Hải gật đầu, tiếp nhận xe lăn, đẩy Lộ Tinh Thần vào phòng ăn.
"Ăn cơm trước đi, tớ bảo nhà bếp nấu nhiều món cho cậu, bồi bổ."
"Cảm ơn." Nghe thấy ăn, chân mày Lộ Tinh Thần hơi động đậy, duỗi dài cổ nhìn về phía nhà bếp.
Lạc Hải tiếp tục nói chuyện, Lộ Tinh Thần nghe nhưng tâm hồn treo ngược cành cây.
Cậu ăn sáng sớm, lúc này đói rồi, một lòng một dạ đặt toàn bộ tâm tư lên thức ăn.
Gia đình nhà họ Lạc quyền quý như thế, nói thế nào thì đầu bếp cũng nên có tiêu chuẩn năm sao nhỉ?
Thấy Lộ Tinh Thần không trả lời, Lạc Hải ngừng lại, ngồi xổm, nhìn chằm chằm Lộ Tinh Thần: "Tinh Thần, cậu không phải đang trách tớ chứ?"
"Hả?" Lộ Tinh Thần hoàn hồn, đối diện với đôi mắt dịu dàng và tràn đầy hàm ý tìm tòi nghiên cứu của Lạc Hải, vội vàng xua tay nói: "Tôi trách cậu cái gì?"
"Trách tớ không đi đón cậu." Lạc Hải giải thích: "Vốn hôm nay tớ muốn đi đón cậu, nhưng sáng sớm anh cả nói tài xế của anh ấy sẽ đi đón cậu, cho nên mới không đi."
Giả tạo.
Cha này rõ ràng hy vọng tui ở lại bệnh viện, để thuận tiện làm chuyện kế tiếp.
Lộ Tinh Thần không sao cả nói: "Tôi cũng không phải bị thương nghiêm trọng gì, để tài xế đến đón là được."
"Tinh Thần cậu thật tốt, vĩnh viễn hiểu chuyện chu đáo như vậy." Lạc Hải cười, ánh mắt nhìn Lộ Tinh Thần càng thêm dịu dàng.
Sự dịu dàng này khiến Lộ Tinh Thần sợ hãi trong lòng.
Cậu chuyển chủ đề, chỉ vị trí trống bàn bên cạnh: "Cậu đẩy tôi đến bên kia là được."
Giữa lúc nói chuyện, đầu bếp nữ đã bưng từng đĩa đồ ăn ra.
Không ngoài dự liệu của Lộ Tinh Thần, quả nhiên hương sắc vị đều đủ, hít sâu một hơi, chứa đầy hương thơm đồ ăn tuyệt vời.
Một ông cụ đã có tuổi, trông như quản gia đi sau cùng bưng một tô canh to chậm rãi đi qua.
"Quản gia Trương, anh tôi có về ăn cơm không?"
Quản gia Trương trả lời: "Cậu cả phải tham gia tiệc xã giao."
Lạc Hải: "Anh ấy không phải rất ít tham gia tiệc xã giao vào cuối tuần sao?"
Quản gia Trương giải thích nói: "Là tiệc xã giao của hôm qua, nhưng trên đường đi nhận được thông báo cậu chủ Lộ xảy ra tai nạn xe, bèn nhanh chóng chạy qua, chỉ đành đẩy tiệc xã giao đến hôm nay."
Lạc Hải đã hiểu gật đầu: "Biết rồi, bác đặt canh ở chỗ tôi, đợi lát nữa tôi múc cho Tinh Thần."
Lộ Tinh Thần kinh ngạc nói: “Hôm qua là cậu cả đưa tôi đến bệnh viện sao?”
Sự kinh ngạc của cậu không phải giả vờ ra.
Sau khi tỉnh táo lại người đầu tiên cậu nhìn thấy là Lạc Hải, hơn nữa Lạc Hải còn nói chuyện về Lộ Vũ Thần, thoạt nghe giống như đã ở bên cậu rất lâu. Lộ Tinh Thần theo lẽ hiển nhiên cho rằng, Lạc Hải là người đầu tiên chạy đến hiện trường xảy ra tai nạn, đưa cậu đến bệnh viện.
Không ngờ, Lạc Hàn mới là người đầu tiên chạy đến cứu cậu.
Này thật sự khiến người bất ngờ.
Nhớ đến người đàn ông nói chuyện hờ hững, cùng với phần 'hiệp nghị miệng' kia, Lộ Tinh Thần nghĩ thế nào, cũng không cảm thấy Lạc Hàn sẽ là người làm chuyện này.
Lạc Hải xoay người cho quản gia một ánh mắt, đợi sau khi quản gia lùi ra, giải thích nói: "Tối qua tớ có chuyện quan trọng, tạm thời không thể thoát thân, sau khi hoàn thành nhanh chóng chạy qua."
"Không sao." Lộ Tinh Thần rũ mi nói.
Cậu ngồi bên cạnh Lạc Hải, lúc cúi đầu, mái tóc hơi dài cũng rũ xuống theo, lộ ra vành tai xinh xắn và cần cổ trắng nõn. Dưới ánh đèn phòng ăn, thoạt nhìn ngoan ngoãn điềm đạm đáng yêu, còn hàm chứa một chút khó chịu.
Lạc Hải trong nháy mắt nhìn đến sững sờ.
Gã dịch ghế, đến gần Lộ Tinh Thần hơn.
"Được rồi, sau này tớ sẽ luôn bên cậu, đừng khó chịu nữa." Gã nói rồi nửa đứng lên, múc canh xương cho Lộ Tinh Thần: "Nào uống chút canh, tớ cố tình bảo phòng bếp làm, để cậu bồi bổ."
Nắp canh được lấy ra, một làn hương thơm xông vào mũi, thơm mà không ngấy, khiến ngón trỏ người động đậy.
Toàn bộ lực chú ý của Lộ Tinh Thần lập tức bị hấp dẫn, hoàn toàn không để ý Lạc Hải nói gì, chỉ qua loa trả lời 'ừ' một tiếng.
Giây đầu tiên vào miệng, mắt cậu sáng lên.
Quả thật rất ngon.
Linh hồn cũng sắp bị món ngon này bắt làm tù binh.
Anh mắt phát sáng kia của Lộ Tinh Thần, Lạc Hải thường thấy, trước đây chính là như vậy, chỉ cần gã tùy tiện nói hai câu dỗ dành, đối phương sẽ lộ ra nét mặt thỏa mãn này.
Cái này cực kì lấy lòng Lạc Hải, trong thanh âm của gã mang theo ý cười: "Thực ra tớ trước đây thường xuyên nghĩ, nếu tương lai có thể cùng cậu sống chung dưới một mái hiên, cùng ăn cùng ngủ như vậy thật sự rất tốt. Nếu như thế, chúng ta càng thêm—"
Nói được một nửa, thì nhìn thấy Lộ Tinh Thần bỏ xuống muỗng canh, trực tiếp bưng bát lên, xì sụp xì sụp một hơi uống sạch canh.
"Cái này thật sự ngon, tôi vừa rồi nghĩ, ngày mai có thể bảo đầu bếp nữ lại hầm thêm không?" Lộ Tinh Thần bưng bát, trong mắt chứa ánh sao, nghiêng đầu nhìn Lạc Hải.
"...." Thanh âm mang theo ý cười của Lạc Hải dừng lại im bặt.
Mấy giây sau, gã chậm rãi nhổ ra một câu: "Đương nhiên có thể."
.
Ăn chưa bao lâu, Lạc Hải có chuyện phải ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, Lộ Tinh Thần rơi vào trạng thái thả lỏng, lại uống thêm một bát canh sau đó tìm người đẩy cậu lên lầu.
Cậu sống trong phòng ngủ chính tầng hai.
Căn phòng này nhìn khá lớn, phong cách trang trí phức tạp lại phục cổ, trông có vẻ giống phong cách mà người có tuổi sẽ bị công ty lắp đặt lừa gạt.
Có tiền tùy hứng.
Trước đây căn phòng này chắc hẳn là phòng ngủ của Lạc Hàn, bây giờ coi như là phòng cưới của hai người.
Nhìn kĩ, còn có không ít vật nhỏ đại biểu cho tân hôn đặt trong góc, chưa kịp thu dọn lại.
Lộ Tinh Thần chậc lưỡi.
Lạc Hàn này cho cậu rất nhiều bất ngờ.
Rõ ràng từng có hiệp nghị, hai người thuộc về thái độ không can thiệp lẫn nhau, lại đẩy đi tiệc xã giao quan trọng chạy đến cứu người.
Còn có căn phòng ngủ này.
Lạc Hàn hoàn toàn có thể sắp xếp cho cậu ngủ phòng khách hoặc phòng sách và phòng khác, không ngờ lại để lại phòng ngủ chính cho cậu, bản thân đi ngủ phòng sách.
Lộ Tinh Thần hít sâu một hơi, ngớ ngẩn nghĩ: Lạc Hàn này, chắc không phải—yêu thầm nguyên chủ chứ?
Cho nên hờ hững chỉ là lớp ngụy tạo bên ngoài của anh?
Cũng không đúng.
Nếu như Lạc Hàn yêu thầm nguyên chủ, sau này nguyên chủ thảm như vậy, sao anh nhẫn tâm thấy chết không cứu?
Nhưng đổi mạch suy nghĩ, yêu càng sâu, hận càng sâu. Sau này biết nguyên chủ đội nón xanh lớn như vậy cho anh, hoàn toàn chết tâm cũng bình thường.
Thanh âm nói chuyện của người hầu đánh gãy suy nghĩ lung tung của cậu: "Cậu Lộ, ngài nghỉ ngơi trước, có chuyện trực tiếp ấn chuông, hoặc gọi điện thoại nội tuyến."
Lộ Tinh Thần gật đầu.
Thế giới của người có tiền, rất xa hoa.
Thật sự má nó rất thích hợp với người lười biếng như cậu.
Sau khi người hầu rời đi, Lộ Tinh Thần dạo một vòng trong phòng, không nhìn ra cái gì cho nên cứ như vậy đi, quyết định lên giường ngủ.
Cái chân bị thương của cậu không tính nặng, xe lăn lại là loại trí năng cao cấp, cậu gần như không tốn sức lực di chuyển xe lăn đến trên giường.
Vừa năm xuống, điện thoại vang lên.
Cầm lên xem Kỷ Lệ.
Cậu hơi nhướng chân mày, ngón tay vuốt lên màn hình mấy cái, không hề do dự ấn nút nghe.
"Chân như thế nào rồi?" Kỷ Lệ đi thẳng vào vấn đề.
Lộ Tinh Thần ngồi dậy: "Còn có thể động."
Nghe thấy tiếng gáp của Kỷ Lệ từ đầu bên kia điện thoại: "Vậy thì được, tin nhắn vừa rồi cậu gửi cho tớ, bảo tớ tra hôm qua Lạc Hải đi chỗ nào, tớ tra được rồi."
Lộ Tinh Thần tuy không có trí nhớ của nguyên chủ, lại biết tổng thể hướng đi của tình tiết truyện, cùng với quan hệ của nhân vật.
Kỷ Lệ là người bạn thân nhất của nguyên chủ ngoại trừ Lạc Hải. Y và nguyên chủ từ nhỏ lớn lên bên nhau, cũng coi như thân thuộc với Lạc Hải, đáng tiếc tính tình hai người trời sinh không hợp, trước đây nguyên chủ vẫn luôn làm người hòa giải giữa hai người họ.
Cho đến sau này lên đại học quen biết Lê Nhất Châu, Kỷ Lệ lại có thêm một đối tượng chán ghét. Vả lại Lạc Hải và họ không cùng một khoa, giảm đáng kể thời gian bên nhau, quan hệ hai người mới dịu lại không ít.
Nhưng Kỷ Lệ vẫn rất không thích Lạc Hải, cảm thấy người như gã vừa thảo mai vừa giả tạo, không phải kiểu bạn bè thật sự có thể thổ lộ tâm tình.
Lúc Lộ Tinh Thần nghe thấy Lạc Hải nói gã có chuyện quan trọng phải làm, trong lòng nghi ngờ 'chuyện quan trọng' gã phải làm có hay không liên quan đến tuyến tình tiết truyện quan trọng, lập tức tìm Kỷ Lệ giúp điều tra.
"Gã đi đâu?" Lộ Tinh Thần hỏi.
"Thư viện thành phố Ninh."
"Gã đi thư viện thành phố Ninh làm gì?" Lộ Tinh Thần có hơi tò mò.
Kỷ Lệ chế nhạo: "Tớ nào biết, cậu không phải con giun trong bụng gã à, đối với từng chuyện của gã đều quan tâm hiểu rõ sao? Tự cậu nghĩ đi nhé."
Lộ Tinh Thần im lặng.
Kỷ Lệ rất lâu không nghe thấy bạn tốt trả lời, không khỏi thở dài: "Được rồi, tớ cũng không có ý gì, chính là cảm thấy cậu quá để ý gã, có lúc tớ cảm thấy sắp không quen cậu nữa rồi."
Lộ Tinh Thần: "...."
Cậu bây giờ thật sự không quen tui.
Tắt điện thoại, Lộ Tinh Thần nằm trở về giường.
Thư viện thành phố Ninh.
Lộ Tinh Thần nhớ ra một đoạn tình tiết truyện có liên quan đến thư viện này.
Trong sách gốc, không biết tại sao Lê Nhất Châu biết Lạc Hải thích cuối tuần đi thư viện tìm đọc tài liệu, liền tìm rất nhiều cơ hội tình cờ gặp nhau.
Lộ Tinh Thần tấm tắc cảm thán, xem ra chuyện quan trọng không thể thoát thân này, chính là hẹn hò với Lê Nhất Châu.
Gặp mặt mập mờ với người ta còn quan trọng hơn sinh mạng của bạn lâu năm, Lạc Hải này thật sự là cực phẩm trong cặn bã.
Lộ Tinh Thần một tay để sau ót, thỉnh thoảng bóp cổ.
Dựa vào hiện trạng hiện tại của cậu, cậu không cách nào chỉ dựa vào bản thân, cần phải tìm một ngọn núi vững chắc để dựa.
Một gương mặt đẹp trai cool ngầu chậm rãi hiện lên trước mắt Lộ Tinh Thần.
Lộ Tinh Thần a Lộ Tinh Thần, nếu ông trời đã cho mày cơ hội tiếp tục sống, vậy mày nhất định phải ôm chặt cái đùi to có thể ôm.
Tắt đèn kéo rèm cửa căn phòng trở nên yên tĩnh và tối tăm, chỉ có ánh sáng lạnh của màn hình điện thoại ngưng kết thành một điểm sáng trắng nhạt trong đồng tử tối tăm của Lộ Tinh Thần.
Về phần Lạc Hải—
Đợi, sau này anh nhất định phải cho mày thành trò hề.
Ha ha ha mua vé về Việt Nam rồi, kì này đồ ăn đến công chuyện với tui~~~~~~~~~~~