[Giăng bẫy]

Tác giả : LL林夕

Đề cử : Meo Meo

Người dịch: Chi xinh gái♥️

Part 1. 

----------- 

1. 

Từ khi còn học cấp ba tôi đã yêu thầm Tần Dự. 

Mọi người xung quanh đều biết tôi thích hắn, mỗi hắn là không biết.

Hôm tốt nghiệp cấp 3, mọi người ngồi trong phòng bao, một vài bạn nam uống quá chén.

Một bạn nam kéo tôi lên, mượn rượu mà nói: “Tần Dự, cậu có biết Trần Ngư thích cậu từ rất lâu rồi không! Ba năm cấp ba, cậu toàn thi không đạt chuẩn, cậu ấy dạy kèm cậu, cậu  chơi bóng rổ, cậu ấy mua nước cho cậu, ngay cả áo mặc chơi bóng rổ siêu thối của cậu cũng là do cậu ấy giặt sạch. Hôm nay, cậu bắt buộc phải cho cán bộ lớp mình một câu trả lời đấy.”

Tất cả mọi người hùa nhau gào thét: “Yêu đi, yêu đi, yêu đi!”

Tôi cúi đầu, đỏ mặt.

Tôi gần như không hề hoảng loạn, bởi vì tôi biết Tần Dự sẽ không đồng ý đâu, hắn sẽ chỉ giả ngu thôi.

Dạy kèm hắn ta, chỉ là muốn nhân cơ hội đó để được ở cùng Diệp Cảnh Hòa.

Mua nước cho hắn, bởi vì hắn sẽ thuận tay đưa nó cho Diệp Cảnh Hòa.

Về phần áo bóng rổ, chỉ là tôi giúp Diệp Cảnh Hòa giặt, nhân tiện giúp hắn thôi.

Quả nhiên, Tần Dự cười phá lên, gác tay lên vai tôi, tùy tiện nói: “Nói cái gì đấy? Tôi và Trần Ngư là anh em tốt! Đừng hô bừa nha, làm chậm trễ việc tìm kiếm bạn trai của cán bộ lớp chúng ta, thì các cậu chính là thủ phạm đấy!”

Bạn bè sợ tôi bối rối, lập tức hi hi ha ha đổi chủ đề khác.

Ăn xong lại đi KTV hát, chơi đến tận khuya, Tần Dự đã uống khá nhiều rồi.

Hắn tựa đầu vào vai tôi, ồn ào kêu đau đầu.

Tôi bảo hắn uống thuốc giải rượu, nhưng hắn không chịu, vì sợ đắng.

Tôi cương quyết nhét thẳng vào miệng hắn, đút cho hắn uống vài ngụm nước ấm trong cốc giữ nhiệt.

Chờ hắn thoải mái hơn chút, liền như một đứa trẻ lắc cánh tay tôi và hỏi: “Trần Ngư, cậu sẽ mãi mãi đối tốt với tôi như này chứ?”

Tôi thấy cánh tay hắn bị muỗi đốt, liền lấy dầu gió trong túi ra bôi cho hắn, nhưng không hề trả lời câu hỏi của hắn.

Đợi bên ngoài được một lúc, một chiếc ô tô dừng trước mặt chúng tôi.

Cửa kính xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái nhìn chúng tôi, bình tĩnh nói: “Dám nôn ra xe anh, anh sẽ làm thịt mày.”

“Diệp lão nhị, ông đây lại sợ anh quá.” Tần Dự trợn mắt nhìn anh ta.

Hắn mở cửa xe sau đó liền sững người lại.

Một cô gái xinh đẹp động lòng người nhào vào lòng hắn, cười to nói: “Tiểu Tần Tử, hết hồn chưa? Bản công chúa về nước rồi, có vui không hả?”

Tần Dự định dơ tay ôm lấy cậu ta, lại vội vàng đẩy cậu ta ra, gấp gáp nói: “Khắp người mình toàn dầu gió thôi, cậu tránh xa ra chút, cậu sợ nhất mùi này còn gì.”

Cô gái này tên là Ninh Ninh, là thanh mai trúc mã cũng Tần Dự lớn lên. 

Tôi nhìn nụ cười không hiểu sự đời của cậu ta, thầm nhủ: [Ninh Ninh, cuối cùng cũng đợi được cậu].

Ninh Ninh chán ghét lấy tay phe phẩy, lại ló đầu ra nhìn tôi, trêu chọc: “Bạn gái cậu hả, không giới thiệu chút à?”

Tần Dự lập tức nói: "Không phải! Làm sao mình có thể thích cậu ấy được! Cậu ấy là cán bộ lớp mình, sợ mình uống say gặp rắc rối, mới canh chừng mình, Ninh Ninh, chúng mình một chút quan hệ cũng không có, đừng hiểu nhầm đấy nhé!”

2.

Tôi nắm chặt lọ dầu gió trong tay, không nói lời nào.

Diệp Cảnh Hòa bấm còi xe, lười biếng nói: “Được rồi, tất cả lên xe đi, đứng chắn ở đây không thấy mất mặt à?”

Tần Dự và Ninh Ninh ngồi ở ghế sau.

Hắn nói với tôi: “Trần Ngư, cậu tự về nhà đi, mùi dầu gió trên người cậu nồng lắm, Ninh Ninh không thích.”

Có lẽ Tần Dự đã quên mất, hiện giờ đã hai giờ sáng rồi.

Nơi này nổi tiếng là khó bắt taxi, ở đây nửa đêm toàn là người đến uống rượu với đi quẩy. 

Một cô gái như tôi ở đây một thân một mình, rất dễ trở thành mục tiêu của những kẻ lưu manh say rượu.

Nhưng tôi vẫn cười nói: “Được, các cậu cứ về trước đi, tôi bắt taxi.”

“Lên xe đi, tôi không muốn nói đến lần thứ hai đâu.” Diệp Cảnh Hòa hơi mất kiên nhẫn.

Ninh Ninh lập tức nói: “Trần Ngư, cậu mau lên đi. Cậu không biết chứ anh hai của mình là người cực kỳ thiếu kiên nhẫn đấy.”

Tôi lên xe, ngồi ở ghế phụ bên cạnh Diệp Cảnh Hòa.

Ninh Ninh ngồi ở phía sau kêu lên: “Anh hai không thích người khác ngồi ghế phụ đâu.”

Diệp Cảnh Hòa khởi động xe, thản nhiên nói: “Cũng không thể để cô ấy ngồi trên nóc xe chứ? Nhường cô ấy chút vậy.”

Tôi nhìn qua kính chiếu hậu liền thấy sắc mặt Ninh Ninh thay đổi.

Ninh Ninh nói Diệp Cảnh Hòa thiếu kiên nhẫn, tôi đương nhiên biết chứ, dù sao thì đến hôn môi anh ta cũng chê tôi hôn chậm rì rì.

…….

Hai tháng trước, Tần Dự mở party tại gia, kêu tôi tới dự.

Nhà tôi có việc, nên đến muộn một chút.

Tần Dự uống nhiều quá, tôi vào bếp giúp hắn nấu canh giải rượu.

Không biết tại sao lại mất điện, trong phòng tối đen như mực.

Tôi nghe thấy tiếng có người bước vào, liền áp đối phương vào tường, sau đó hôn anh ta. 

Động tác của tôi không thuần thục lắm, đối phương chê tôi lề mề liền cắn môi tôi sau đó hôn tôi rất sâu.

Sau đó, điện thoại vang lên.

Tôi nấu canh xong liền bưng ra, ngồi xuống bên cạnh Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa.

Dưới ánh mắt do dự của Diệp Cảnh Hòa, tôi nói với Tần Dự: “Vừa rồi cậu xuống bếp tìm tôi, là vì biết tôi sợ bóng tối đúng không?”

Sắc mặt Diệp Cảnh Hòa đột nhiên trở nên lạnh lùng, nghênh ngang bước đi.

Cậu ta không hề nghe thấy Tần Dự nói: “Tôi không đi tìm cậu, lúc nãy bị sập cầu dao, có phải cậu bị dọa sợ không?”

Tôi chầm chậm cầm chặt chiếc muôi, giúp Tần Dự múc canh ra, cười thầm trong lòng.

Diệp Cảnh Hòa, mẹ anh đã từng nói, con gái của một bảo mẫu như tôi, sinh ra đã là hạng thấp hèn.

Tôi lại muốn xem xem, liệu một kẻ thấp hèn như tôi có thể kéo một người sinh ra đã cao quý như anh từ trên mây xuống hay không đây….

3.

Tôi sẽ không bao giờ quên được, mùa hè năm tôi 16 tuổi, đến Diệp gia giúp mẹ tôi đưa đồ.

Bà hèn mọn quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin mẹ Diệp Cảnh Hòa tha cho tôi.

“Phu nhân, tôi không có ý định trèo cao vào Diệp gia đâu ạ!”

“Chỉ là con gái của tôi thi đỗ trường trung học trọng điểm, tôi vui vẻ quá, nên mới tán gẫu với  thiếu gia mấy câu thôi ạ.”

"Tôi nói cho cô biết, đừng có vọng tưởng lấy con gái mình dụ dỗ Cảnh Hòa." Diệp phu nhân vừa cao ngạo vừa khinh thường nói: “Cô cho rằng tôi nhìn không thấu tâm tư của cô sao? Chẳng qua là giả vờ không để ý trước mặt Cảnh Hòa nhắc đến con gái của mình, sau đó thu hút sự chú ý của nó. Những kẻ đê tiện như các người, đừng bao giờ mơ ước được gả vào nhà giàu.”

Nước mắt mẹ tôi không ngừng tuôn rơi, bà lắc đầu nói: “Phu nhân, tôi không có ý đó, xin bà đừng gây khó dễ cho con gái tôi”.

Diệp phu nhân trợn mắt nhìn mẹ tôi nói: “Nếu không phải Cảnh Hòa thích ăn đồ cô nấu, hôm nay tôi sẽ cho cô cút luôn. Cô thành thật cho tôi, nếu không, tôi sẽ khiến con gái cô đẹp mặt.”

Tôi đứng ngoài góc tường, một chữ cũng không sót, những lời nói đó văng vẳng bên tai.

Mẹ tôi không phải là người nói nhiều, nhưng việc tôi thi đỗ trường trung học trọng điểm thực sự khiến bà cực kỳ vui vẻ.

Chỉ cùng với Diệp Cảnh Hòa kia tán gẫu vài câu thôi, chẳng lẽ lại đáng phải chịu sỉ nhục như vậy sao?

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Làm sao con có thể thích con gái của một bảo mẫu?" Một thiếu niên bước ra ngoài cửa, mất kiên nhẫn nói: “Vừa hay Tần Dự cũng học ở trường đó, nên con hỏi thêm vài câu thôi. Trong mắt mẹ, con có dung tục đến thế cơ à? Cứ là con gái là con có hứng thú hả?”

Anh ta chính là Diệp Cảnh Hòa.

Diệp Cảnh Hoà khó chịu nói: “Mẹ Lâm, mau đứng dậy đi, thời buổi nào rồi mà còn quỳ nữa.”

Tôi lặng lẽ về nhà, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Buổi tối, mẹ tôi tan làm, mua bánh gato mà tôi thích ăn nhất. 

Bà tươi cười nói: "Hôm nay phu nhân khen mẹ chăm chỉ chịu khó, còn cho mẹ tiền thưởng. Ngày mai mẹ được nghỉ nửa ngày, mẹ sẽ dẫn con đi dạo phố, tiện mua mấy bộ váy đẹp nhé. Con gái lớn rồi thì nên điệu đà một chút.”

Bà làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hề nhắc đến sự sỉ nhục mà mẹ phải chịu hôm nay, thậm chí mẹ còn bàn với tôi ngày mai ăn gì.

Bà ấy vẫn luôn như vậy, tự mình gặm nhấm những điều không vui, để cho tôi những gì tốt đẹp nhất. 

Tôi cũng giả vờ vui vẻ, nói rằng ngày mai tôi muốn ra ngoài ăn cá.

Đợi mẹ đi rồi, tôi mới lặng lẽ ghi vào sổ tay hai cái tên:

Tần Dự, Diệp Cảnh Hoà.

Khai giảng lớp 10, tôi và Tần Dự được phân vào cùng một lớp.

Tôi thản nhiên tiếp cận hắn, cũng thông qua hắn để tiếp cận Diệp Cảnh Hoà. 

Nháy mắt, ba năm đã trôi qua.

Sau đó, sổ ghi chép của tôi lại thêm một cái tên mới.

Hai chữ to màu đỏ: Ninh Ninh.

Nét chữ đỏ tươi giống như màu máu.

Vở kịch tôi yêu thầm Tần Dự, cần phải diễn thật hơn nữa.

Thợ săn cao cấp nhất phải giả thành làm con mồi yếu ớt nhất.

Khi mọi người tưởng rằng tôi bị Tần Dự làm tổn thương, thì đó chính là thời điểm tốt nhất để tôi đến gần Diệp Cảnh Hoà hơn. 

Đến ngày Diệp Cảnh Hoà trở thành vật trong tay tôi, tôi sẽ khiến cho Ninh Ninh, Tần Dự đau khổ tột cùng!

4.

Tôi và Tần Dự đều đỗ Đại học C, Diệp Cảnh Hoà hơn chúng tôi hai khoá, cùng học khoa luật giống tôi.

Sau khi nhập học 3 tháng, 9h tối, đang ở trong kí túc xá, tôi nhận được điện thoại của Tần Dự. 

Giọng của hắn khàn khàn, mang theo men rượu cùng đau khổ: “Trần Ngư, cậu có thể tới tìm tôi được không?”

Tôi không nói một lời, lập tức thay quần áo đi ra ngoài.

Khi tôi đến quán bar chỗ Tần Dự uống rượu, liền nhìn thấy hắn đang thất hồn lạc phách ngồi trong lô ghế. 

Trên bàn chất đống vỏ chai, tiếng nhạc ầm ĩ cũng không thể khoả lấp được nỗi buồn của hắn. 

“Uống nhiều rượu thế, có khó chịu không?” Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy chai nước trong túi ra đưa cho hắn. 

Tần Dự ôm chặt lấy tôi, đau lòng nói: “Ninh Ninh từ chối tôi.”

Tôi vỗ lưng Tần Dự, dịu dàng nói: “Không sao, tôi sẽ ở bên cậu.”

"Cậu có biết cậu ấy nói gì với mình không?" Tần Dự muộn phiền nói: “Cậu ấy nói trước giờ chỉ coi tôi như anh trai. Trần Ngư, tôi thích cậu ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí để thổ lộ, vậy mà lại nhận được câu trả lời như vậy.”

Hắn buông tôi ra, đau lòng nói:“Cậu nói xem, làm sao mình mới theo đuổi được Ninh Ninh đây?”

“Có câu hát, thứ không thể sở hữu mãi khiến cho tâm can rối bời, kẻ được yêu sẽ chẳng phải sợ hãi điều chi*.” Tôi chậm rãi nói: “Tần Dự, không bằng cậu giả bộ đã buông bỏ được Ninh Ninh đi, có cảm giác xa cách, cậu ấy mới xem cậu như một người đàn ông."

*Bài hoa hồng đỏ/Red Rose của chồng iu Vương Tuấn Khải của tôi ó…. Nghe thử đi ó…

Tần Dự rất thông minh, lập tức liền hiểu ra.

Hắn nói với tôi: “Trần Ngư, hay là như vậy đi, hai chúng ta giả vờ yêu nhau. Nếu Ninh Ninh để ý, nhất định sẽ ghen.”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Được, chỉ cần cậu vui vẻ, tôi sẵn sàng cùng cậu làm bất kì điều gì”.

Trên mặt Tần Dục hiện lên một chút do dự, hắn hỏi tôi: “Cậu. . . Cậu đối tốt với tôi như vậy, có phải thật sự thích tôi không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Tần Dự đã cười lấp liếm, khoác vai tôi nói: “Aizzzz, không thể nào, chúng ta là anh em tốt cơ mà.”

Nghe xem, thật khinh thay lời nói trên. 

Ninh Ninh vừa dùng lý do anh em tốt để từ chối hắn ta, ngược lại, hắn lại dùng những lời như vậy để qua loa với tôi.

Tần Dự thân mật ôm tôi, cùng nhau chụp ảnh đăng lên tường nhà, kèm theo ba trái tim đỏ.

Rất nhanh, Ninh Ninh liền gửi cho hắn một tin nhắn, hỏi hắn có ý gì.

Tần Dự do dự hỏi tôi nên trả lời như thế nào.

Tôi cầm di động của hắn, rep: [Ninh Ninh, hôm nay sau khi tỏ tình với cậu xong, mình mới hiểu rõ tâm ý của mình. Hóa ra những năm qua, mình chỉ có chấp niệm với cậu thôi. Người mình thích thực sự là Trần Ngư.]

Sau khi gửi tin nhắn, tôi trực tiếp tắt điện thoại của hắn.

Ban đầu Tần Dự còn có chút hoảng loạn, cho đến khi Diệp Cảnh Hoà gửi tin nhắn cho tôi. 

Diệp Cảnh Hoà: [Em với Tần Dự càn quấy cái gì? Lẽ nào em không biết nó thích Ninh Ninh à? Nó làm như vậy, rõ ràng là lấy em ra trêu tức Ninh Ninh. Trần Ngư, làm người thì phải biết tự trọng, tự ái. Tình cảm em bỏ ra cho Tần Dự nhiều năm như vậy, nhưng nó có coi trọng em à?]

Tần Dự nhìn liếc điện thoại của tôi, hơi khó hiểu hỏi: “Từ bao giờ Diệp lão nhị lại thích dạy bảo người khác như vậy? Nói năng còn khó nghe như vậy, tình cảm bỏ ra là cái gì? Loại người trời sập cũng không thèm quan tâm như anh ta, lại có tâm tư thuyết giáo cậu.”

Diệp Cảnh Hoà lại gửi cho tôi một tin nhắn nữa: [Ninh Ninh đến tìm anh, bây giờ bọn anh đến quán bar tìm em, em chỉ cần giải thích rõ ràng sự việc. Tần Dự là loại làm việc gì cũng kiểu đem con bỏ chợ, Ninh Ninh thì tùy hứng thành thói, Trần Ngư, anh sợ rằng đến cuối cùng, người tổn thương chỉ có em thôi.]

Tôi không rep. 

Thật thú vị, hoà nhập cùng bọn họ trong cái vòng bạn bè này nhiều năm như vậy rồi, mọi người đều nói rằng Diệp nhị thiếu nổi tiếng lạnh lùng lại sợ rắc rối.

Anh ta sợ nhất là cùng người khác dây dưa không rõ ràng, đó là lý do tại sao nhiều năm như vậy Ninh Ninh không dám thổ lộ tình cảm với anh ta. 

Nhưng bây giờ, anh ta lại gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, dạy một người ngoài như tôi phải biết tự trọng, tự ái. 

Xem ra lúc hôn nhau trong phòng bếp, vị thiếu gia ưa sạch sẽ này lại không đẩy tôi ra, chứng minh trong lòng anh ta có tôi.

Rất nhanh, Diệp Cảnh Hoà cùng Ninh Ninh đã đến. 

Ninh Ninh vừa nhìn thấy Tần Dự liền khóc: "Tần Dự, cậu hà tất phải lấy người khác chọc giận mình chứ? Cậu tỏ tình với mình, mình nhất thiết phải đồng ý sao? Cậu thích Trần Ngư thì thích đi, nói như ai thèm cậu không bằng. Từ giờ trở đi, hai chúng ta đến anh em cũng không cần làm nữa ”.

Cậu ta nói xong liền xoay người bỏ chạy.

Tần Dự lập tức đuổi theo cậu ta.

Tôi không nói một lời, cũng lao ra ngoài.

Ngoài trời mưa như trút nước, khiến tôi không thể mở nổi mắt. 

Mưa to càng tốt, không cần phải diễn, trông lại càng tội nghiệp hơn.

Ninh Ninh lái xe, Tần Dự lên xe của cậu ta ngồi. 

Tôi đứng dưới mưa muốn đuổi theo, nhưng bị ngã lăn ra đất.

“Em điên rồi hả!” Diệp Cảnh Hoà chạy tới kéo tôi dậy.

“ Không cần anh quan tâm!” Tôi hất tay anh ta ra, quay trở lại quán bar.

Trong quán bar, tôi uống hết một chai rượu.

Diệp Cảnh Hoà siết chặt lấy cổ tay tôi, khó chịu nói: “Nếu không phải sợ em bị bắt nạt thì anh cũng không thèm quan tâm em rồi, Trần Ngư, trên đời này thiếu gì đàn ông, sao em lại chỉ t.r.e.o cổ trên người Tần Dự vậy?"

Anh ta nửa ôm nửa dìu tôi, dẫn tôi ra khỏi quán bar, ngồi lên ghế phó lái của anh ta.

Quần áo của tôi gần như xuyên thấu, tôi ngồi co ro trên ghế, khóc không ngừng: “Nhưng em chỉ thích cậu ta thôi, Diệp Cảnh Hoà, có phải anh rất khinh thường em đúng không?”

Diệp Cảnh Hoà nhíu mày, rút khăn giấy ra nhét cho tôi.

Tôi nhào vào lòng anh ta, giả say mà hôn anh: “Tần Dự, cậu đừng đi. Cậu quay đầu lại nhìn mình một chút có được không?”

Diệp Cảnh Hoà không tránh nụ hôn của tôi, mà tôi chỉ chạm vào anh ta một cái liền giả vờ ngủ, ngã luôn vào lồng ngực anh ta. 

Một lúc sau, tôi mới cảm thấy Diệp Cảnh Hoà nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Không biết anh ta đã nghĩ gì trong suốt hai phút im lặng, nhưng tôi biết tim anh ta đang đập rất nhanh.

Sau khi giả vờ tỉnh giấc, liền phát hiện bản thân đang ngủ trong căn hộ của Diệp Cảnh Hoà.

Lúc này, trường học đã đóng cửa rồi.

Tôi đi vào phòng khách, thấy Diệp Cảnh Hoà đang ngồi trên sô pha, cúi đầu xem nhật ký của tôi.

Diệp Cảnh Hoà ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt đầy vẻ châm chọc: “Trần Ngư, tôi đánh giá thấp cô rồi. Cô thật sự thích Tần Dự? Hay chỉ là vì muốn gả cho nó để đổi vận?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play