12.
“Buông tay!”
Ta hét lớn.
Trương đô hộ nhìn ta, cười khinh miệt: “Nàng ta là thê tử của lão tử, liên quan gì đến ngươi!”
“Phải đấy, ả đàn bà này dám trốn, phải đánh gãy tay chân rồi nhốt trong nhà!”
Người nói là cô nương trẻ tuổi hơn, chắc là muội muội của Trương đô hộ.
“Các người đánh ch/ết người là phải vào ngục đấy!”
“Vào ngục? Con đàn bà không biết xấu hổ này phải lột hết quần áo, trói lại, đánh ch/ết mới đáng!”
“Trước hết ngươi thả nàng ấy ra đi đã!”
Trương đô hộ đẩy ta ngã xuống đất, kéo Hồng Cẩn đi thêm vài bước.
Hồng Cẩn đau đến chảy nước mắt.
“Tỷ tỷ, cứu muội, cứu muội với!”
Nàng tuyệt vọng kêu lên.
“Ngươi làm gì thế!”
Lưu Thập Tam xuất hiện ở cửa, so với Trương đô hộ cao lớn, hắn trông nhỏ bé vô cùng.
“Ngươi là tên đánh trống báo giờ sao, đừng cản đường lão tử.”
“Ngươi phải xin lỗi thê tử của ta!”
Lưu Thập Tam hét lên, bình thường hắn rất lịch sự với mọi người, ngay cả nói lớn cũng không dám.
“Xin lỗi cái đầu ngươi!”
Trương đô hộ giơ nắm đấm to như quả đấm cát về phía Lưu Thập Tam, sắp đấm vào mặt hắn.
“Dừng lại! Thê tử của ngươi bao nhiêu tiền, ta mua!”
Trương đô hộ quay đầu lại, không tin vào tai mình.
“Ngươi thực sự muốn mua?”
“Mua!”
Trương đô hộ thả tay ra, Hồng Cẩn ngã xuống đất, bà Trương đỡ nàng dậy, ánh mắt đầy thương xót.
“Lão tử mua nàng ta năm lượng, một năm này ăn uống không biết tốn hết bao nhiêu, ngươi đưa ta mười lượng bạc là được.”
Hắn thật đúng là sư tử đòi giá, thiếu phu nhân bán ta cho Lưu Thập Tam với giá một văn tiền, làm sao có thể bán Hồng Cẩn với giá năm lượng?
Hơn nữa, Trương đô hộ là người keo kiệt, làm gì có chuyện hắn chịu bỏ ra năm lượng bạc mua thê tử.
Chắc hắn coi ta là kẻ ngốc.
Ta vào trong phòng lấy ra một thỏi bạc cân nặng, rồi mang ra, giơ trước mặt hắn.
“Chỉ có sáu lượng! Ngươi bán thì bán, không bán thì thôi!”
Trương đô hộ nhìn thấy bạc liền cười tươi, khuôn mặt dữ dằn vừa nãy biến mất, thay vào đó là nụ cười.
“Mười lượng, ngươi trả ít quá, thêm chút nữa. Tám lượng, tám lượng thì ta bán cô ta cho ngươi.”
“Không thêm được nữa!”
Sáu lượng bạc không hề ít, đừng nói là nô tỳ, mua một người dân thường có sắc đẹp trung bình cũng đủ.
“Được rồi, lão tử làm một vụ mua bán lỗ vốn vậy, đưa sáu lượng bạc đây.”
Nói xong, Trương đô hộ định lấy bạc từ tay ta.
Ta nhấc tay, Trương đô hộ chụp hụt.
“Đưa cho ta khế ước bán thân của Hồng Cẩn, một tay giao khế ước, một tay giao tiền.”
Trương đô hộ không lâu sau đã lấy ra khế ước bán thân, ta liếc qua, thấy có dấu đỏ.
Tên này quả nhiên lừa ta, hắn chỉ mua Hồng Cẩn với giá năm trăm văn!
Nhưng ta cũng lười tranh cãi với hắn.
Lấy được khế ước bán thân, Trương đô hộ giật lấy bạc từ tay ta, vui vẻ rời đi.
Ta đứng trước mặt Hồng Cẩn xé khế ước bán thân của nàng ta: “Hồng Cẩn, ngươi tự do rồi.”
Hồng Cẩn ngồi dưới đất khóc nức nở: “Thanh Chỉ tỷ tỷ, tỷ đã cứu mạng muội, sau này muội nhất định sẽ trả ơn tỷ."
Tối đó, Hồng Cẩn ở trước mặt mọi người xin lỗi Lưu Thập Tam vì chuyện ở tiệm ăn lần đó.
Lưu Thập Tam đỏ mặt nói không sao, nói mình đã quên từ lâu rồi.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, ta thấy đôi mắt đỏ hoe của hắn.
Từ vua quan đến dân thường, ai cũng cần được tôn trọng.
Dù là người hèn mọn đến đâu, sự tổn thương cũng là cái gai trong lòng họ, họ mãi không thể quên được.
Họ đã chờ một lời xin lỗi quá lâu.
Có người có lẽ sẽ không bao giờ đợi được.
Sau đó, Hồng Cẩn ở lại giúp việc trong tiệm của ta.
Việc kinh doanh của quán mì ngày càng phát đạt, ta lại thuê thêm hai ba người nữa.
13.
Năm năm sau, miền Nam gặp thiên tai, miền Bắc lại bị hạn hán, thêm vào đó là quan lại tham nhũng, cuộc sống ngày càng khó khăn, quán mì của ta cũng mỗi lúc một suy giảm.
Miền Nam loạn lạc, có vài nhóm khởi nghĩa luôn chống đối triều đình.
Còn có một số băng cướp nhân cơ hội làm loạn, hình thành quy mô nhất định.
Ba tháng thu không đủ chi, ta giải tán tất cả mọi người, cho mỗi người thêm hai lượng bạc.
Thời thế khó khăn, mọi người đều không dễ dàng.
Hồng Cẩn không đi, nàng ấy nói mình không có nhà, ta và Lưu Thập Tam là người thân của nàng.
Hồng Cẩn bị kẻ buôn người bắt cóc, khi bị bán vào Tống phủ, nàng ấy vẫn còn quá nhỏ để nhớ mọi chuyện.
Sau này ta cũng đi tìm người thân, cha ta đã ch/ết vì bệnh, tam đệ thì không rõ tung tích.
Những người bị bán làm nô tỳ đều là người nghèo khổ.
Bọn cướp xông đến vào một buổi hoàng hôn, chúng ta đang từ quán chuyển đồ về nhà.
Tiếng thét vang lên khắp nơi, mọi người chạy trốn tán loạn, bọn cướp thấy người là gi/ết.
Chúng ta chạy về hướng nhà trong cơn hoảng loạn.
Sắp đến cửa nhà, tiếng vó ngựa sau lưng càng lúc càng rõ.
Chúng ta bị bọn cướp đuổi kịp!
Thật tệ hại là ta lại bị ngã!
Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao đã vào tầm mắt ta, ta nhắm mắt chờ ch/ết, nhưng lại có một làn hơi ấm tạt vào mặt ta.
Là bà Trương!
Bà ấy đã chắn dao cho ta!
Lưỡi dao sáng loáng đâm xuyên qua ngực bà, phần lộ ra vẫn còn nhỏ máu!
Bọn cướp lại giơ dao lên định chém vào đầu ta.
Tiếng kèn trầm vang từ xa đã gọi hắn quay lại.
Bà Trương ngã xuống, ta ôm lấy bà ấy mà khóc nức nở.
Lưu Thập Tam và Hồng Cẩn run rẩy bò đến, nước mắt rơi lã chã.
"Thanh Thanh, đừng khóc, bà Trương ta đây sống đủ rồi, còn các con vẫn còn trẻ.”
“Con và Thập Tam, phải sống tốt nhé.”
Bà ấy nắm tay ta và Lưu Thập Tam đặt vào nhau.
“Ta đi gặp ông già và con trai ta đây, các con, phải sống tốt nhé.”
Nói xong, tay bà Trương buông thõng xuống, môi vẫn vương nụ cười.
Đôi mắt bà ấy không khép lại, cứ thế nhìn lên trời.
“Bà Trương! Bà Trương!”
Mẹ ta mất sớm, từ khi ở cùng Lưu Thập Tam, bà Trương quan tâm ta như một người mẹ.
Bà ấy giúp ta và Lưu Thập Tam lo liệu trong ngoài, coi chúng ta là con của mình.
Hơn nữa, nhiều năm qua, ta cũng đã coi bà ấy như mẹ ruột!
Tiếng vó ngựa lại vang lên từ xa, bọn cướp lại đến.
Ta ôm chặt bà Trương không buông.
Lưu Thập Tam và Hồng Cẩn cứng rắn kéo ta về nhà.
14.
Đến nửa đêm, bên ngoài im ắng, chúng ta mới lén ra ngoài.
Ta muốn mang thi thể bà Trương về, tìm cơ hội an táng tử tế.
Bên ngoài la liệt xác ch/ết, máu nhuộm đỏ những viên gạch xanh trên đường, không khí đầy mùi tanh mặn đắng.
Mới đi vài bước, một bàn tay đã nắm lấy chân ta, khiến ta sợ hãi đến nỗi phải bịt miệng, sợ kêu lên sẽ thu hút bọn cướp.
“Cứu, cứu ta!”
Giọng nói khàn khàn vang lên, ta kinh hãi, cúi đầu vén tóc người đó, không ngờ là thiếu gia.
Quần áo ngài ấy thấm đẫm máu, tóc tai rối bời, không còn vẻ công tử phong nhã như trước đây.
Chúng ta đưa ngài ấy về nhà.
Thiếu gia nói, bọn cướp vào thành, trước hết g/iết hết những nhà giàu.
Tống phủ bị cướp sạch, nam nhân bị gi/ết, nữ nhân thì bị làm nhục trước rồi mới gi/ết.
Ngài ấy là trưởng tử của Tống phủ, cả nhà đều liều mình bảo vệ.
Lão gia và phu nhân che chắn cho ngài, thiếu phu nhân vì bảo vệ ngài mà bị bọn cướp bắt.
Nàng ấy tính khí cương trực, dùng trâm vàng gi/ết hai tên cướp rồi t/ự s/át.
Thiếu gia phải liều mạng mới chạy thoát được, người cũng đầy thương tích.
Ta và Hồng Cẩn cảm thán, Tống phủ rộng lớn, trong một đêm lại biến mất như vậy.
Chỉ còn lại thiếu gia sống sót một cách tạm bợ.
Thiếu gia ở nhà ta dưỡng thương năm tháng mới hồi phục gần hết, quan binh vào thành, bọn cướp rút đi.
Nhưng bất kể ai đến, người chịu khổ vẫn là dân thường.
Thiếu gia thỉnh thoảng ra ngoài, nhìn cảnh tan hoang, tiếng khóc thảm thiết, lặng lẽ không nói gì.
Một ngày nọ, ngài ấy nói muốn rời đi, người muốn tòng quân, trả thù cho người thân, bảo vệ bách tính.
Ta mua cho ngài ấy một con ngựa chiến và áo choàng, tặng thêm năm lượng bạc, hy vọng ngài ấy lập nên công danh trong quân.
Trước khi đi, ngài ấy cúi đầu lạy ta và Lưu Thập Tam.
Lưu Thập Tam vội đỡ dậy nói không đáng, thiếu gia kiên quyết nói: “Đáng, Thập Tam huynh, huynh xứng đáng với lễ này của ta.”
Sau khi nói "bảo trọng", chúng ta chia tay.
“Thiếu gia không còn là thiếu gia trước đây nữa rồi.”
Hồng Cẩn nói.
Trên đường về, chúng ta gặp ba đứa trẻ mất người thân vì chiến tranh, liền nhận nuôi chúng.
Chúng gọi ta là "mẹ", gọi Lưu Thập Tam là "cha", gọi Hồng Cẩn "dì".
Như thế, chúng ta cũng có con cái.
Lưu Thập Tam thật đáng thương, ngoài dáng vẻ kỳ lạ, còn là thái giám, cả đời không có con.
Ta luôn giữ bí mật này, ngay cả bà Trương cũng không biết.
Mỗi lần bà ấy thúc giục chúng ta có con, ta lại bịa một lý do che đậy.
Người ngoài khuyên Lưu Thập Tam cưới thêm vợ bé để có con nối dõi, hay đơn giản là cưới Hồng Cẩn.
Lưu Thập Tam mỗi lần đều mắng chửi đối phương một trận.
“Thanh Chỉ, xin lỗi.”
“Không sao đâu, không có con cũng không sao.”
Sau này, chúng ta dẫn ba đứa trẻ đến thăm mộ bà Trương, bảo chúng gọi bà là "bà nội".
15.
Sau khi loạn lạc qua đi, ta lại tiếp tục mở quán mì.
Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã ba năm.
Một trưa nọ, ngoài đường đột nhiên rộn ràng tiếng trống chiêng, pháo nổ vang trời.
Khách ăn mì nói rằng tân Tướng quân Hổ Uy hôm nay về quê, vị tướng này đã gi/ết nhiều thủ lĩnh của bọn cướp, còn lập được công lớn ở biên cương, từ một binh sĩ nhỏ mà thăng tiến không ngừng.
Ta dùng tay vén lọn tóc trước trán, thiếu gia cũng tòng quân ba năm trước, không biết bây giờ đã ra sao?
Đang mơ màng, tiếng ồn ào đến trước cửa, vị tướng quân mặc giáp từ trên ngựa nhảy xuống, bước vào cửa tiệm.
Đó chẳng phải là thiếu gia sao?
Chỉ là khuôn mặt trắng trẻo giờ đã sạm đen, trên mặt thêm một vết sẹo ngang qua, không còn vẻ tuấn tú như trước, thay vào đó là khí chất anh dũng bức người.
Ngài ấy tặng ta rất nhiều thứ để cảm ơn ân cứu mạng năm xưa.
Tin tức Tướng quân Hổ Uy đến quán mì lan truyền khắp nơi, người đến ăn mì nườm nượp.
Liên tục bận rộn suốt hai tháng, mọi người đều mệt không chịu nổi, ta treo biển nghỉ hai ngày.
Vừa tắm xong, bên ngoài đã có người tìm ta.
Một người trông như tiểu đồng mang váy áo và trâm cài đến nói Tướng quân Hổ Uy muốn gặp ta.
Ta thay đồ rồi theo người đó đi, Lưu Thập Tam đứng ở cửa muốn nói lại thôi, cuối cùng gượng gạo thốt ra một câu: “Nàng có về ăn cơm không?”
Ta bước lên vỗ tay chàng: “Về chứ, nhớ mua bánh hoa quế nhà Hương Vị Trai nhé.”
Chàng ấy gật đầu, tay run run.
16.
Phủ mới của thiếu gia rất xa hoa, qua bốn dãy sân lớn, ta mới thấy thiếu gia đang đợi ở sảnh chính.
Ta bước lên hành lễ, thiếu gia tiến lên miễn lễ, bảo ta ngồi xuống.
Sau một hồi trò chuyện, thiếu gia cho lui tất cả hạ nhân.
“Thanh Chỉ, năm xưa ta đã phụ nàng, những năm qua, nàng có oán hận không?”
“Thiếu gia, mỗi người đều có số mệnh riêng, không thể trách ai.”
“Vậy nàng có muốn làm chủ nhân của phủ tướng quân này không?”
Thiếu gia đầy mong chờ nhìn ta, “Ta sẽ bù đắp cho Lưu Thập Tam, rất nhiều, rất nhiều, ta biết huynh ấy là người tốt.”
Ngài ấy muốn nắm tay ta, ta liền đứng dậy, lùi lại một bước.
Hiện tại, ta không phải là Thanh Chỉ ngày xưa, ngài ấy cũng không còn là thiếu gia trước kia.
Tình cảm thuở thiếu thời, rung động chỉ trong khoảnh khắc.
Ở tuổi đẹp nhất, gặp được người tốt nhất.
Một bút vẽ thiếu niên, kinh ngạc nơi khóe mắt.
Đã từng, ta nghĩ, nửa kia, nên là người như thiếu gia, rạng rỡ như vầng trăng, ôn nhu như ngọc.
Nhưng năm tháng trôi qua, để lại những tình cảm chân thật, mới thực sự chạm đến lòng người.
Quá khứ tươi đẹp chỉ cần giữ lại trong lòng.
Cuộc sống giản dị chân thành mới dần dần thấm đượm cuộc đời.
Ta từ biệt thiếu gia, một mình về nhà.
Một sợi tóc bị gió thổi bay, ta phát hiện bên trong có một sợi tóc bạc.
Ta mỉm cười kéo nó vào.
Ngoài trời không biết từ khi nào đã đổ tuyết, lúc ta rời Tống phủ cũng là trận tuyết lớn như vậy.
Sắp về đến nhà, hai bên nhà dân đều đã thắp đèn.
Từ xa, ta thấy Lưu Thập Tam đội nón lá, cầm một chiếc đèn lồng, chờ ở cửa, ba đứa trẻ vây quanh.
“Cha, mẹ có phải không về nữa không?”
“Có thím kia nói mẹ đến phủ tướng quân rồi, không cần chúng ta nữa.”
“Mẹ thật sự không cần chúng ta sao?”
"Sẽ không đâu, mẹ các con sẽ không nỡ bỏ chúng ta!"
Lưu Thập Tam cầm đèn lồng chạy về phía ta, ánh mắt chứa chan niềm vui.
Ba đứa trẻ cũng như ba chú chim non chạy tới.
Lưu Thập Tam phủi tuyết trên vai ta, rồi cởi áo choàng của mình khoác cho ta.
“Bánh hoa ta đã quế mua rồi, Hồng Cẩn còn hầm canh gà.”
Lưu Thập Tam không bao giờ nói được mấy lời tình cảm, miệng luôn là những chuyện vặt vãnh.
Nhưng chính những chuyện vặt vãnh đó khiến ta cảm thấy an lòng và ấm áp.
Ta cúi xuống bế một đứa: “Đi thôi, chúng ta về nhà ăn bánh hoa quế!”
“Hoan hô!”
Lũ trẻ reo lên, cả nhà năm người chúng ta sánh bước trong tuyết.
17.
Lưu Thập Tam bệnh rồi, sau khi Nhị Nhi kết hôn, chàng ấy liền ngã bệnh.
Sau đó, chàng ấy không thể rời khỏi giường, ta ở bên cạnh chăm sóc không rời.
Thời gian chàng ấy ngủ ngày càng dài, có lúc ngủ một ngày một đêm, chỉ tỉnh táo được một thời gian ngắn ngủi.
Lần này, chàng ấy tỉnh lâu hơn bình thường.
Chàng ấy còn nói muốn ăn hoành thánh nhân rau cải.
Ta định tự tay làm, nhưng chàng bảo ta ngồi nói chuyện với mình một lát.
“Thanh Chỉ, nếu ta đi rồi, nàng hãy đến tìm Tống Tướng quân nhé.”
Ta trách chàng ấy nói bậy, chàng cười khúc khích.
“Đi cùng ta, nàng đã chịu khổ nhiều rồi.”
“Đâu có, đi cùng chàng, chẳng phải ngày càng tốt hơn sao.”
"Đúng vậy, từ khi nàng đến, cuộc sống của ta ngày càng tốt hơn.”
Lưu Thập Tam nắm chặt tay ta, "Nàng không biết đâu, khi ta giao đồng tiền đó cho người của Tống phủ, ta vui mừng biết bao, khụ khụ... Lưu Thập Tam này cuối cùng cũng có thê tử rồi.
"Nhưng, ta biết nàng không muốn, ta trông như thế này, cha mẹ ta cũng bỏ ta, làm gì có cô nương nào muốn lấy ta chứ.
“Ta cứ nghĩ nàng sẽ bỏ đi, nhưng nàng đã ở lại. Thanh Chỉ, mỗi ngày ta đánh trống về thấy nàng ở nhà, ta thật sự rất vui...”
Lưu Thập Tam nói rất nhiều, ta rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta biết mà, nhưng ta ở bên chàng đều là tự nguyện.”
“Có một chuyện nàng không biết.”
“Chuyện gì vậy?”
"Nhà ta không có báu vật gia truyền, số tiền đó là thiếu gia nhà nàng đưa cho. Lúc đó là ngài ấy chủ động tìm ta, đưa tiền cho ta. Tống thiếu gia là người tốt, nàng xem, sau này ngài ấy làm quan lớn, còn tặng cho chúng ta nhiều thứ.”
“Thanh Chỉ, một cô nương giỏi giang như nàng nên lấy một người tốt, chứ không phải lãng phí cả đời ở bên ta."
Nước mắt ta rơi xuống.
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, chắc là Tam Nhi mang hoành thánh vào.
Ta định đứng dậy, nhưng Lưu Thập Tam đã nhắm mắt không động đậy.
“Thập Tam, Thập Tam!”
Ta gọi chàng nhiều lần, nhưng không có hồi đáp.
Chàng ấy đã đi rồi…
Trong lễ tang của Lưu Thập Tam, thiếu gia đến, đích thân viết câu đối và gửi vòng hoa.
Do đó, không ít quan viên và thương gia cũng đến đốt giấy.
Lưu Thập Tam cả đời bị người ta bắt nạt, khinh thường, ch/ết rồi lại rất rình rang.
Nhưng điều khiến ta mãi mãi không quên là lần Hồng Cẩn xin lỗi và đôi mắt hơi đỏ của chàng ấy.
18.
Một năm sau khi Lưu Thập Tam ra đi, thiếu gia viết thư hỏi ta có muốn đến sống ở phủ Tướng quân không.
Chỉ là sống thôi, không có gì khác.
Chữ viết của ngài ấy đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ và cứng cáp hơn, không còn sự mềm mại như thuở trẻ.
Trong lễ tang của Lưu Thập Tam, ta nhận ra ngài ấy cũng đã già.
Dù lưng ngài ấy vẫn thẳng tắp, nhưng ánh mắt không thể che giấu được sự mệt mỏi của năm tháng.
Nghe nói ngài ấy đã thăng lên chứ Đại tướng quân, rất được Hoàng đế trọng dụng.
Khi còn trẻ, ngài ấy từng nói muốn trở thành một văn thần như Tể tướng, dùng tài trí của mình để trị quốc.
Nhưng bây giờ, ngài ấy trở thành võ tướng, dùng sự nhiệt huyết để bảo vệ dân.
Trước mặt người đưa thư, ta đốt lá thư đó, nhờ ông ấy nói với thiếu gia rằng sau này không cần lo lắng về ta nữa.
Sau khi người kia rời đi, Hồng Cẩn từ phía sau ta bước ra.
“Có vẻ như thiếu gia là thật lòng.”
Nàng ấy nói ngày xưa ghét ta vì ta được thiếu gia để ý, nghĩ rằng ta đi rồi, thiếu gia sẽ buồn một thời gian rồi thôi.
Vì vậy, nàng ấy chủ động quyến rũ thiếu gia, cố ý cởi một bên áo khi ở riêng với ngài ấy.
Không ngờ thiếu gia quay lưng lại mắng nàng, bảo nàng mặc áo vào.
Còn nói rằng trong lòng ngài ấy thực sự thích ta.
Ta nói Hồng Cẩn nói đùa, nếu thiếu gia thật sự thích ta, thì tại sao sau khi thiếu phu nhân bán ta cho Lưu Thập Tam, ngài ấy lại không dám nói một lời.
"Tỷ tỷ, sau này muội mới biết Tống phủ lúc đó đã đến đường cùng, thiếu phu nhân là người duy nhất có thể giải quyết mối hoạ đó. Lúc đó lão gia và phu nhân còn dọa thiếu gia, nếu không bán tỷ cho Lưu Thập Tam, sẽ bán tỷ vào lầu xanh.
“Sau khi tỷ đi, thiếu gia luôn hối hận vì sự yếu đuối của mình.”
Nhưng ngài ấy lại bất lực.
Tình yêu ngày trẻ khiến người ta rung động nhất, tưởng rằng vì tình yêu có thể làm bất cứ điều gì, nhưng trước hiện thực lại không thể chống chọi.
Tình yêu và gia đình không thể cùng tồn tại, không thể lựa chọn, chỉ có thể đi con đường tương đối dễ dàng hơn.
Tránh lợi tìm hại, vốn là bản tính của con người.
Dù sao, sự tiếc nuối của một người, so với lợi ích của nhiều người, chẳng đáng gì.
Thiếu gia sinh ra đã hưởng những thứ người thường không thể hưởng, tất cả đều do gia tộc ban cho.
Vì vậy, lúc cần thiết, ngài ấy phải hy sinh.
Còn ta, chẳng qua chỉ là một người hầu không thể tự chủ, nhiều việc, không do ta quyết định.
Nhưng ta lại may mắn, gặp được Lưu Thập Tam tốt bụng.
Ta từng có chút oán hận thiếu gia, thật sự chỉ một chút, nhưng sau đó, cũng tan biến.
Sau ngày đó, Hồng Cẩn cũng bệnh nặng, cơ thể ngày càng yếu đi.
Ta và ba đứa con thay nhau chăm sóc nàng ấy.
Hồng Cẩn lúc tỉnh lúc mê.
Khi tỉnh táo, nàng kể lại những chuyện ngày xưa, ta nghe đi nghe lại.
Khi mê, dường như tất cả những ký ức không đều ùa về, nàng co rút ở góc tường, không cho ai đến gần, la hét "Đừng đánh ta".
Lần cuối cùng nàng ấy tỉnh táo, không kể chuyện xưa nữa, mà liên tục cảm ơn ta và các con đã chăm sóc mình.
Nước mắt ta rơi xuống, nàng tựa đầu vào vai ta, nhẹ nhàng nói: “Thanh Chỉ tỷ tỷ, xin lỗi và cảm ơn tỷ." rồi ra đi một cách nhẹ nhàng.
19.
Ta gần như đã quên mất tên mình.
Các con gọi ta là mẹ, hàng xóm láng giềng gọi ta là "Lưu nương tử", thực khách thì gọi ta là "bà chủ".
Lần cuối cùng Hồng Cẩn gọi tên ta, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Đúng rồi, cái tên Thanh Chỉ này là do thiếu gia đặt cho ta, xuất phát từ câu "Tâm này hy vọng có thể an bình, như Thanh Chỉ trên dòng Tương Giang".
Tên thật của ta là gì, ta cũng quên rồi.
20.
Tống Tướng quân chết trên chiến trường khi đánh đuổi người Hồ.
Người Hồ bị ngài đánh bại.
Triều đình truy phong ngài làm Hộ Quốc Công, nghi lễ như quốc thích.
Vị tướng quân này không có con cái, nghe nói trước đây có một thê tử, ch/ết trong loạn lạc.
Nhưng vì không tìm thấy thi thể, chỉ có thể lập riêng một ngôi mộ áo quan để thờ cúng.
Trong di vật của tướng quân, người ta phát hiện nhiều mảnh lụa tinh xảo thủ công, có người nói tướng quân cả đời cô đơn, có lẽ là vì chủ nhân của những mảnh lụa này.
Nhưng chủ nhân của những mảnh lụa này là ai, không ai biết.
Chỉ là theo từng nắm đất vàng, chôn vùi dưới lòng đất.