[Giăng bẫy]

Part 3 _ End

Tác giả : LL林夕

Đề cử : Meo Meo

Người dịch: Chi xinh gái♥️

 ----------

9. 

Tần Dự và Ninh Ninh vẫn đính hôn.

Những kẻ xuất thân như họ, một khi đã đưa ra quyết định, thì việc hôn nhân đại sự sẽ không thể tự mình làm chủ được nữa rồi. 

Ngày đó Ninh Ninh suy sụp hỏi hắn:"Tần Dự, người đề nghị đính hôn là cậu, hiện tại mọi người đều biết chúng ta sắp đính hôn rồi, bây giờ cậu nói cậu hối hận rồi, cậu muốn mình bị người ta chê cười cả đời này à? Hồi nhỏ cậu đã nói sẽ đối tốt với mình cả đời, lẽ nào cậu quên rồi sao?"

Nếu như lúc đó Tần Dự chắc như đinh đóng cột nói hối hận rồi, muốn hủy hôn, thì tôi sẽ nể hắn luôn đấy. 

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Ninh Ninh, hắn lại do dự rồi đuổi theo Ninh Ninh chạy ra ngoài.

Năm ba đại học đó, nhà họ Tần và nhà họ Ninh đã hoàn thành một vụ mua bán sáp nhập lớn.

Cùng lúc đó, Tần Dự và Ninh Ninh chính thức đính hôn.

Trong ba năm này, tôi và Diệp Cảnh Hoà đã hẹn hò, ăn uống, xem phim, nắm tay và hôn nhau.

Chúng tôi đã làm tất cả những gì những đôi yêu nhau sẽ làm, nhưng bên ngoài chúng tôi luôn nói rằng bản thân độc thân.

Chúng tôi ngầm hiểu, lòng ai cũng tỏ nhưng không ai nói ra. 

Ninh Ninh lén lút nhục mạ tôi: “Trần Ngư, uổng phí cô tâm cơ như vậy, nhưng không thể lấy anh hai được, cô ấy mà, cả đời này chỉ có thể làm tình nhân trong tối thôi! "

Sau lưng, tôi liền tố cáo với Tần Dự, ứa nước mắt nói: “Tần Dự, Ninh Ninh nhục mạ em như nào cũng không sao. Chỉ cần cô ấy c.h.ế.t tâm, cùng anh sống tốt, thì em làm tình nhân của Diệp Cảnh Hoà cả đời cũng đã sao?”

Nội tâm Tần Dự lại bắt đầu dao động, đi tìm Ninh Ninh tranh luận.

Tôi lạnh lùng nhìn ba năm qua, bọn họ cãi vã, làm hoà, như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, tôi liền biết, mối quan hệ của bọn họ, sớm muộn cũng hỏng bét. 

Ninh Ninh à, tất cả những gì cô có được chỉ là vẻ bề ngoài thôi. 

Nhà họ Ninh con cháu đông đảo, không đáng tiền nhất chính là con gái.

Sở dĩ cô ở Ninh gia được chú ý nhiều như vậy chỉ là do Tần Dự và Diệp Cảnh Hoà đối xử khác biệt với cô thôi. 

Một khi mất đi sự che chở của Tần Dự và Diệp Cảnh Hoà, ở gia tộc của mình, Ninh Ninh sẽ chỉ còn là một đứa cháu không quan trọng thôi. 

Nếu cô ta thật sự được mọi người sủng ái nâng niu, sao lại có thể nhẫn nại đến lúc này chứ, lại chả làm ầm ĩ một trận, chia tay với Tần Dự luôn.

Nhưng cô ta không dám, cô ta biết Tần Dự là vũ khí của mình. 

Những thông tin này là sau khi yêu nhau với Diệp Cảnh Hoà tôi mới biết. 

Tôi được mời đến dự tiệc đính hôn của họ, đứng ở trong góc, tôi nhìn họ cắt bánh trên sân khấu.

Đi ra vườn cho thông khí, tôi liền bị một người chặn lại.

Là Diệp phu nhân.

Hôm nay bà ta ăn diện cực kỳ sang trọng, trên cổ đeo chiếc vòng kim cương cổ tỏa sáng lấp lánh.

"Tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi. Ba năm rồi mà Cảnh Hoà vẫn chưa chơi chán cô." Diệp phu nhân nhìn tôi, vẻ mặt chán ghét, như thể bà ta đang nhìn một thứ rác rưởi hạ tiện nào đó vậy. 

Hoá ra ba năm nay bà ta luôn biết Diệp Cảnh Hoà và tôi ở bên nhau. 

Không hổ là một quý phu nhân nhà hào môn, thật là bình tĩnh.

“Bà đừng gấp, hôm nay là ngày tôi và Diệp Cảnh Hoà chia tay nhau rồi.” Tôi cười nói: “Khổ thân bà nhịn suốt 3 năm nay, mỗi ngày đều nghĩ đến cảnh đứa con trai bảo bối của mình yêu đương cùng với kẻ xuất thân ti tiện như tôi đây, có phải ăn không ngon ngủ không yên?"

Diệp phu nhân bước tới, tát tôi một cái thật mạnh, tức giận nói: “Sao mày dám khiêu khích tao! Tao nói cho mày biết, Cảnh Hoà trẻ tuổi khí thịnh, chơi đùa với một đứa con gái cũng chẳng sao. Giờ nó phải xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, tương lai còn phải tiếp quản gia nghiệp. Mày đừng quấy rầy nó nữa, nếu không thì đừng trách tao không khách khí !”

"Ồ, không khách khí như nào?" tôi tò mò hỏi, “Ngáng đường học của tôi? Hay dồn tôi vào đường cùng?”

“Mày còn dám cười hả?” Dường như bị thái độ của tôi chọc giận, Diệp phu nhân giơ tay muốn đánh tôi lần nữa.

Diệp Cảnh Hoà xuất hiện, ngăn Diệp phu nhân lại, không hài lòng nói: “Mẹ, chuyện của con mẹ quản ít thôi.”

Anh đưa tay lên muốn chạm vào khuôn mặt bị đánh ửng đỏ của tôi. 

Tôi giơ tay tát anh ta hai cái thật mạnh, thấy biểu tình khó mà tin được của mẹ anh ta, tôi cười lạnh nói: “Đánh vào người con, nhưng đau là mẹ phải không?”

"Diệp Cảnh Hoà, chúng ta cứ như vậy đi." Tôi nhìn anh ta, gằn từng chữ nói: “Tần Dự và Ninh Ninh đã đính hôn rồi, nhiệm vụ của tôi cũng coi như đã hoàn thành. Anh không biết chứ ba năm nay ở bên anh, tôi ghê tởm đến mức nào đâu. Mẹ anh vì bảo hộ Ninh Ninh mà bức chết mẹ tôi. Còn tôi thì sao, tôi còn rẻ mạt mà ở bên anh ba năm.”

10

Tôi buông lời quyết liệt, quay lưng bỏ đi.

Nhưng tôi biết, Diệp Cảnh Hoà không nỡ chia tay với tôi.

Trong ba năm bên nhau, anh ta nằm mơ cũng gọi tên tôi, trước khi ngủ đều phải ôm tôi thật chặt.

Anh ta giờ đây, cực kì yêu tôi. 

Quả nhiên, Diệp Cảnh Hoà đuổi theo, anh ta nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi sụp đổ nói: “Buông tôi ra! Anh có nghe không? Tôi thấy bản thân thật ghê tởm. Mẹ anh sỉ nhục tôi như vậy, lẽ nào anh cho rằng tôi thật sự không có lòng tự trọng, muốn làm tình nhân của anh cả đời?”

“Bình tĩnh đã.” Diệp Cảnh Hoà ôm chặt lấy tôi, không ngừng hôn lên mặt tôi, “Trần Ngư, thừa nhận đi, em đã yêu anh từ lâu rồi, chỉ là em hận mẹ anh, cho nên mới không chịu thừa nhận.”

Tôi càng khóc to hơn, lắc đầu nói: “Không có! Tôi hận anh! Cực kì hận anh!”

Diệp Cảnh Hoà nhìn chằm chằm vào mắt tôi và hỏi “Vậy tại sao sau khi biết anh sẽ đi Mỹ, em liền đăng ký thi nghiên cứu sinh ở đó?”

Tôi cứng miệng nói: “Tôi cũng muốn đi du học. Muốn có tương lai xán lạn, không được sao?”

Diệp Cảnh Hoà trực tiếp lấy sổ hộ khẩu từ trong túi xách của tôi ra: “Vậy cái này? Lại tính làm gì?”

Tôi cúi đầu, chỉ khóc chứ không lên tiếng. 

Hôm qua Diệp Cảnh Hoà gọi điện bảo tôi mang theo sổ hộ khẩu. 

Tôi đương nhiên đoán được ý đồ của anh ta.

“Trần Ngư, một số chuyện, hiện tại chúng ta nói rõ ràng luôn đi.” Diệp Cảnh Hoà kéo tôi lên xe.

Anh ta luôn nắm chặt lấy tay tôi, chần chừ một hồi lâu rồi mới nói: “Lúc anh quen em, em như cái bóng của Tần Dự, luôn ôn hoà điềm đạm theo bên người nó, thoả mãn mọi yêu cầu của nó, lúc đó quả thật anh có chút coi thường em. Thời gian qua đi, anh vô tình phát hiện bản thân vẫn luôn để ý đến em."

“Lúc phòng bếp mất điện, em nhào lên hôn anh, anh không đẩy em ra. Lúc đó anh mới phát hiện ra bản thân đã thích em mất rồi. Sau này, em và Tần Dự cứ dây dưa không dứt, anh ở bên cạnh quan sát, vừa phiền não lại vừa đau khổ ”

“Thời gian đó, lòng anh loạn cào cào, nên một số thứ không nhìn thấu.”

Nói đến đây, Diệp Cảnh Hoà liền im lặng một lúc lâu.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt mình, cởi bỏ đi lớp ngụy trang yếu đuối kia. 

"Anh đã sớm phát hiện ra tôi căn bản không thích Tần Dự, chỉ cố ý quấy rầy hắn, lợi dụng anh và Tần Dự để trả thù Ninh Ninh đúng không?" Tôi ném một viên kẹo bạc hà vào miệng, sau đó thay Diệp Cảnh Hoà nói tiếp những gì anh ta định nói. 

Anh mắt Diệp Cảnh Hoà vô cùng phức tạp, thở dài: “Thích một người thì sẽ muốn tìm hiểu về người đó, năm đó, lúc phát hiện ra nhật ký của em, anh còn tưởng rằng em thật sự muốn gả vào nhà giàu, cho nên mới tiếp cận Tần Dự. Em dồn hết tâm trí để tiết lộ chuyện của mẹ mình cho anh, anh liền đi điều tra. Sau đó anh mới biết hoá ra em là con gái của mẹ Lâm. Ninh Ninh gây tai nạn bỏ trốn, nhà anh giúp nó thoát tội. Lâu như vậy mà Ninh Ninh với Tần Vũ lại không biết thân phận thật của em.”

Tôi mỉa mai: “Tôi chỉ là một nhân vật bé nhỏ, sao đáng để họ quan tâm?”

Di động của tôi vang lên, là Tần Dự gọi đến.

Hắn liên tục nhắn tin cho tôi:

[Trần Ngư, em đi đâu rồi?] 

[Anh đói quá, em quay về nấu cho anh bát mì có được không?] 

[Trần Ngư, không biết tại sao lòng anh lại cảm thấy trống rỗng quá, anh rất nhớ em, em nghe điện thoại đi có được không?]

Tôi ung dung chụp ảnh màn hình những tin nhắn này rồi gửi cho Ninh Ninh. 

Tôi: [Ninh Ninh, cho dù cô có đính hôn với Tần Dự thì sao chứ? Trái tim anh ấy đã ở chỗ tôi rồi, tôi mới là người thực sự chiến thắng.]

Diệp Cảnh Hoà ngồi bên cạnh, nhìn thấy rõ ràng tất cả những gì tôi vừa làm.

Diệp Cảnh Hoà sớm đã nhìn thấu mặt nạ của tôi, nhưng lại vẫn ở bên tôi lâu như vậy.

Điều này cho thấy anh ta cực kì yêu tôi, tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục diễn trước mặt anh ta nữa.

Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, thoải mái cười nói: “Diệp nhị thiếu, nhìn rõ chưa? Tôi chính là một kẻ tiện nhân hai mặt giả tạo, những năm qua tôi thường xuyên cố ý kích bác mối quan hệ giữa Tần Dự và Ninh Ninh, chỉ khi Ninh Ninh chịu đủ đau khổ, tôi mới cảm thấy vui vẻ.”

“Vậy những việc em làm còn chưa đủ đâu.” Diệp Cảnh Hoà cúi người thắt dây an toàn cho tôi, lái xe ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Dù sao thì trong lòng Ninh Ninh vẫn luôn có anh, em hoàn toàn có được anh thì mới là hoàn toàn áp đảo nó."

Diệp Cảnh Hoà muốn đưa tôi đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn.

Đáng tiếc không như anh ta muốn, chúng tôi đã không thuận lợi mà đến được Cục Dân chính. 

Trên đường đến Cục Dân chính, một chiếc SUV như phát điên mà đâm thẳng vào chúng tôi.

Xe chúng tôi bị lật tại chỗ.

Chiếc xe đó vẫn không ngừng đâm vào bên ghế lái, như muốn liều mạng g.i.ế.t c.h.ế.t người trong xe.

Tôi ngồi ở ghế phó lái, được bởi túi khí bảo vệ, nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến, mới yên tâm mà ngất đi. 

Cuối cùng thì, Ninh Ninh, cô vẫn là không thể kiềm chế được nhỉ?

Mới nửa tiếng trước, tôi lần lượt gửi tin nhắn cho Ninh Ninh và Tần Dự. 

Tôi nói với Ninh Ninh: [Ninh Ninh, còn nhớ năm xưa mày gây tai nạn xe rồi bỏ trốn không? Người bị mày đâm c.h.ế.t là mẹ của tao. Tao của trước đây, không thể trả thù mày được, nhưng 30 phút sau, tao sẽ trở thành vợ của Diệp Cảnh Hoà. Vị hôn phu của mày, yêu tao. Người mày yêu, cuối cùng cũng cưới tao nốt. Tao còn sống ngày nào, sẽ khiến mày đau khổ ngày đó. Tao muốn mày từng chút từng chút một mà mất đi tất cả những gì mày đang có.]

Tôi lại gửi cho Tần Dự một bức ảnh chụp sổ hộ khẩu: [Tần Dự, từ lúc vào cấp ba em đã yêu thầm anh rồi. Nhưng trước giờ em vẫn luôn tự ti, không dám nói với anh. Hôm nay, cuối cùng em cũng có đủ dũng khí để nói ra, bởi vì em sắp phải gả cho Diệp Cảnh Hoà rồi. Từng yêu anh là điều em không hối hận. Chúc mừng anh được như mong ước, đính hôn với Ninh Ninh. Còn nữa, thực ra có một bí mật mà em vẫn chưa nói với anh, năm đó trong hoa viên nhà họ Diệp, người đã cứu anh chính là em. Thằng nhóc ngốc nghếch không biết bơi sắp thành chú rể của của người khác rồi!]

……..

Trong bệnh viện, sau khi tôi tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng tranh chấp ngoài hành lang.

Ninh Ninh suy sụp vừa khóc vừa làm loạn: “Dì, con sai rồi, con thật sự sai rồi! Con tưởng người ngồi trên ghế lái là Trần Ngư! Con chưa từng nghĩ tới việc hại anh hai! Xin dì thứ lỗi cho con đi!”

Qua khe cửa, tôi nhìn thấy kẻ bình thường luôn kiêu ngạo - Ninh gia đại tiểu thư, hèn mọn quỳ trên mặt đất, không ngừng khóc lóc van xin.

Đầu tóc rối bù, lớp trang điểm trên mặt lem, khóc như con thần kinh.

Đúng, bệnh thần kinh, cô ta càng nói càng kích động: “Đều là do Trần Ngư hại con!”

Lời này của cô ta đích thực không có sai, hành động điên rồ của Ninh Ninh ngày hôm nay, một nửa nguyên nhân là do bị tôi ép. 

Kể từ khi biết Ninh Ninh có tiền sử mắc bệnh trầm cảm, tôi liền biết rằng sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị tôi ép phát điên. 

Trong ba năm qua, mỗi bữa cơm tôi nấu cũng không phải cho cô ta ăn miễn phí. 

Một lượng thuốc cực kỳ nhỏ, lại thêm một số lời nói kích thích, cũng đủ để khiêu khích tâm lý mong manh của cô ta. 

"Đủ rồi! Câm miệng đi!" Diệp phu nhân tức giận nói: "Nếu không phải thấy trong số những đứa con gái nhà họ Ninh, cô ngoan ngoãn dễ bảo, lại có quan hệ tốt với Cảnh Hoà và Tần Dự, cô tưởng rằng năm đó ta sẽ giúp cô giải quyết chuyện đó ư?”

Bà ta vừa ghê tởm vừa bực bội đẩy Ninh Ninh ra, sải bước đi về phía phòng bệnh.

Sau khi tôi ra ngoài, liền cười nhẹ nói: “Tiếc thật đấy, Ninh Ninh, cô lại không thể đ.â.m c.h.ế.t Diệp Cảnh Hoà. Nếu anh ta c.h.ế.t thật, cô khẳng định phải đền mạng. Tính mạng của một bảo mẫu như mẹ tôi thì không quan trọng, chứ tính mạng của Diệp nhị thiếu gia rất quý báu đó.”

Từ một hướng khác, y tá đang đẩy Diệp Cảnh Hoà qua đây. 

Anh ta nằm trên giường, đã tỉnh lại, cũng nghe rõ ràng những gì tôi vừa nói.

Tôi không đi thăm anh ta, chỉ lặng lẽ nhìn Ninh Ninh phát điên.

Đột nhiên Ninh Ninh liền hiểu ra, kinh ngạc nhìn tôi: “Là mày. . . Hoá ra là mày à! Nhiều năm như vậy, mày ở bên cạnh ba người bọn tao chỉ vì muốn báo thù cho mẹ mày! Trần Ngư, tâm cơ mày sâu thật đấy!”

“Ninh đại tiểu thư, lần này cô không có cơ hội trốn ra nước ngoài đâu.” Tôi cúi người túm tóc cô ta, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, gằn từng chữ: “Ở trong tù, ngày hay đêm cô đều phải nhớ đến tôi đấy nhé.”

"A a! Tao phải giết mày!" Ninh Ninh bị tôi kích thích đến phát điên, nhảy dựng lên muốn đánh tôi. 

Liếc mắt liền nhìn thấy Tần Dự xuất hiện, tôi cầm con dao gọt hoa quả trong túi nhét vào tay Ninh Ninh.

Vốn dĩ cô ta đã bị hận thù làm cho mù quáng, khoảnh khắc Tần Dự chạy tới kéo tôi, Ninh Ninh nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, vô thức vung con dao gọt trái cây trong tay ra, đâm vào bụng Tần Dự.

“Trần Ngư, mau tránh ra!” Tần Dự đau tái mặt, nhưng hắn vẫn bảo vệ tôi. 

Còn Diệp Cảnh Hoà, xem hết vở kịch tôi tự biên tự diễn từ đầu đến cuối. 

Ninh Ninh nhìn tay mình toàn là m.á.u, cả người run cầm cập. 

Các điều dưỡng viên chạy đến khống chế Ninh Ninh. 

Tần Dự ngất luôn, được khiêng vào phòng mổ.

Tôi đứng trong phòng tắm, cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch vết máu vương trên tay.

Tôi soi gương, nhìn những vết trầy xước trên mặt mình.

Bị tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, mà tôi chỉ bị trầy xước vài chỗ.

“Mẹ, là mẹ đang bảo vệ con sao?” Tôi thì thầm, nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

12

Ninh Ninh bị phán tù chung thân, phần đời còn lại của cô ta dành cho nhà tù rồi. 

Mặc dù Tần Dự chảy rất nhiều máu, nhưng bị thương không nặng.

Sau khi nhìn thấy tôi, hắn đỏ mắt hỏi tôi: “Trần Ngư, em thích anh nhiều năm như vậy đều là giả sao?”

Tôi không nói gì, không nhịn được mà cười phá lên. 

Tần Dự cố nén cảm xúc hỏi tôi: “Em cười cái gì?”

“Chỉ là nghĩ rằng anh khá nực cười.”

Tôi bước qua đó, giúp hắn chỉnh lại cổ áo, thở dài nói: “Tần Dự, sau này đừng sống như một thằng đần nữa. Tỉnh táo chút đi, mấy năm nay anh coi tôi như bảo mẫu, sai bảo tôi. Có việc thì nghĩ tới tôi, không có việc gì thì nhớ Ninh Ninh. Như vậy cũng vọng tưởng tôi thật lòng thích anh? Tôi không phải người thích khổ dâm*, nhưng anh thì đúng thật là thằng đần.”

*là một hình thức quan hệ t.ì.n.h. d.ụ.c có sự bất thường và được xếp vào nhóm bệnh lệch lạc tì.n.h d.ụ.c. Chỉ khi bị bạn tình hành hạ, đánh đập, thậm chí tra tấn, chửi rủa trong khi “yêu”, người mắc bệnh khổ dâm mới đạt được khoái cảm t.ì.n.h d.ụ.c. 

Nghe xong Tần Dự liền sửng sốt, có lẽ hắn không ngờ rằng dưới lớp mặt nạ yếu đuối, ôn hoà của tôi, tôi lại có mặt như vậy. 

Biểu cảm của hắn, tôi nhìn cũng thấy hắn có chút đáng thương, nhịn không được mà nói: “Những đồ như trà bưởi mật ong mà tôi cẩn thận pha thực ra là gói trà uống liền mua ở cửa hàng tiện lợi. Còn có cái gì mà bánh gato nhỏ tôi tự làm, phần lớn đều là ông chủ làm xong rồi, tôi chỉ là người cho vào lò thôi. Tần Dự, sự dịu dàng, quan tâm chăm sóc của tôi dành cho anh toàn bộ đều là giả cả. Tỉnh lại đi, đừng mơ mộng nữa. Không có cô gái đầu óc bình thường nào lại thích một tên đã đần lại tự cao như anh đâu."

Sau khi hoàn thành một loạt xét nghiệm trong bệnh viện, tôi tính rời đi. 

Diệp phu nhân ngăn tôi lại.

Hôm nay bà ta không trang điểm, đôi mắt sưng đỏ, sắc mặt ảm đạm.

Bà ta của trước đây, khi gặp tôi đều ra cái vẻ vênh váo hống hách. 

Nhưng hôm nay, bà ta mất đi vẻ hung hăng kiêu ngạo trước đây rồi.

“Cô đi thăm Cảnh Hoà chút đi.” Diệp phu nhân vừa mở miệng liền rơm rớm nước mắt: “Chuyện của mẹ cô, là tôi có lỗi với cô. Nhưng mấy năm nay Cảnh Hoà là thật lòng đối đãi cô, thậm chí vì muốn kết hôn với cô mà không ngại trở mặt với tôi. Còn gửi bằng chứng việc phạm pháp của tôi cho cô, để tôi không thể làm khó cô."

"Diệp phu nhân, con bà có ngày hôm nay, đều là do bà hại, chứ liên quan gì đến tôi ?" Tôi thong thả nói: “Nghe nói bà là người vợ thứ hai của Diệp tiên sinh, phí hết tâm tư mới sinh được Diệp Cảnh Hoà. Diệp gia rất kỳ vọng vào Diệp Cảnh Hoà, mà anh ta trước giờ vẫn luôn là niềm tự hào của bà. Bây giờ niềm tự hào với tâm huyết của bà đều vô ích rồi. Những ngày tháng sau này của bà ở Diệp gia cũng không còn dễ dàng nữa đâu, thay vì ở đây khóc lóc, không bằng bồi bổ sức khoẻ, nhân lúc còn trẻ mà sinh thêm đứa nữa đi.”

Offer của học viện luật ở nước ngoài đã gửi đến nơi rồi, hôm nay tôi sẽ bay đi nước ngoài. 

Như mẹ tôi đã từng nói, tôi sẽ buông bỏ tất cả mọi thứ, chăm chỉ học hành. 

Mẹ ơi, mẹ ở trên trời có linh, nhìn thấy con như này, mẹ cũng sẽ vui vẻ đúng không?

Tôi bước đến cửa thang máy, liền nghe thấy một giọng vang lên từ phía sau lưng:

“Trần Ngư, thù đã báo xong, về sau có thể sống vui vẻ hơn chút không?”

Tôi không ngoảnh lại, cũng không trả lời, chỉ bước vào thang máy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình. 

Tôi, cuối cùng cũng dỡ bỏ được lớp mặt nạ bấy lâu nay.

Tôi mơ hồ nhớ lại rất lâu trước đây.

Hình như trong một lúc nào đó, đã có người hỏi tôi: “Trần Ngư, anh cảm thấy em luôn không vui, luôn rất buồn bã. Khi nào thì em mới có thể gác lại những muộn phiền, trở nên vui vẻ hơn đây?”

Nhiều năm sau, tôi học thành tài và quay trở lại, gia nhập một văn phòng luật với tư cách là một thành viên cấp cao.

Văn phòng luật nhận một án tài chính, tôi đưa hai thành viên trong team của mình đến công ty đối phương. 

Trên đường đi, họ bàn luận về vị thân chủ này. 

“Vị kim chủ* này của chúng ta không dễ hầu hạ đâu, nghe nói tính tình không tốt.”

*Chỗ này đúng là kim chủ đó, 金主

“Ôi, hết cách, ai bảo anh ta là trùm tài chính chứ.”

“Nghe nói bảy năm trước, anh ta tranh giành một cô gái với vị họ Tần kia, bị xe tông tàn phế hai chân luôn.”

“Oa, kính bạo* vậy cơ? Nhìn dáng vẻ cấm dục người sống chớ lại gần của anh ta, tôi còn tưởng anh ta là gay đấy.”

(*) Kính bạo ‘劲爆’: Một thuật ngữ xuất phát từ quảng cáo của KFC, ám chỉ một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách vừa tiên phong, thường ám chỉ dòng nhạc EDM.

“Nói đến vị họ Tần kia ... cũng là một kẻ điên, hẹn hò với 800 cô gái, nhưng không kết hôn với bất kỳ ai trong số họ. Tôi nghe nói rằng người anh ta thật sự yêu đã bị người nhà họ Diệp tống vào tù rồi. Những năm này, anh ta cố gắng tìm mọi cách đối đầu với Diệp gia, để cứu bạch nguyệt quang ra.”

Tôi ngồi im nghe những tin đồn đó. 

Mãi cho đến khi chúng tôi đến công ty của đối phương, mọi người điều chỉnh lại tác phong, mới ngừng buôn chuyện.

Tôi đi đằng trước, vào phòng họp trước. 

Phòng họp yên tĩnh, trống trải, người đàn ông ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn tôi một lúc lâu.

Anh ta lên tiếng trước, giọng nói hơi chậm và cơ chút khàn.

Diệp Cảnh Hoà : “Nhìn em vui vẻ hơn rất nhiều, thật tốt.”

Tôi mỉm cười nói: “Người có hỉ sự tinh thần sảng khoái chứ sao, tôi đã đính hôn rồi, thế nên tinh thần đương nhiên tốt hơn. Cảm ơn lời khen của Diệp tổng.”

Diệp Cảnh Hoà lãnh đạm nói: "Đính hôn không phải kết hôn, cho dù kết hôn cũng có thể ly hôn. Trần luật sư, cô nói xem, có đúng không?" 

----- Hết khum còn gì nữa đâu-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play