Lộ Tinh Thần bị tiếng ồn ào xung quanh làm giật mình thức giấc.
Cảm giác đầu tiên, đầu rất đau, rất không thoải mái.
Cậu "ưm ư' muốn trở mình, lại cảm thấy thân thể nặng nề kì lạ, từ đầu đến chân, cho dù là đầu ngón tay cũng nặng nề không thể cựa quậy.
Càng không thể động đậy, càng muốn vùng vẫy, lúc Lộ Tinh Thần cảm thấy bản thân sắp thoát ra khỏi loại nặng nề 'gò bó' này, trên trán bỗng nhiên nhiều thêm một tia ấm áp.
Dường như có người đang nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu cậu, bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp 'đừng động đậy'.
Thanh âm này dường như có sức mạnh khiến lòng người bình tĩnh, sọ não trướng đau muốn nứt ra dần đỡ đau hơn, thân thể như chìm vào trong cây bông mềm mại ấm áp.
Cậu khẽ ừ một tiếng, lông mi run rẩy mấy cái, ý thức lại chìm vào trong bóng tối vô tận.
Lúc lại mở mắt ra, xung quanh sớm đã khôi phục lại yên tĩnh.
Loại cảm giác nặng nề vừa rồi đã rút đi, ngoại trừ cảm giác đau âm ỉ ra, đã không còn cảm giác không thoải mái gì khác.
Ánh mắt dần nhìn rõ mọi thứ, con ngươi xoay chuyển một vòng, Lộ Tinh Thần phát hiện trong phòng không chỉ có một mình cậu.
Ngồi bên giường là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai ngút trời, mặc áo sơ mi màu trắng, nửa cúi đầu chơi điện thoại. Ánh mắt trời chiếu lên từng đường nét gương mặt gã, khiến da thịt mềm mại như đang phát sáng.
Gã nghe thấy tiếng động, thò người qua.
Một gương mặt đẹp trai có thể so với ngôi sao nổi tiếng tràn đầy kinh ngạc vui mừng: "Tinh Thần, cậu cảm thấy như thế nào?"
Lộ Tinh Thần đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời tối hơn trước đây.
Cái đệch, gương mặt này quả thực khiến người phạm tội!
Phản ứng đầu tiên của Lộ Tinh Thần là bản thân đang nằm mơ.
Dù sao trong mơ cái gì cũng có, bao gồm loại cực kì đẹp trai mà trong hiện thực không thể nào gặp được.
Anh đẹp trai thấy Lộ Tinh Thần sững sờ không nói chuyện, cười, đôi mắt đẹp híp thành một đường.
Gã dường như muốn đến sờ mặt Lộ Tinh Thần, lại cảm thấy không hay lắm, động tác làm được một nửa thì hạ xuống, nửa khom lưng nhìn Lộ Tinh Thần: "Vừa rồi tớ nghe thấy cậu đang hừ hừ, phải chăng không thoải mái?"
Trong mắt trong lời nói đều là sự quan tâm dịu dàng.
Được một anh đẹp trai chuyên chú nhìn chằm chăm, nhịp tim Lộ Tinh Thần bay nhanh, đầu óc thiếu chút nữa thiếu dưỡng khí.
Hơn nửa ngày, thanh âm cậu luôn tìm đã trở về, nói: "Cậu vẫn luôn bên tôi sao?"
Vừa mở miệng, Lộ Tinh Thần phát hiện thanh âm của mình không đúng lắm.
Cậu gần đây bởi vì áp lực công việc quá lớn, cộng thêm một đống chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, khiến ăn không ngon ngủ không yên, bị cảm nghiêm trọng, cả cuống họng đều giống như trống đồng bị nát, khó nghe và khàn khàn.
Nhưng thanh âm vừa nói ra lại rất trong trẻo sạch sẽ, là âm thanh của thiếu niên khỏe mạnh.
Tuy không có hơi hám, nhưng tuyệt đối không phải thanh âm lúc này cậu nên có.
Ánh mắt Lộ Tinh Thần từ trên người anh đẹp trai di chuyển đến bối cảnh căn phòng phía sau gã.
Mới liếc nhìn, cậu liền nhận ra càng nhiều cái không hợp lý.
Đây là một căn phòng bệnh.
Tuy bên trong bày biện vô cùng cao cấp, nhưng bản chất của những thiết bị trị bệnh này vẫn mãi không thay đổi, nhiều nhất đa dạng tinh xảo hơn thôi, đặc trưng nên có vẫn rất rõ ràng.
Thấy ánh mắt Lộ Tinh Thần vẫn ngây ngốc như cũ, thanh niên lại đến gần hơn, tay nắm lấy cánh tay cậu: "Tinh Thần, đừng lo lắng, tất cả đều qua rồi."
"Qua rồi?" Lộ Tinh Thần còn đang ngắm thiết bị trong phòng.
Cả căn phòng này, bao gồm anh đẹp trai trước mắt, trên mặt đều viết một hàng chữ.
[Cậu không đủ khả năng chi trả.]
Lộ Tinh Thần tuy hôn mê một trận, nhưng đầu không bởi vậy mà chập mạch.
Cậu nhớ rất rõ, sở dĩ cậu hôn mê, là bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ. Trí nhớ còn sót lại nói cho cậu biết, lúc đó lực va chạm rất lớn, đến mức mà cậu gần như không cảm thấy đau đã xỉu mất.
Lộ Tinh Thần không tự luyến đến mức cảm thấy bản thân đụng xe thì gặp được một quý nhân đẹp trai bùng nổ vừa gặp đã yêu mình, rồi cuộc đời bắt đầu lên như diều gặp gió.
Cho nên, trước mắt rốt cuộc là tình huống gì?
Thằng cha này biết tên cậu, hơn nữa thái độ rất nhiệt tình với cậu, trông có vẻ hai người đã quen biết nhiều năm.
Nhưng Lộ Tinh Thần có thể chắc chắn, bản thân trước đây chưa từng gặp anh đẹp trai này.
"Đúng rồi, vừa rồi Vũ Thần có đến, đã đợi một lát." Anh đẹp trai lại nói.
"Vũ Thần?" Cái tên này quen tai bất ngờ, Lộ Tinh Thần trong lòng bỗng nhiên nhảy ra một ý nghĩ không thể tin nổi. Cậu nuốt nước miếng, thăm dò nói: "Lộ Vũ Thần? Em gái tôi?"
"Đúng, em gái cậu vốn muốn ở lại chăm sóc cậu, bị mẹ kế cậu gọi điện thoại kêu về nên đành chịu. Lúc Vũ Thiên đi nước mắt lưng tròng, nhờ vả tớ rất nhiều lần bảo tớ chăm sóc cho cậu thật tốt."
Mấy câu của anh đẹp trai nhanh chóng khiến cho suy đoán vừa rồi của Lộ Tinh Thần được xác thực.
Cậu bây giờ là 'Lộ Tinh Thần' không sai, nhưng không phải chính mình, mà là một nhân vật phụ tên là 'Lộ Tinh Thần' trong một bộ truyện <
--Một người yêu thầm nam chính, vì gã trả giá tất cả, cuối cùng trở thành nam phụ lót đường si tình không được gì.
Đệch, cái vận may gì thế!
Người khác xuyên sách đều là xuyên thành nam chính bất chấp mệnh trời mà vượt lên, cậu lại xuyên thành một kẻ ngốc bi kịch đáng thương.
Đợi đã, vậy bây giờ ngồi ở trước mặt cậu há chẳng phải là—
Lộ Tinh Thần ngước mắt, ánh mắt đối diện với đôi mắt của người trước mặt.
Nhịp tim đập nhanh của cậu chậm rãi chìm xuống.
Người này, nếu như cậu không nhận sai, chính là nam chính trong sách—Lạc Hải.
Có lẽ do ánh mắt mờ mịt của Lộ Tinh Thần bỗng nhiên trở nên sắc bén, đôi mắt to của thanh niên khẽ cong lại một nửa, hơi căng thẳng hỏi cậu sao vậy, phải chăng có chỗ nào không thoải mái hoặc muốn cái gì.
Lộ Tinh Thần lắc đầu, không nói chuyện, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Nam chính trong cuốn sách <
Gã và nguyên chủ là bạn bè bên nhau từ bé đến lớn, rất quen thuộc với nguyên chủ, rất dễ dàng bị gã nhìn ra không thích hợp.
Chưa làm rõ tất cả tình tiết trước đây, cậu nên ít nói ít sai thì có lẽ tốt hơn.
Suy nghĩ như vậy, Lộ Tinh Thần kéo xuống khóe môi, không tiếp tục nhìn thanh niên trước mặt nữa, không, là nam chính, mệt mỏi nói: "Tôi rất mệt, muốn ngủ thêm tí nữa."
Thanh niên thò người ra giúp cậu dém chăn, thanh âm dịu dàng nói: "Cậu nghỉ ngơi, tớ ở với cậu."
Lộ Tinh Thần chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi, nội tâm âm thầm tính toán tiếp theo phải làm thế nào.
Lộ Tinh Thần là loại người điển hình của chuyện đã qua không thể thay đổi nhưng phải chắc chắn chuyện của hiện tại.
Có vài người gặp phải xuyên sách, hơn nữa xuyên thành nhân vật bi kịch, nhất định sẽ bị đả kích nặng nề, thậm chí muốn thoát khỏi hoặc đần đồn lăn lộn qua ngày.
Cậu lại chỉ buồn bực mấy giây, thì có thể nhìn thấy thứ khác trên người nguyên chủ.
Nhân vật 'Lộ Tinh Thần' này tuy trong sách gốc rất thê thảm, nhưng so ra lại hơn người khác, cuộc sống của cậu ta rất tốt!
Nhà họ Lộ tuy kém hơn gia tộc nam chính trong sách một chút, nhưng cũng là một trong những gia đình hào môn. Là cậu chủ gia đình có tiền, bản thân lại có tướng mạo rất tốt, Lộ Tinh Thần may mắn khi sinh ra đã ở trên vạch đích!!
Quả nhiên cuộc đời quá thuận lợi thì mắt dễ bị lé, cho nên mới nhìn trúng cặn bã có ngoại hình mà không có tài cán gì như Lạc Hải, đầu lưỡi như mật mà ở sau lưng đâm người một đao.
Hiện tại <
Nhưng tuyến thời gian Lộ Tinh Thần xuyên qua hãy còn sớm, rất nhiều chuyện chưa xảy ra, tất cả đều vừa hay.
Vừa hay thay đổi tất cả của tương lai.
Tuy trong lòng biến động như sóng cuộn trào dâng, nhưng bộ dáng Lộ Tinh Thần nhắm mắt nghỉ ngơi vẫn đơn thuần vô hại, dường như cậu thật sự chỉ quá mệt, đang nghỉ ngơi.
Chậm rãi, giả bộ ngủ trở thành ngủ thật.
Lúc lại lần nữa tỉnh lại, cặn bã Lạc Hải đã không thấy nữa, mà thay vào đó là một người đàn ông dáng người cao mặc đồ tây mang giày da.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, từ góc độ của Lộ Tinh Thần, có thể thấy được cái cổ thon dài và hầu kết lồi lên của người đàn ông.
Chỉ hình dáng kia, cũng đủ gợi cảm khiến người tung tăng mơ màng. Không biết vị cao quý này lúc nào sẽ xoay người qua, phải chăng chấn động sẽ càng lớn hơn.
Lộ Tinh Thần động đậy một cái, muốn từ trên giường ngồi dậy.
Người đàn ông nghe thấy thanh âm Lộ Tinh Thần lắc lư chăn đệm, xoay người qua.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông hờ hững nói: "Cậu tỉnh rồi?"
Lộ Tinh Thần nhìn chằm chằm mặt người đàn ông thời gian đủ năm sáu giây.
Từ cái nhìn đầu tiên của đối phương, cậu liền biết người này là ai.
Nếu trên thế giới này có một người đẹp ngang với cặn bã vừa rồi, không đúng, đẹp hơn cặn bã kia, hơn nữa có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với cậu, vậy thì chỉ có thể là 'ông xã' danh chính ngôn thuận bây giờ của thân thể này.
Hai chữ 'ông xã' lướt qua tâm trí, khiến cho cậu ớn lạnh.
Thích nhìn không sai, tính hướng không thẳng cũng không sai, nhưng không đại biểu cậu sẽ tiếp nhận từ ngữ hơi 'được phần lớn chị em phụ nữ sử dụng'.
Cho dù 'ông xã' đẹp đến mức khiến người và thần đều căm giận cũng không được!
Người đàn ông thấy Lộ Tinh Thần vẫn luôn không có phản ứng, đi về trước hai bước.
Chỉ rút ngắn khoảng cách mấy bước, cảm giác lạnh lẽo trên người người đàn ông càng mạnh hơn.
Ngoại trừ cái này, còn kèm theo cảm giác áp bức khiến người sinh ra sợ hãi.
Cái này nếu là người bình thường, đối diện với người đàn ông, sợ là đã bắt đầu căng thẳng.
Nhưng Lộ Tinh Thần không tính là người bình thường. Trong thế giới ban đầu, cậu tuy chưa tốt nghiệp đại học, nhưng đã sớm thành lập phòng làm việc, kinh doanh buôn bán với không ít công ty.
Tuy thế giới trong sách khoa trương hơn hiện thực, nhưng cái loại đồ chơi chủ tịch bá đạo này, thực ra ở đâu cũng xêm xêm nhau.
Lộ Tinh Thần ở trong lòng tìm nguyên nhân tại sao người đàn ông lại hờ hững với mình như thế.
Nếu vợ cậu và cái đứa em trai xưa nay không hòa hợp với cậu là thanh mai trúc mã, sau khi kết hôn còn một lòng hướng về em trai cậu, khiến cậu đội nón xanh vừa cao vừa dễ thấy, cậu tuyệt đối sẽ nhã nhặn lý trí hơn thằng cha này.
Nhưng bộ dáng hờ hững của người này thật sự má nó đẹp.
So với cặn bã vừa rồi thoạt nhìn còn bổ mắt hơn.
Lộ Tinh Thần lại chế giễu ai đó mấy câu trong lòng, lúc này mới mở miệng: "Tôi muốn uống nước."
Giọng nói của cậu mềm mại, mang theo mấy phần khàn khàn, thoạt nghe rất đáng thương lại mềm yếu.
Cũng không phải cậu giả vờ, tuy đầu linh hoạt, nhưng thân thể vừa bị thiệt ngại nghiêm trọng, còn chưa khôi phục. Bộ dáng yếu đuối này hoàn toàn là tự nhiên không thêm cái gì vào.
Người đàn ông nhìn cậu chằm chằm một lát, xoay người cầm lên ly nước bên cạnh do nam chính vừa rồi để nguội, đưa qua.
Lúc anh làm những cái này, trên mặt không có cảm xúc gì, giống như đang cầm đồ cho một người xa lạ.
Lộ Tinh Thần nhìn chằm chằm ly nước gần kề trước mắt, trước khi người đàn ông hơi lộ ra nét mặt không kiên nhẫn dùng cằm hướng về phương hướng ly nước, tiếp tục: "Em không ngồi dậy được."
Nói xong mở to đôi mắt sáng lấp lánh ánh nước đầy vô tội, tiếp tục nhìn người đàn ông.
Hai người nhìn nhau một lát, người đàn ông vẫn luôn không nói chuyện, bầu không khí bắt đầu trở nên xấu hổ.
Nhưng lúc này Lộ Tinh Thần thật sự rất muốn uống nước.
"Nếu không—" Cậu chớp chớp mắt với người đàn ông: "Anh đút cho tôi nhé?"
Người đàn ông híp mắt: "Tại sao?"
Lộ Tinh Thần ngôn từ chính đáng nói: "Bởi vì anh—" Cậu kéo dài ngữ điệu, âm cuối hơi ngân lên, trong mắt dần lộ ra gian xảo.
"Tôi cái gì?" Có lẽ do nét mặt của Lộ Tinh Thần thay đổi quá nhiều, khiến người đàn ông theo bản năng cảm thấy câu tiếp theo của cậu sẽ không thốt ra lời hay ho gì, khom lưng, ánh mắt như dao, trong thanh âm lộ ra nguy hiểm.
Hành vi đột ngột này khiến Lộ Tinh Thần quên mất câu phía sau muốn nói gì.
Khoảng cách của hai người ngày càng gần.
Lộ Tinh Thần gần như có thể cảm nhận được giữa miệng và mũi đối phương phun ra hơi thở nóng hầm hập.
Cái này khiến đầu óc của Lộ Tinh Thần chập mạch trong nháy mắt.
Trong đầu bỗng nhiên 'ting' một cái, cậu trong cái khó ló cái khôn: "Bởi vì anh là chồng của em nha!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: [nước mắt đầy mặt.jpg] Tui xin thề, tui mới đầu chỉ muốn vuốt mông ngựa, nói 'bởi vì anh cực kì đẹp trai, người đẹp tấm lòng nhân hậu!"