Không khí xung quanh yên tĩnh như bị đóng băng.
Lúc Lộ Tinh Thần kịp phản ứng lại, hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
Xí xí xí, gọi cái gì không được, lại gọi 'chồng'.
Xem thái độ của người ta kìa, nói không chừng chẳng hề muốn nhận 'người vợ' là mình đâu, lời này chỉ khiến đối phương không vui.
Ngoài ý muốn là, người đàn ông không có biểu hiện không vui nào.
Chân mày anh hơi nhướng lên, đứng thẳng người, kéo ra khoảng cách giữa hai người. Tiếp theo tay vừa động, đặt ly nước về trên bàn bên cạnh giường bệnh.
Người đàn ông lui ra, không khí khiến người ngạt thở lúc đầu bỗng trở nên dồi dào.
Lộ Tinh Thần hít thở thông thuận hơn, cậu xoay cổ, muốn giải thích: "Em vừa rồi chỉ là—"
Người đàn ông cắt ngang lời cậu: "Xem chừng cậu không sao, buổi chiều tôi sẽ sắp xếp người đến giúp cậu làm thủ tục xuất viện."
Lộ Tinh Thần lập tức rủ mắt xuống.
Trong sách gốc không miêu tả nhiều về ông chồng của nguyên chủ, nhưng từ trong tình tiết truyện đã biết có thể nhìn ra, anh chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường thành công của nam chính.
Đơn giản mà nói, là 'nhân vật phản diện cuối cùng'.
Boss phản diện ấy mà, bình thường sẽ lên sân khấu nhiều vào những chương cuối trong sách, cho nên trước mắt không xuất hiện nhiều trong tình tiết truyện cũng bình thường.
Lúc đó, nhân vật này sẽ càng thần bí hơn, khiến người không cách nào mò ra được.
May mà lúc Lộ Tinh Thần xuyên qua hãy còn sớm, cậu có đủ thời gian để chậm rãi hiểu rõ 'boss phản diện'.
Lộ Tinh Thần hơi bĩu môi: "Anh không thể dẫn em về nhà sao?"
Nét mặt vẫn luôn không có cảm xúc gì của người đàn ông cuối cùng cũng hơi nứt ra: "Lộ Tinh Thần, cậu bị đụng hư đầu?"
Lộ Tinh Thần liếm môi dưới: "Hả?"
Không có chuyện gì làm hả, sao lại mắng người bị đụng hư đầu?
Có hiểu lễ phép không hả!
Ánh mắt người đàn ông nhìn Lộ Tinh Thần dần trở nên phức tạp, động tác chậm rãi cài măng sét trên tay cũng dừng lại.
Đợi đã—
Trong chớp mắt, Lộ Tinh Thần nghĩ đến một chuyện.
Tình tiết truyện có liên quan đến chuyện kết hôn của Lạc Hàn và nguyên chủ chỉ viết lướt qua vài dòng trong sách, nhưng có một chuyện lại viết rất chi tiết.
Trước khi nguyên chủ và Lạc Hàn kết hôn, hai người từng có một bản hiệp nghị miệng đơn giản. Sau khi kết hôn nguyên chủ tuyệt đối sẽ không gây bất kì chuyện phiền phức gì cho bạn đời trên danh nghĩa là Lạc Hàn, cũng như thế, Lạc Hàn cũng không thể yêu cầu nguyên chủ thực hiện nghĩa vụ bạn đời.
Tóm tắt đơn giản chính là 'kết hôn thật vợ chồng giả'.
Hôm nay cậu không chỉ gọi người đàn ông là 'chồng', còn yêu cầu đối phương mang cậu về nhà, thiết lập OCC rồi á!
Dù sao Lộ Tinh Thần trước đây ước gì cách người chồng trên danh nghĩa như anh càng xa càng tốt!
Lộ Tinh Thần nhanh chóng tìm cớ: "Xin lỗi, em vừa rồi có hơi choáng váng, bất chợt nói linh tinh, anh đừng để ý."
Người đàn ông cuối cùng cài xong măng sét, thuận tay chỉnh cà vạt, hờ hững nói: "Cảm thấy không thoải mái lại đi làm kiểm tra đầu, nếu không có vấn đề tôi sắp xếp tài xế mai đến đón cậu."
Nói xong, cũng không đợi Lộ Tinh Thần trả lời, mở cửa rời đi.
Cửa chậm rãi khép lại.
Lộ Tinh Thần hất mũi làm mặt quỷ với bóng lưng của người đàn ông.
Đương nhiên không cần làm kiểm tra đầu, cậu đâu có thật sự đầu choáng váng không thoải mái.
Lộ Tinh Thần dặn dò chính mình, tạm thời không cần làm ra biểu hiện gì quá mức. Cậu hoàn toàn không hiểu rõ Lạc Hàn, tất cả đều nên chậm rãi.
Dù sao, tương lai còn dài mà.
Tranh thủ thời gian ở bệnh viện, Lộ Tinh Thần chỉnh lý mọi chuyện trước sau một lần, đại khái làm rõ ngọn nguồn.
Tuyến thời gian cậu xuyên qua vừa vặn 'Lộ Tinh Thần' đã gả đến nhà họ Lạc được một tháng theo như trong sách.
Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, 'Lộ Tinh Thần' bị mẹ kế gọi về nhà.
Nguyên nhân rất đơn giản, mẹ kế hy vọng em gái cậu ta là Lộ Vũ Thần cũng được gả vào nhà họ Lạc, do vậy yêu cầu nguyên chủ giúp đỡ thêm mắm dặm muối ở nhà họ Lạc, thúc đây cọc hôn sự này.
Đương nhiên nguyên chủ không đồng ý.
Cậu ta đã vì gia tộc hy sinh hôn nhân của mình, tuyệt đối không thể nào lại khiến em gái bước theo gót cậu ta.
Tuy Lộ Vũ Thần do mẹ kế sinh, nhưng hai anh em họ từ nhỏ tình cảm cực kì tốt.
Có lẽ vì do mẹ ruột dạy dỗ nghiêm khắc, tính cách Lộ Vũ Thần có hơi hướng nội, trường hợp nhiều người, nói cũng không dám nói.
Một cô gái như vậy, nơi thích hợp nhất tuyệt đối không phải gia đình quyền thế như nhà họ Lạc.
Huống chi—
Là gả cho Lạc Hải.
Về công về tư, nguyên chủ đều sẽ không đồng ý.
Nguyên chủ và mẹ kế tranh chấp một phen, hai người tan rã trong không vui.
Trên đường trở về, nguyên chủ vẫn luôn chìm vào trong cảm xúc xấu hổ lại căm giận, lái xe với tốc độ quá nhanh, lúc quẹo xe không để ý, đụng phải xe khách lái đến trước mặt.
Vô cùng may mắn xe đủ tốt, nguyên chủ chỉ gãy một chân, còn có chấn động não không tính nghiêm trọng.
Trong sách, bởi vì có liên quan đến Lạc Hải, cho nên nguyên chủ trực tiếp từ chối đề nghị của Lạc Hàn để cậu về nhà dưỡng bệnh, mà tiếp tục ở bệnh viện.
Cũng vì gần hai tháng hơn một tháng mất kết nối này, mà khiến người nào đó thừa thế tiến lên, 'giang sơn' tốt đẹp sớm đã âm thầm đổi chủ.
Trên thực tế, giang sơn này xưa nay chưa từng có tên họ của nguyên chủ, tất cả vở kịch tình cảm này đều là mong muốn đơn phương của cậu ta.
Game over.
Không đúng.
Lộ Tinh Thần nhanh chóng phát hiện chỗ không hợp lý trong đó.
Trước tiên, trên báo cáo kiểm tra của bệnh viện viết rất rõ ràng, cậu không phải xương gãy nát, chỉ nứt xương, không tính nghiêm trọng.
Thêm nữa, bây giờ cậu ở trong thân thể này, có thể nói rõ, nguyên chủ chắc hẳn đã chết. Nếu xe đủ tốt, nguyên chủ sẽ không chết, như vậy cậu cũng sẽ không xuyên vào trong thân thể này.
Rốt cuốc chỗ nào xảy ra sai sót?
Lộ Tinh Thần nghĩ một lát, cũng không thể nghĩ ra cho nên từ bỏ.
Người như cậu cũng có chỗ tốt, chưa từng chui vào sừng trâu.
Chuyện nghĩ không rõ thì ném qua một bên, đợi sau này hẵng nói.
Ai cũng không biết những thay đổi này sẽ khiến tình tiết truyện có chuyển biến thay đổi thế nào, dù sao cậu đã ở trong thân thể này rồi, cho dù bị người nhìn ra cái gì, cũng không có gì đáng để lo lắng.
Dù sao chuyện hồn xuyên này, nói ra ai sẽ tin chứ?
Lộ Tinh Thần không phải nguyên chủ, không có thiện cảm gì với nam chính Lạc Hải, càng không thể nào giống nguyên chủ, làm ra những chuyện lung tung để lấy lòng đối phương khiến bản thân bước vào cảnh ngộ tồi tệ.
Chỉ là còn có một vấn đề--
Cho dù bản thân Lộ Tinh Thần không có hứng thú với Lạc Hải, không đại biểu người khác cũng cho rằng như thế. Ngoại trừ Lạc Hải sớm đã biết nguyên chủ thích gã, một nam chính khác trong sách, Lê Nhất Châu cũng nhận ra.
Cho nên cho dù Lộ Tinh Thần không muốn chọc phiền phức, xác suất cao phiền phức cũng sẽ tự mình dán lên, còn có thể kéo cậu trở về trong xoáy nước.
Cậu cần thiết phải làm gì đó, ngồi chờ chết xưa nay không phải là phong cách của cậu.
.
Lạc Hàn nói được làm được.
Ngày hôm sau vừa qua thời gian kiểm tra phòng, tài xế của anh mang theo người giúp việc trong nhà đến đưa tin.
Tài xế thoạt nhìn chừng hơn 40 tuổi, cao khỏe mạnh, mang theo kính đen, lúc sải bước vào hơi có cảm giác như xã hội đen Hồng Kông trong phim trong thế giới ban đầu của Lộ Tinh Thần.
Trông có vẻ vừa đẹp vừa ngầu.
Tài xế nhìn thấy Lộ Tinh Thần, lấy xuống kính đen, nở một nụ cười cool ngầu, mở miệng nói: "Lộ, chào ngài Lộ, tôi là tài, tài xế của chủ tịch Lạc, ngài gọi tôi lão Vương là, là được rồi."
Một giây sụp đổ hình tượng.
Lộ Tinh Thần: "....Xin chào."
Cậu nhịn xuống thôi thúc muốn cười, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Không ngờ, đường đường là sếp lớn của một tập đoàn trên thị trường như Lạc Hàn, vậy mà dùng một người nói lắp làm tài xế, nghĩ đến tình cảnh người đàn ông nét mặt hờ hững nói chuyện với một người cà lăm, Lộ Tinh Thần càng muốn cười hơn.
Từ trong giới thiệu của lão Vương nhìn ra được, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Thật kì lạ, nguyên chủ cũng gả qua sắp hơn một tháng, thế mà chưa từng gặp tài xế của Lạc Hàn?
Cũng phải, hai người chẳng qua chỉ là vợ chồng trên bề ngoài, nói không chừng ngay cả mặt cũng không gặp, không nhìn thấy tài xế của Lạc Hàn cũng bình thường.
Lúc Lộ Tinh Thần quan sát lão Vương, lão Vương cũng cùng lúc đánh giá cậu. Bộ dáng Lộ Tinh Thần nhịn cười không muốn mất lịch sự đương nhiên lão Vương cũng nhìn thấy.
Lão Vương vì bị cà lăm, phải chịu đựng tình người ấm lạnh, cũng rất nhạy cảm với những ánh mắt khác thường. Nhưng lúc Lộ Tinh Thần quản lý nét mặt thay đổi chỉ trong nháy mắt, lão Vương lại không có cảm giác không thoải mái nào.
Tuổi của Lộ Tinh Thần đang nằm trên tuyến giáp ranh của cậu trai và đàn ông, có sự ngọt ngào của cậu trai, lại có sự quyến rũ của đàn ông. Ngũ quan của cậu tuy xinh đẹp nhưng không ẻo lả, mắt đặc biệt xinh đẹp, lúc con ngươi xoay chuyển rất có tình ý, nhưng lúc nghiêm túc nhìn người khác lại mang theo mấy phần ngây thơ.
Nhờ vậy, mặc kệ cậu làm ra bất kì nét mặt nào, cho dù lộ ra nét mặt xấu hổ, cũng chỉ khiến người cảm thấy thông minh xinh đẹp.
Lão Vương lại nhìn Lộ Tinh Thần mấy lần, không khỏi cảm thán: Người đẹp, làm cái gì cũng khiến người thích.
Lúc đầu ông không hiểu tại sao sếp nhà mình cưới một người vợ tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, đã có một thời rất tò mò với Lộ Tinh Thần. Lúc này gặp được người, nghi ngờ trong lòng đã được giải.
Suy cho cùng, đàn ông ấy mà.
.
Trên đường trở về, lão Vương không thể tự chủ được ném ánh mắt về phía gương chiếu hậu, Lộ Tinh Thần vẫn luôn tựa trên lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ do gặp phải tai nạn xe, gương mặt xinh đẹp nhỏ như lòng bàn tay của cậu có hơi trắng bệch, nhìn khiến người đau lòng.
Lại một lần đèn đỏ.
Lão Vương theo thói quen ngước mắt lên, Lộ Tinh Thần vừa vặn mở mắt, hai người 'bốn mắt nhìn nhau' ở trong gương.
Lão Vương xấu hổ muốn di chuyển tầm mắt, Lộ Tinh Thần lại bỗng nhiên bật cười.
Mắt cậu to tròn sáng, lúc cười đuôi mắt cong lên, rất có sức hấp dẫn, lão Vương trong nháy mắt đã quên xấu hổ, vui vẻ ha ha nở một nụ cười đáp lại cậu.
Sau khi xuống xe, tranh thủ lúc người hầu chuyển đồ, lão Vương cũng tiện tay dọn dẹp xe lăn vừa rồi thả vào cốp xe.
"Cháu gọi chú là chú Vương nhé."
Lão Vương xoay người, tay Lộ Tinh Thần khoác lên trên tay vịn xe lăn, hơi ngửa đầu nhìn ông.
Có lẽ do từ trên xe đi xuống, phải cử động, nên sắc mặt cậu có mấy phần hồng hào, thoạt nhìn không tái nhợt như lúc nãy. Cả người lộ ra khí sắc tốt hơn không ít, trông có vẻ càng tinh xảo đẹp hơn ở dưới ánh mặt trời.
"Đương nhiên, ngài gọi tôi là gì đều, đều được." Lão Vương nhanh chóng dùng khăn lông lau tay, khom lưng nói: "Cậu, cậu Lộ ngài có chuyện gì không?"
"Chú Vương, chúng ta thêm wechat đi." Lộ Tinh Thần chân thành nói.
Lão Vương nét mặt kinh ngạc nói: "Cậu, cậu Lộ, tôi không có we, wechat của sếp, cứ như vậy thêm ngài, thích, thích hợp không?"
"Này vừa hay, chú thêm bạn tốt wechat với cháu, sếp chú cũng không biết." Lộ Tinh Thần dí dỏm rút điện thoại từ trong túi cậu ra, quen cửa quen nẻo quét mã.
"Được rồi."
"Được, được."
"Hôm nay vất vả cho chú rồi."
"Không, không vất vả."
Người hầu đi qua, đẩy Lộ Tinh Thần vào trong nhà.
"Đúng rồi." Lộ Tinh Thần quay đầu: "Sau này nếu cháu có việc có thể tìm chú không?"
Lão Vương nhanh chóng gật đầu đảm bảo: "Đương nhiên, có thể."
"Vậy thì được." Lộ Tinh Thần cười vẫy tay với ông: "Tạm biệt."
Cho đến lúc bóng lưng của Lộ Tinh Thần biến mất đã lâu, lão Vương mới hồi tưởng lại—
Vợ nhỏ của sếp thêm wechat của ông, là chuẩn bị sau này tùy thời tra xét hành tung của sếp sao?