Giăng Bẫy

Chương 2


2 tháng


[Giăng bẫy]

Part 2. 

Tác giả : LL林夕

Đề cử : Meo Meo

Người dịch: Chi xinh gái♥️

----------

Tôi rất rõ ràng trong cuốn nhật ký viết những gì.

Viết về tình cảm thầm mến của tôi với Tần Dự trong mấy năm qua.

Cuốn nhật ký này vốn dĩ viết cho Diệp Cảnh Hoà đọc.

Mà ngay mở đầu, có câu như này:

[Mình mới phát hiện, bạn cùng bàn của mình, Tần Dự, nhà siêu giàu. Nếu như mình có thể gả cho cậu ta, mẹ con mình cả đời này cũng sẽ không bị khinh thường nữa nhỉ? Mình quyết tâm, âm thầm theo đuổi Tần Dự, đợi cậu ta động lòng với mình.]

Tôi tức giận đi qua giật lấy cuốn sổ, khóc lóc nói: "Người giàu có như anh thì biết cái gì! Tôi thích Tần Dự là thật, nhưng muốn gả cho cậu ấy để đổi vận cũng là thật! Sau khi cha tôi qua đời, để lại một khoản nợ khổng lồ, mẹ con tôi phải sống chui lủi qua ngày, để giữ công việc của mình, mẹ tôi còn quỳ xuống trước mặt chủ để van xin.”

“Từ khi biết mẹ vì kiếm tiền phải quỳ gối trước người khác, tôi đã thề làm người nhất định phải cao hơn người khác một bậc. Diệp nhị thiếu gia, trong mắt anh, có phải tôi là người rất thực dụng và xấu xí không?”

Tôi cười tự giễu: “Kỳ thực tôi vẫn luôn biết anh xem thường tôi, anh cho rằng tôi không biết xấu hổ mà quấn lấy Tần Dự, cực kì hạ tiện.  Nhưng không sao cả, chỉ cần Tần Dự động lòng với tôi, mọi thứ đều đáng giá.”

Diệp Cảnh Hoà cau mày nhìn tôi, suy nghĩ một lúc.

Anh ta do dự hỏi: “Mẹ em họ Lâm à?”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao anh biết?”

"Không có gì." Sắc mặt Diệp Cảnh Hoà hơi thay đổi, nhìn anh ta có chút phiền muộn, “Trần Ngư, em cùng với Tần Dự không có kết quả đâu, nó rất thích Ninh Ninh, hôm nay em cũng thấy rồi đấy, nó bỏ rơi em một mình trong mưa, không quan tâm đến cảm xúc của em chút nào.”

Tôi lấy điện thoại di động ra cho Diệp Cảnh Hoà nhìn tường nhà của Tần Dự, nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi có thể đợi. Ít nhất bây giờ tôi đã là bạn gái của Tần Dự rồi, nếu một ngày nào đó có thể gả cho cậu ấy, tôi nhất định sẽ gửi thiệp mời cho anh.”

Không đợi Diệp Cảnh Hoà đáp lại, tôi rời khỏi nhà anh ta. 

Trở lại ký túc xá, tôi tắm rửa, thay quần áo, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Sau khi tỉnh dậy, thấy toàn tin Tần Dự nhắn đến. 

[Trần Ngư! Cách của cậu hiệu quả thật đấy! Hôm qua Ninh Ninh đã nói với tôi cậu ấy cũng có cảm giác với tôi, nhưng cậu ấy cần thời gian.]

Hừ, còn tưởng vị đại tiểu thư Ninh Ninh thanh cao như nào cơ, hoá ra lòng thì nhung nhớ Diệp Cảnh Hoà nhưng vẫn muốn thông đồng cùng Tần Dự.

Nhà họ Tần làm ăn lớn, nhà họ Ninh vẫn luôn hợp tác với nhà họ Tần. 

Còn về Diệp gia, thâm căn cố đế ở đây rồi, đối với hai giới thương chính đều có tiếng nói cả.

Ninh Ninh cũng không nỡ lòng nào mà từ bỏ vị nhị thiếu gia Diệp Cảnh Hoà này đúng không?

[Ngày hôm qua cậu về kiểu gì vậy? Có bị mắc mưa không?]

Khi xem đến tin này, tôi thực sự muốn rep "thằng đần".

Mưa to như vậy, đến một con kiến cũng ướt sũng, một người to như tôi lẽ nào lại không bị dính mưa sao?

Hỏi vớ vẩn thế làm gì, chẳng qua chỉ là muốn giảm bớt sự tội lỗi trong lòng mình mà thôi.

Ha, đàn ông, nếu trên lớp mà có học về giả ngu á hả, họ chắc chắn sẽ học giỏi lắm.

[Cậu ngủ chưa dậy à?]

[Tôi với Ninh Ninh qua nhà Diệp lão nhị, Ninh Ninh lại tìm thấy một chiếc áo ngực trong phòng tắm của anh ta!]

Tôi đọc từng tin một, khi thấy tin cuối cùng, tôi khẽ mỉm cười.

Đây là cách khiến mối quan hệ của tôi với Diệp Cảnh Hoà sâu sắc thêm, từng chút từng chút một…… 

Cuốn nhật ký là bí mật chung của chúng tôi.

Qua đêm tại căn hộ của anh ta, lại mờ ám để quên  áo ngực.

Diệp Cảnh Hoà, cho dù anh có là Thần Phật, tâm lặng như nước, cũng không thể không có có chút gợn sóng nào chứ, đúng không?

5. 

Tần Dự hẹn tôi buổi tối đến nhà Diệp Cảnh Hoà ăn cơm, nói với tôi: “Bánh gato mấy hôm trước em làm cho anh ấy, có thể làm thêm cái khác được không? Ninh Ninh rất thích ăn.”

Tôi đồng ý.

Trước khi lên lớp, tôi tắm nước lạnh.

Trong lớp học, bạn cùng phòng thấy sắc mặt tôi không tốt, có chút lo lắng, muốn tôi xin nghỉ. 

Tôi lấy lại tinh thần để học cho xong tiết học này, tôi cảm nhận rõ cơ thể mình nặng trĩu, sau đó liền thấy từng cơn nóng lạnh đan xen.

Tôi còn lê cơ thể mệt mỏi của mình đến tiệm bánh ở trường, thuê dụng cụ làm vài chiếc bánh nhỏ.

Khi tôi đến nhà Diệp Cảnh Hoà thì đã là tám giờ tối rồi.

Ba người họ đang ngồi trong phòng khách chơi game.

Tần Dự liếc tôi một cái, hoan hô nói: “Oa! Cứu tinh của chúng ta đến rồi! Trần Ngư, nấu mì hải sản cho bọn anh đi, tay nghề nấu ăn của em đáng tin cậy nhất rồi.”

"Trần Ngư cái gì cũng biết hết á, không giống mình, trù nghệ như phế vậy." Ninh Ninh cười nói: “Tiểu Tần Tử, cậu có phúc thật đấy, tìm được bạn gái tốt như vậy.”

Tần Dự ai ya một tiếng rồi nói: “Ai nỡ để cậu nấu cơm chứ? Trần Ngư không giống cậu, mẹ cậu ấy là bảo mẫu, lại không có bố, từ nhỏ đã quen tự lập rồi.”

“Ăn nói kiểu gì đấy?” Diệp Cảnh Hoà nghe vậy liền đá Tần Dự một cước.

Tần Dự thản nhiên nói: “Em biết rõ Trần Ngư mà, cô ấy không để ý em nói như vậy đâu, đúng không, Trần Ngư?”

Tôi đặt bánh gato lên bàn, cười: “Mọi người cứ chơi đi, tôi đi nấu mì.”

Vào bếp, tôi chậm rãi nấu mì, cảm giác cơ thể càng lúc càng khó chịu.

Cảm thấy nước khá nóng rồi, tôi liền đổ một ít nước nóng lên tay, vừa khéo ửng đỏ vì bỏng, tôi liền ném nồi xuống đất.

“A!” Tôi hét lên rồi ngã xuống đất.

Tần Dự là người đầu tiên xông vào, nhìn thấy dáng vẻ của tôi, liền bị doạ sợ anh: “Trần Ngư, em sao vậy? Có bị bỏng không?”

Diệp Cảnh Hoà cũng đi vào, anh ta lập tức bế tôi lên, cảm nhận được người tôi nóng bất thường, không nói một lời liền bế tôi ra ngoài.

Ninh Ninh bị anh ta va vào, suýt chút nữa ngã lăn ra đất. 

Cô ta ấm ức khóc: “Mặt anh hai trông hung dữ quá! Trần Ngư sinh bệnh rồi à? Sao anh ấy vội vàng như vậy chứ?”

Tần Dự theo sát chúng tôi, đột nhiên nói: “Diệp nhị, giao Trần Ngư cho em đi, cô ấy là bạn gái của em, nên để em chăm sóc cô ấy mới phải.”

Quả thật tôi bị sốt đến choáng váng, đang nằm yên trong vòng tay của Diệp Cảnh Hoà. 

Diệp Cảnh Hoà cười lạnh: “Mày cũng biết cô ấy là bạn gái của mày à? Nửa đêm hôm qua ai bỏ rơi cô ấy một mình dưới mưa? Cô ấy học cả ngày rồi, lại còn phải làm bánh gato, phải nấu mì cho mày. Lúc nãy mày mù đúng không, nên mới không thấy cô ấy đến đi còn không vững?”

À, hóa ra tôi đi đứng loạng choạng, Diệp Cảnh Hoà cũng biết, tôi còn tưởng anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình cơ đấy.

Có vẻ như Diệp Cảnh Hoà quan tâm tôi nhiều hơn những gì tôi tưởng tượng.

Diệp Cảnh Hoà là một người ít nói, nhưng những câu nói này, rõ ràng là đầy mùi thuốc súng.

Ngay cả Ninh Ninh cũng mơ hồ rồi, sững sờ nói: “Làm sao anh hai lại tức giận như vậy cơ chứ?”

Ba người đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc rồi truyền dịch cho tôi.

Tôi bị sốt và ra khá nhiều mồ hôi, đó cũng là nguyên nhân bà dì* của tôi đến sớm.

*Kinh nguyệt. 

Diệp Cảnh Hoà liếc nhìn quần tôi, ra ngoài mua một đống đồ.

Anh ta nhờ một y tá giúp đỡ đưa tôi vào phòng tắm để thay đồ.

Ninh Ninh cũng muốn giúp đỡ nên đi theo vào phòng tắm.

Nửa chừng, cậu ta nhìn thấy tôi thay đồ bị lộ áo ngực ra, sắc mặt liền có chút ngạc nhiên.

Chiếc áo ngực tôi mặc hôm nay có kiểu dáng và màu sắc giống hệt chiếc ở nhà Diệp Cảnh Hoà. 

Con gái rất nhạy cảm với những thứ này, hẳn là Ninh Ninh đã nhận ra rồi. 

Nước cờ ngày hôm nay đi đúng hướng rồi, để cậu ta nhận ra mới tốt. 

Khi ra ngoài, Tần Dự tiến đến, ôm tôi và giúp tôi cầm bình truyền nước.

Hắn lo lắng hỏi tôi có đau bụng không, có muốn ăn gì không.

Mà Ninh Ninh ở bên cạnh lại bị hắn ta ngó lơ.

Đây là lần đầu tiên Tần Dự ngó lơ Ninh Ninh.

Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.

Trước mặt Tần Dự tôi luôn kiên cường không gì quật ngã nổi, qua chuyện này khiến tôi nhận ra mình cũng có lúc yếu đuối.

Biết yếu đuối đúng lúc là một vũ khí tốt.

Diệp Cảnh Hoà đứng bên cạnh hắn, cau mày, trông khá lãnh đạm. 

Vốn dĩ anh ta muốn tiến lên dìu tôi, nhưng lại bị Tần Dự tranh mất, anh ta lại chẳng có tư cách gì tranh giành với Tần Dự cả.

Dù sao, lúc này trên danh nghĩa tôi cũng là bạn gái của Tần Dự.

“Anh hai, quần anh bẩn rồi.” Ninh Ninh đi tới nói.

Bà dì của tôi đến, làm bẩn quần Diệp Cảnh Hoà. 

Tôi ngượng ngùng một lúc, đỏ mặt nói: “Em sẽ giặt giúp anh.”

Vẻ mặt Ninh Ninh có chút ghét bỏ, nói: “Anh hai là người cực kì ưa sạch sẽ, sẽ không muốn cậu giặt đâu, anh ấy nhất định sẽ bỏ đi rồi.”

Nhưng Diệp Cảnh Hoà nói: “Được, anh chờ em khỏi bệnh rồi giặt cho anh. Nhưng giặt xong mà còn vết bẩn nào, thì em phải đến tiền đấy.”

Anh ta vừa nói xong, Tần Dự liền căng thẳng ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Hoà. 

6. 

Từ lúc ra khỏi bệnh viện, bầu không khí liền có chút vi diệu. 

Tôi có thể cảm nhận được Ninh Ninh đang liên tục liếc tôi.

Dường như cô ấy đang nghĩ rằng, làm sao một cô gái bình thường như tôi sao lại có thể khiến Diệp Cảnh Hoà phá lệ. 

Vừa hay ngày mai được nghỉ lễ 11/11, bạn cùng phòng gọi điện cho tôi nói ba người bọn họ sắp về quê.

Tôi giả vờ không cẩn thận bật loa ngoài để ba người kia đều nghe thấy. 

Diệp Cảnh Hoà vốn định chở tôi về trườg, nhưng sau khi nghe thấy vậy, liền bẻ lái về hướng nhà mình. 

"Trần Ngư, mẹ của cậu đâu? Không chăm sóc cho cậu được hả? Nghe nói cậu là người bản địa." Ninh Ninh tò mò hỏi tôi.

Bụng tôi đau dữ dội, nghe Ninh Ninh nói xong, tôi không trả lời chỉ giả vờ ngủ.

Tần Dự lẩm bẩm nói: “Nói mới nhớ, lễ tốt nghiệp cấp 3 của Trần Ngư, cô ấy tốt nghiệp hạng ưu, nhưng mẹ cô ấy cũng không tham dự.”

Đến nhà Diệp Cảnh Hoà, anh ta liền đánh thức tôi dậy.

Ninh Ninh đẩy Tần Dự một cái, cười nói: “Đồ ngốc, mau bế cậu ấy đi, bạn gái của mình, lẽ nào cậu còn muốn người khác chăm sóc hộ à?”

Tần Dự gãi đầu, chủ động chạy đến bế tôi.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc thân mật như vậy. 

Tôi dựa vào vòng tay anh ta, còn nhìn thấy tai Tần Dự dần biến thành màu đỏ.

Lúc nói chuyện với tôi, giọng Tần Dự liền hạ thấp một tone, giống như đang dỗ dành tôi vậy: “Bọn anh thường xuyên ở chung cư của Diệp nhị, em không phải thấy xa lạ đâu, mấy ngày này anh sẽ ở đây chăm sóc em. "

Cửa thang máy mở ra, Diệp Cảnh Hòa vào trước.

Có vẻ anh ta hơi khó chịu, nhấn nút thang máy rất mạnh.

Về đến nhà, Ninh Ninh lúng túng nói: “Mình không quen ở chung phòng với người khác.”

Nhà này chỉ có ba phòng.

Ninh Ninh nhìn về phía Tần Dự, nói đùa: “Tiểu Tần Tử, dù sao thì hai người cũng là người yêu, vậy thì ngủ chung một phòng đi.”

Tần Dự liếc tôi một cái.

Tôi đỏ mặt nói: “Cũng được, Tần Dự, anh có thể cho em ngủ một lát không? Em khó chịu lắm.”

Tần Dự nhanh chóng bế tôi về phòng.

Sau khi vào phòng, tôi chủ động nói: “Em ngủ dưới đất là được, Tần Dự, anh yên tâm, em biết chúng ta chỉ diễn kịch cho Ninh Ninh xem thôi. Đến khi cậu ấy thích anh rồi thì chúng ta sẽ nói rõ cho cậu ấy.”

“Không cần lúc nào cũng nhắc nhở chúng ta đang diễn kịch.” Tần Dự có vẻ hơi giận dỗi.

Hắn đặt tôi lên giường, đắp chăn cho tôi.

Tần Dự đứng dậy định đi, tôi cố ý nắm lấy tay hắn. 

Tôi năn nỉ: “Tần Dự, làm ơn đi, đợi em ngủ say rồi hãy đi, có được không?”

Tôi biết, vẻ mặt tôi lúc này vô cùng đáng thương, giống y như con chó nhỏ bị bỏ rơi vậy.

Đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, dễ dàng khơi dậy tình cảm của người khác.

Dù gì tôi cũng đã đứng trước gương luyện tập biểu cảm này nhiều lần rồi, nên biết cách chạm trúng tim đàn ông.

Tai Tần Dự lại đỏ lên, "Ừm" một tiếng, ngồi xuống bên giường.

Tôi nắm tay hắn giả vờ ngủ.

Tần Dự không đi, còn để cho tôi nắm tay hắn.

Còn tôi, giả vờ nói mơ, ứa nước mắt nói: “Tần Dự, em thực sự rất thích anh, nhưng em biết người anh thích là Ninh Ninh, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em có thể vì anh làm bất cứ điều gì.”

Tôi lật mình, gối lên đùi Tần Dự, ôm chặt eo hắn.

Cảm nhận được toàn thân Tần Dự cứng đờ, nhưng hắn lại không đẩy tôi ra.

Hắn đưa tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, thấp giọng thì thầm: “Trần Ngư, anh thấy rối bời quá. Rõ ràng anh thích Ninh Ninh, nhưng tại sao khi nhìn thấy em ốm yếu, nhìn thấy em khóc lóc, anh lại khó chịu thế này cơ chứ?”

“Bởi vì mày ti tiện.” Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Diệp Cảnh Hoà vang lên. 

Anh ta bước tới, nhét tôi vào trong chăn, cười lạnh nói: “Tần Dự, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Tần Dự gần như phát cáu, không chút do dự nói: “Diệp nhị, đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra anh thích Trần Ngư. Thèm muốn bạn gái của anh em, anh đúng là không biết xấu hổ!”

Diệp Cảnh Hoà cáu gắt nói: “Trần Ngư là bạn gái của mày à? Chẳng qua mày muốn lợi dụng cô ấy để kích thích Ninh Ninh thôi!”

Hai người họ kéo nhau đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mới từ từ mở mắt ra.

Vừa ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy trên tủ đầu giường có thuốc giảm đau và băng vệ sinh, có lẽ là Diệp Cảnh Hoà mang đến. 

Mà bên ngoài cửa có tiếng khóc của Ninh Ninh: “Đừng đánh nữa! Xin các anh đừng đánh nữa!”

Tôi vuốt nhẹ chiếc vòng bạc cũ kỹ trên cổ tay, thầm nghĩ:

Ninh Ninh à, năm đó lúc đâm chết mẹ tôi, hình như cô cũng chẳng khóc to như vậy.

Xem xem, một kẻ là Diệp Cảnh Hoà, một kẻ Tần Dự, bởi vì tôi mà mâu thuẫn với nhau, còn cô, đại tiểu thư cao cao tại thượng, lại chỉ có thể khóc đến thương tâm như vậy. 

Xem ra trong tim cô, mạng của mẹ tôi còn không quan trọng bằng việc yêu đương của cô. 

Tần Dự nói rất lâu rồi mà chưa gặp qua mẹ tôi.

Bởi vì mẹ tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cách đây một năm rồi. 

Mà hung thủ chính là Ninh Ninh.

Vị đại tiểu thư này, đâm phải người ta, nhưng lại làm như không có chuyện gì xảy ra, bay ra nước ngoài.

Trước khi xuất ngoại, còn gọi điện cho Tần Dự, khóc như thiệt thòi lắm, nói: “Chỉ là một bảo mẫu c.h.ế.t thôi, thế mà lại hại mình thảm quá.”

Lúc đó Tần Dự phàn nàn với tôi như như thế nào? Hắn nói: “Ôi giời, Ninh Ninh cũng thật xui xẻo. Say rượu còn nháo loạn đòi lái xe, vô tình đụng phải một người phụ nữ, tưởng bồi thường ít tiền là xong, ai dè không cứu được, người phụ nữ kia c.h.ế.t rồi. Phiền c.h.ế.t, nghe nói là một bảo mẫu. Còn hại Ninh Ninh phải trốn ra nước ngoài, nếu không phải nhà Diệp Cảnh Hoà đứng ra giải quyết, còn không biết là náo loạn như nào nữa.”

Nói xong hắn mới phản ứng lại mình nói hớ, liền nhìn tôi: "Ôi dào, cái miệng tiện của tôi. Trần Ngư, mẹ cậu cũng là bảo mẫu, tôi không có ý coi thường dì đâu. Tôi chỉ nghĩ là Ninh Ninh chỉ là bất cẩn thôi, kết quả lại náo loạn thành ra như này, phiền vãi.”

Lúc đó, mẹ tôi mới mất được tròn ba tháng.

Cái gọi là dàn xếp của nhà Diệp Cảnh Hoà chính là lấy tiền đồ của tôi ra để đe dọa mẹ tôi. 

Sau khi mẹ tôi được cứu sống, nửa thân dưới của bà bị tàn tật, quãng đời còn lại chỉ có thể nằm một chỗ.

Vị Diệp phu nhân cao cao tại thượng kia nói: "Cô với con gái ký thỏa thuận dàn xếp này đi, lấy tiền xong chúng ta đều thoải mái. Đứa con gái kia của cô, nếu muốn kiện, lúc nào chúng tôi cũng sẵn sàng. Chỉ có điều cô ta đang học cấp 3 đúng không? Đến lúc đó xôi hỏng bỏng không, tiền cũng không có, tiền đồ coi như hỏng." 

Mẹ tôi đã ký vào bản thỏa thuận đó, ban đêm liền tự mình rút ống thở. 

Bà ấy chỉ để lại cho tôi một câu: “Ngư, cầm tiền ra nước ngoài học đại học đi. Đi thật xa vào, đừng đấu với bọn họ, chỉ cần con vui vẻ là được, đừng sợ cô độc, mẹ ở trên trời luôn đồng hành cùng con.”

Sau khi biết tin mẹ tôi qua đời, Diệp phu nhân đưa cho tôi một cái thẻ ngân hàng, nhẹ nhàng nói: “Người ta nói rằng kẻ nghèo mệnh tiện, câu này nói quả không sai, mạng của mẹ cô còn không đáng tiền bằng một cái túi xách của tôi.”

Đúng rồi, trong mắt chúng, chỉ là c.h.ế.t một bảo mẫu thôi.

Ning Ning gây tai nạn bỏ trốn, buộc phải rời xa thanh mai trúc mã của mình là Diệp Nhị ca và Tần Dự, đau lòng mà buồn bã.

Tần Dự thì bực tức vì mạng sống không đáng tiền của bảo mẫu mà hắn và Ninh Ninh đã phải xa nhau vài năm.

Về phần Diệp phu nhân, chỉ cần trong một bữa tiệc rượu nào đó nói qua loa vài câu là có thể giải quyết ổn thỏa vụ đâm xe bỏ trốn của Ninh Ninh rồi. 

Chơi với nhau ba năm, họ chỉ biết mẹ tôi là bảo mẫu, chưa bao giờ tìm hiểu thêm về gia cảnh của tôi.

Vì tôi không đáng để họ phải hiểu kĩ hơn. 

Nhưng bây giờ thì khác rồi. 

Diệp Cảnh Hoà và Tần Dự vì tôi mà đánh nhau. 

Việc này, không ai nói với tôi, tôi cũng vờ như không biết.

Ba người họ đều biến mất cùng một lúc, còn thuê một bảo mẫu đến để chăm sóc tôi.

Một tuần sau, Tần Dự là người quay lại đầu tiên. 

"Xảy ra chuyện gì rồi? Em gọi điện nhắn tin cho anh mà không thấy anh trả lời." Tôi lập tức đi qua, lo lắng nắm lấy tay hắn. 

Tần Dự cúi đầu nhìn tay chúng tôi, tôi hất tay hắn ra như bị điện giật.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tại em lo lắng cho anh quá thôi”.

Vẻ mặt Tần Dự có chút hoảng hốt, hắn kéo tôi ra ban công.

"Tần Dự, anh có tâm sự à?" Tôi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì anh nhất định phải nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết có được không.”

Tần Dự nhìn chằm chằm xuống đất, lại đột nhiên nói: “Trần ngư, em không biết Diệp nhị thích em à?”

Tôi giật mình lắc đầu, hoảng loạn nói: “Em. . . Em không biết, nhưng Tần Dự, thật ra em...”

Tôi ấp úng không nói nên lời. 

“Thật ra người em thích, chính là anh.” Tần Dự chắc nịch nói. 

Tôi cắn môi, không nói tiếng nào, ngầm đồng ý.

Tần Dự xoa mặt nói: “Trần Ngư, anh mới phát hiện ra, hoá ra người trước giờ người  Ninh Ninh thích thật ra là Diệp nhị. Hôm qua người lớn trong nhà của ba nhà ngồi cùng nhau nói đến chuyện hôn sự của bọn anh. Ý của phụ huynh nhà anh là muốn anh đính hôn với Ninh Ninh. Nhưng sau đó, anh lại nghe thấy Ninh Ninh bày tỏ với Diệp nhị ... ”

Tôi cố gắng gắng kìm hãm khát khao muốn trợn trắng mắt của mình, nghe hắn huyên thuyên. 

Đột nhiên Tần Dự nắm lấy tay tôi, đau lòng nói: “Trần Ngư, em và Diệp Cảnh Hoà yêu nhau đi! Nếu hai người yêu nhau, Ninh Ninh sẽ c.h.ế.t tâm, cô ấy sẽ đồng ý đính hôn với anh.”

Ha 🙄, thật muốn tát cho hắn một cái bay thẳng tới Châu Phi, não tàn đến mức nào mới có thể thốt ra điều này?

Tôi sợ không kiềm chế được biểu cảm nên vội ôm lấy hắn, giả vờ khóc: “Tần Dự, chỉ cần anh hạnh phúc, muốn em làm chuyện gì cũng được, anh mãi mãi quan trọng nhất trong lòng em. "

Chính vào lúc này, tôi nhìn thấy bóng của Diệp Cảnh Hoà phản chiếu trên sàn nhà.

Anh ta cũng quay về rồi, còn đang nghe lén chúng tôi nói chuyện luôn. 

Tôi càng khóc càng chân thành tha thiết: “Tần Dự, em sẽ dụ dỗ Diệp Cảnh Hoà. Bất kể sau này giữa em và anh ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh phải luôn nhớ rằng người em thích là anh.”

"Xin lỗi, xin lỗi em." Tần Dự cũng khóc theo, nói: "Đầu óc anh rối bời quá, anh thực sự thích Ninh Ninh rất nhiều năm rồi, khi còn bé anh tới nhà Diệp nhị chơi, bị ngã xuống hồ. Cô ấy nhỏ như vậy, nhưng lại nhảy xuống cứu anh. Từ đó, anh liển thề sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tần Dự kể chuyện này, tôi nhớ khi còn nhỏ, tôi đến Diệp gia tìm mẹ, nhìn thấy một thằng ranh đần độn rơi xuống hồ. Tôi đành ôm phao cứu sinh nhảy xuống cứu, thằng đần đó, chắc không phải là Tần Dự đâu ha?

Lười nói chuyện này cho hắn, dù gì thì Tần Dự đối với tôi cũng vô dụng rồi. 

Dù gì thì mục tiêu của tôi cũng là Diệp Cảnh Hoà. 

Diệp Cảnh Hoà, mùi vị nghe lén có dễ chịu không?

Rõ ràng biết tôi vì Tần Dự mới tiếp cận anh, vậy thì anh sẽ đẩy tôi ra, hay là tiếp nhận tôi đây?

8. 

Dụ dỗ, thu hút sự chú ý là việc như gần như xa, ai không bình tĩnh thì người đó thua.

Nghỉ lễ 11/11 xong, mấy người chúng tôi vẫn chơi với nhau như bình thường.

Tần Dự đã quen với việc làm cái gì cũng gọi tôi.

Đói bụng, thèm ăn sẽ kêu tôi nấu.

Lúc ba người họ chơi game, tôi sẽ ở trong phòng bếp nấu mì hải sản.

Tần Dự quay người lại, bất mãn kêu: “Này, này, này bạn học Trần Ngư, đây là lần thứ ba em quên rán trứng cho anh rồi đấy!”

Tôi cười, không nói gì cả, chỉ cúi đầu ăn mì.

Tôi liếc mắt nhìn qua, thấy Diệp Cảnh Hoà đang nhìn bát mì của mình. 

Ở đáy bát của anh ta, có một quả trứng rán hình trái tim.

Cùng nhau đi bar chơi, Tần Dự uống nhiều nên đau đầu, dựa vào vai tôi, muốn tôi cho hắn uống nước. 

Tôi thản nhiên đẩy hắn ra, xách túi lên đi ra chỗ khác. 

Ở một góc khuất gió, Diệp Cảnh Hoà đang dựa vào tường, nhắm mắt, chờ cho mùi rượu tản đi.

Tôi nhét vào tay anh ta chiếc bình giữ nhiệt mới mua, trong đó là trà bưởi mật ong.

Sau khi trở lại ghế lô*, Tần Dự liếc nhìn bình giữ nhiệt mới trong tay Diệp Cảnh Hoà,không nói gì một lúc lâu. 

*Mấy cái hàng ghế lô ở bar ấy, mới đi bar 1 lần mà bàn đứng nên đíu biết gọi là gì các bạn ạ, quê quá.

Ninh Ninh quẩy xong quay lại, ngồi bên cạnh hắn, nói với hắn: “Tiểu Tần Tử, đưa cho bản công chúa một miếng trái cây.”

Còn tôi để ý thấy dường như Diệp Cảnh Hoà bị đau đầu, liền lặng lẽ nhét kẹo bạc hà vào tay anh ta. 

Ngoài dự liệu, lần này, anh ta nắm lấy tay tôi.

Quán bar ồn ào huyên náo, trong góc tối, anh ta siết chặt lấy ngón tay tôi.

Diệp Cảnh Hoà còn có năng lực này nữa, sau lưng thì nắm chặt tay tôi, nhưng ngoài mặt lại bình thản nhưng không trò chuyện với Ninh Ninh.

“Ngày mai chúng ta cùng nhau đón giao thừa đi!” Ninh Ninh háo hức nói: “Em không cần ra nước ngoài nữa, sau này sẽ học ở trong nước, Tết này chúng ta phải cùng nhau ăn mừng cho ra trò. Anh hai, Tiểu Tần Tử, mọi người nói xem chúng ta nên chơi gì đây?"

“Em muốn đón năm mới như nào?”

“Trần Ngư, em muốn chơi gì?”

Diệp Cảnh Hoà và Tần Vũ đồng thời hỏi tôi.

Ngay lập tức, nụ cười trên mặt Ninh Ninh liền đông cứng lại.

Tôi gắng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay đang siết chặt lấy tay mình của Diệp Cảnh Hoà, nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi ngắm tuyết.”

“Vậy chúng ta đến khu trượt tuyết đi.” Tần Dự lập tức nói: “Vừa hay ở phía bắc nhà tôi có mở sân trượt tuyết quốc tế, cũng oke lắm.”

Ninh Ninh cầm cốc, cắn ống hút, không nói gì. 

Sau khi chúng tôi ra ngoài, tài xế liền lái xe đến.

Tần Dự uống say dựa vào người tôi, làm nũng: “Trần Ngư, đầu đau quá, anh muốn ăn kẹo bạc hà.”

Tôi nhẹ giọng nói: “Hết rồi, đưa cho người khác rồi. Tần Dự, chính anh bảo em đưa cho người khác mà.”

“Hình như anh hối hận rồi, Trần Ngư, anh thấy em cho Diệp nhị trứng rán.” Tần Dự ôm chặt lấy tôi, nghe giọng có vẻ hơi say, “Hôm qua nhà anh và nhà họ Ninh đề cập đến chuyện đính hôn, Ninh Ninh không từ chối. Nhưng vì sao trong lòng anh lại chẳng thấy vui lắm?"

Ninh Ninh và Diệp Cảnh Hoà ra muộn hơn chút, vừa nhìn thấy bọn họ, tôi liền lập tức đẩy Tần Dự ra.

Ninh Ninh liếc tôi một cái, đầy sức sống chạy tới giữ lấy Tần Dự: “Thật là một con cún ngốc, uống tí cũng say?”

"Được rồi, tất cả về nhà anh đi, uống thành như này về nhà sẽ bị mắng đấy." Diệp Cảnh Hoà nhét kẹo bạc hà vào miệng, đẩy tôi lên xe, “Em cũng đi đi, dù sao cũng đang trong kỳ nghĩ tết nguyên đán, mấy ngày tiếp theo, em không phải về trường đâu.”

Diệp Cảnh Hoà đã đổi căn chung cư khác, thêm một phòng nữa, phòng đấy là chuẩn bị cho tôi. 

Về đến nhà cũng đã rất muộn rồi. 

Nửa đêm, tôi ra ngoài rót nước uống.

Khi đi ngang qua ghế sofa, tôi bị vấp ngã đập đầu xuống đất.

Ngay lập tức tôi liền ngửi thấy mùi hương của Diệp Cảnh Hoa, đang định đứng dậy——

"Trần Ngư, em trở nên nghiêm túc như vậy từ bao giờ?" Giọng của Diệp Cảnh Hoà mang theo chút lười biếng, tay anh ta đặt trên eo tôi, mạnh mẽ kìm tôi lại, “Trà bưởi mật ong, trứng rán, kẹo bạc hà, mấy trò vặt vãnh trước đây dùng để dỗ Tần Dự, toàn bộ đều dùng trên người anh rồi. Anh không có đủ kiên nhẫn để chơi cùng em đâu.”

Tôi nghĩ, Diệp Cảnh Hoà, người nào vội vàng trước, người đó sẽ thua.

Tôi không giãy giụa nữa, mượn ánh sáng yếu ớt, vuốt ve hầu kết của anh ta, sau đó hôn lên môi anh ta. 

Diệp Cảnh Hoà còn điên hơn tôi tưởng, anh ta gấp gáp hôn tôi, nụ hôn rất mạnh mẽ. 

“Trần Ngư, vì Tần Dự, em cái gì cũng đồng ý?” Diệp Cảnh Hoà cắn lên cổ tôi, không can tâm hỏi: “Đến cả thân thể của mình, cũng đồng ý dâng cho anh?”

Tôi bị anh ta chất vấn đến độ bật khóc, lắc đầu nói: “Em không biết, em cũng không biết nữa. Diệp Cảnh Hoà, nếu anh thấy em hèn mọn, thì mau bỏ em ra đi.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, do em trêu chọc anh trước.” Diệp Cảnh Hoà hôn lên khóe mắt ngấn lệ của tôi.

"Tạch" một tiếng, là tiếng bật đèn.

Ở cửa, không biết Tần Dự đã xuất hiện từ lúc nào.

Ninh Ninh cũng ở đó.

Diệp Cảnh Hoà giúp tôi chỉnh lại đầu tóc, lau đi những những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi, quay lại nhìn bọn họ. 

Ninh Ninh thất hồn lạc phách nói: “Anh hai, anh nhẫn tâm từ chối em, nói anh đã có người trong lòng rồi. Hoá ra người đó thật sự là Trần Ngư. Cô ta có gì tốt? Cô ta chỉ là con tiện nhân gió chiều nào theo chiều đấy thôi. Trước đây thì dụ dỗ Tần Dự lấy cô ta, hiện tại không còn hi vọng với Tần Dự nữa, cô ta liền quay đầu dụ dỗ anh!”

Càng nói, cô ta càng suy sụp, cô ta tức giận nói: “Loại người này cả đời sẽ chỉ là một thứ đồ chơi hạ tiện, dì Diệp sẽ không cho phép cô ta gả cho anh đâu.”

Tôi nghe xong, sắc mặt cực kì xấu, lặng lẽ rơi lệ. 

Tôi đứng dậy muốn rời đi, lại bị Diệp Cảnh Hoà ngăn lại.

Diệp Cảnh Hoà nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói với Ninh Ninh: “Ninh Ninh, ăn nói cẩn thận. Nếu đã quyết định đính hôn với Tần Dự, thì đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện không liên quan. Về hôn nhân của tôi, mẹ tôi không quản được, cô, càng không có tư cách.”

Anh ta lôi tôi đi về hướng phòng anh ta. 

Tần Dự ngăn anh ta lại. 

Tần Dự nhìn thấy dấu hickey trên cổ tôi, giọng nói có chút run rẩy: “Trần Ngư, anh hối hận, anh thực sự hối hận rồi. Em đừng ở bên Diệp nhị nữa, được không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play