Đi Qua Dông Bão

Chương 1


2 tháng


1.

Ngày thứ hai thiếu phu nhân vào phủ liền triệu tập tất cả mọi người trừ lão gia và phu nhân.

Ta kính trà nàng, nàng cố ý không tiếp được. Nước trà văng tung toé, bắn trúng áo lụa của nàng, nàng lấy lý do “bất kính” bán ta ra ngoài.

Chỉ đáng giá một văn tiền.

Nàng cố ý nhục nhã ta, thiếu gia muốn nói đỡ cho ta một câu lại bị ánh mắt của nàng doạ đến mức lùi về sau một bước.

Thiếu phu nhân xuất thân từ cao môn đại hộ, lại vừa mới thành hôn, đương nhiên thiếu gia sẽ không vì một nha hoàn thông phòng mà khiến nàng khó xử.

Ta cảm tạ ân điển của thiếu phu nhân, bắt đầu yên lặng thu dọn đồ đạc. Nha hoàn chung phòng không hề kiêng nể mà bàn tán nghị luận, mặt mày tràn đầy ý cười.

“Ài, có người trời sinh đã hạ tiện nên cả đời đều sẽ trói buộc cùng nam nhân hạ tiện, nào có xứng hầu hạ thiếu gia?”

“Nói không chừng người ta còn tưởng được nâng lên làm di nương nữa kìa!”

Tiếng cười vang lên kèm những lời châm chọc.

Bên người thiếu gia có bốn nha hoàn, nhưng duy chỉ có ta khiến ngài yêu thích. Ngài ấy thích đọc sách, ta là nha hoàn duy nhất có thể cùng ngài đối đáp.

Cha ta là một lão đồng sinh, cả đời không thi đậu tú tài, nghèo đến mức phải bán nữ nhi để sinh sống.

Từ nhỏ ta đã chịu ảnh hưởng từ ông ấy, hiểu biết chữ nghĩa lại có thể viết chữ nhỏ vô cùng đẹp nên rất được thiếu gia ưu ái. Nhưng cũng chính vì thế mà ba tỷ muội còn lại đều không thích ta. Các nàng ngấm ngầm nói ta là hồ ly mê hoặc chủ tử, không biết xấu hổ mà quyến rũ cùng thiếu gia.

Ngoài mặt luôn rêu rao học theo ta với hy vọng được thiếu gia liếc nhìn mình nhiều hơn một chút. Nhưng đáng tiếc đều là bắt chước bừa bãi, ngược lại khiến cho thiếu gia chán ghét.

Phận làm nô tỳ, có ai mà không hy vọng bản thân lên như diều gặp gió, có thể nếm chút tư vị của chủ tử?

Di nương chính là con đường tắt của nha hoàn. Các nàng cho rằng ta đi đến lối tắt này, phận đều là nha hoàn đương nhiên khiến các nàng không cam lòng.

Hằng ngày đều chèn ép không cần phải nói, hiện tại đến bước đường này càng khiến miệng lưỡi các nàng nói mấy lời khoái chí đến nghiện.

Đồ vật của ta không nhiều lắm, ngoại trừ một ít quần áo còn có một ít đồ trang sức được thiếu gia ban thưởng, hai cái bọc nhỏ cũng đủ đựng rồi.

Ta vác một bọc bên trái, một bọc bên phải rồi rời đi. Hôm nay tuyết rơi rất lớn, dọc đường đi cũng chỉ có hai hàng dấu chân cô độc của ta.

Không ai tới cáo biệt cùng ta, tiễn ta, vĩnh viễn đều là tiếng cười nhạo chế giễu.

Lưu Thập Tam đã chờ ở cửa, bên cạnh còn có một chiếc kiệu nhỏ tồi tàn. Hắn cười lấy lòng với ta, giơ tay vén mành kiệu.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ta quay đầu lại, thấy Hồng Cẩn che dù vội vàng bước tới.

“Ta tới đưa tỷ quãng đường cuối này.”

Lời cảm tạ còn chưa kịp nói ra, nàng đã cười nói: “Nguyện cho Thanh Chỉ tỷ tỷ cùng Lưu Thập Tam bách niên hảo hợp, con cháu đầy đàn.”

Giữa đất trời tĩnh lặng có thể nghe thấy cả âm thanh của tuyết rơi. Nha hoàn Sơ Vân bị bán trước kia cũng ch.ết vào một ngày tuyết lớn thế này. Thời điểm phát hiện ra, quần áo trên người nàng đã rách tả tơi, trên người dày đặc những vết thương xanh tím.

Ở trong phủ, nàng từng là người áo quần gọn gàng nhất khiến mọi người ghen tị. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã trở thành một cỗ thi thể.

Ta không đành lòng nhìn nàng phơi thây nơi đầu đường nên đã mua một chiếc quan tài mỏng hạ táng nàng. Hiện giờ ta bị bán đi, kết quả rồi sẽ như thế nào đây?

Ta lại nhìn về Tống phủ rộng lớn, xoay người bước vào kiệu. Trước mắt dường như trông thấy góc áo thêu chỉ bạc của thiếu gia. 

Mành che buông xuống, giống như hết thảy quá khứ đều bị cắt đứt.

2.

Nhà Lưu Thập Tam còn nghèo hơn ta tưởng, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái đèn, một cái nồi, hai cái ghế, trên tường treo một sợi dây thừng mỏng.

Ngay cả bát ăn cơm cũng đầy vết mẻ.

Lưu Thập Tam ngồi trên ghế, ta không muốn ngồi gần hắn quá nên chỉ có thể ngồi trên giường.

Trong căn phòng tối tăm, nhỏ hẹp, gương mặt hắn càng trở nên đáng sợ.

Lưu Thập Tam là một đứa trẻ mồ côi, do ông cụ Lưu nhặt được ở cổng thành.

Lúc đó, ông cụ Lưu cũng bị hoảng hốt vì đứa trẻ này quá xấu xí.

Đầu bị trọc, mặt có những mảng đỏ lớn, giống như bị bỏng, một con mắt như bị phủ một lớp màng xanh.

Không có gì ngạc nhiên khi bị bỏ rơi.

Ông cụ Lưu tốt bụng, lại không có con cái, nên nhận nuôi hắn, để hắn nối nghiệp đánh trống báo giờ, ông cụ cũng có người chăm sóc lúc già yếu. 

Về tên gọi, vì ông cụ nhặt được hắn vào ngày 13 tháng Chạp, nên đặt tên là Lưu Thập Tam.

Có người nói Lưu Thập Tam sinh ra để làm nghề đánh trống báo giờ.

Ra ngoài vào ban đêm dễ gặp những thứ không sạch sẽ, Lưu Thập Tam có thể làm những thứ đó sợ mà chạy mất.

Trời bắt đầu tối, Lưu Thập Tam cầm lấy sợi dây thừng trên tường đi về phía ta.

Hắn ta định…

Hình ảnh Sơ Vân ch/ết không che thân hiện lên trước mắt ta.

Ta đẩy mạnh hắn ra, rút chiếc trâm cài tóc đặt vào cổ mình.

“Nếu ngươi dám tiến lại đây, ta sẽ ch/ết cho ngươi xem.”

Mũi trâm đâm vào da thịt, m/áu tươi chảy xuống thân trâm lan tới tay ta. 

Ta thà tự kết liễu còn hơn bị hắn làm nhục!

“Nàng... nàng đừng như vậy, ta không có ý đó, ta chỉ là... chỉ là muốn đan nốt cái rổ.”

Theo ánh mắt của hắn, ta phát hiện ở góc giường thực sự có một cái rổ đang đan dở.

Hắn đứng dậy, chậm rãi leo sang phía bên kia giường, lấy cái rổ xuống rồi ngồi lại ghế.

“Nàng có cần băng bó không?”

Ta không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn hắn, hắn mở miệng nhưng không nói gì, lại cúi đầu đan rổ.

Bụng ta kêu "ục ục", cả ngày nay ta chưa ăn gì.

“Nàng đói à?”

Hắn dừng tay, lấy từ trong ngực ra một gói nhỏ đưa cho ta, ta không nhận.

Hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, là mùi của loại bánh rẻ tiền.

“Bánh này sạch, nàng cứ yên tâm, ta đã bảo chủ quán bọc thêm vài lớp.”

Hắn dùng tay kia liên tục chà xát vào người.

Trong giấy dầu là hai miếng bánh táo ngọt, ngọt đến phát đắng, không thể so sánh với bánh trong phủ.

Ta thực sự hối hận vì mấy ngày trước đã vứt đi chiếc bánh hạt dẻ.

“Ngon không?”

“Ngon... ngon lắm.”

Ta ăn đến nghẹn muốn chảy nước mắt.

“Đợi khi nào nhận được tiền lương, ta sẽ mua cho nàng nữa.”

Lưu Thập Tam rất vui.

Ta định từ chối thì hắn lại đứng dậy.

“Ngươi định làm gì?”

“Ta... ta lấy cái chăn, lát nữa ta phải đi làm, muốn nghỉ ngơi chút.”

Lấy xong chăn, hắn trải xuống đất.

Hắn nằm xuống, quay lưng lại với ta.

Đợi hắn đi làm, ta mới leo lên giường nằm xuống.

Trên giường còn có một cái chăn khác, khá sạch sẽ, đắp lên người còn có mùi nắng.

Ta nhìn lên trần nhà đen ngòm, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

3.

Khi trời vừa sáng, ta đã thức dậy, trước tiên quét dọn toàn bộ căn nhà, sau đó cho một ít lúa tìm được ở trong góc vào nồi.

Cháo trong nồi vừa mới chín, Lưu Thập Tam đã về nhà.

“Mua thêm ít gạo đi, hết rồi.”

“Được, được.”

Lưu Thập Tam nuốt xong miếng cháo cuối cùng, rồi đội nón lên.

“À, ta sẽ sang mượn bà Trương bên hàng xóm một ít, đợi nhận tiền lương rồi trả lại cho bà ấy.”

Lưu Thập Tam hết tiền rồi, mỗi tháng hắn chỉ kiếm được nửa quan tiền, trừ đi chi phí ăn uống thì chẳng còn lại bao nhiêu.

Hôm qua hắn thuê cho ta một cái kiệu nhỏ, lại mua bánh ngọt, chỉ còn lại ba đồng.

Ta thở dài, lấy từ trong bọc ra một món trang sức.

“Đi cầm cái này đi, mua thêm gạo, dầu, rồi mang về cho ta ít chỉ thêu với lụa trắng.”

Lưu Thập Tam làm theo, không lâu sau hắn đã mang tất cả đồ về, số tiền còn lại cũng giao hết cho ta.

Dù là nam nhân, nhưng hắn lại chọn màu chỉ thêu cực kỳ nổi bật, toàn màu đỏ chói hoặc xanh lá.

Ta quyết định tự mình đến tiệm thêu chọn một ít.

Ta đến quán quen, khi còn ở phủ, ta cũng thường hay đi mua.

Rất nhanh ta đã chọn được những sợi chỉ cần thiết, người bán gói lại cho ta, còn tặng thêm một bó chỉ thêu.

Một phần vì ta là khách quen, phần khác, vì huynh ấy thương cảm cho hoàn cảnh của ta.

Ta cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi, nhưng lại gặp phải mấy người Hồng Cẩn.

“Chà! Thanh Chỉ tỷ tỷ, đêm qua động phòng hoa chúc với Lưu Thập Tam thấy thế nào?”

Giọng cô ta rất lớn, đến nỗi người ngoài tiệm thêu cũng ngó vào xem, rồi cười ầm lên.

Ta cúi đầu bước nhanh về phía trước, chỉ mong biến mất ngay lúc đó.

Hồng Cẩn chặn đường ta: “Thanh Chỉ tỷ tỷ đã gả đi rồi, theo lý mà nói, cũng nên mời tỷ muội một bữa chứ. Để chúng ta gặp mặt tỷ phu, ngoài tặng quà còn dặn huynh ấy phải đối xử tốt với tỷ, tỷ thấy đúng không? Nghe nói tỷ phu là người đặc biệt nhất trong số những người gác cổng.”

Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "đặc biệt", tiếng cười càng lớn hơn.

Ta chìm trong tiếng ồn ào, không biết làm gì.

“Hồng Cẩn tỷ tỷ, vừa mới về lô chỉ thêu Ba Tư, tỷ không xem thử sao?”

Người bán giúp ta giải vây, ta liền chạy thật nhanh ra khỏi tiệm thêu.

Đi đến một con hẻm nhỏ, ta dừng lại thở dốc, nước mắt tự nhiên chảy ra.

Một chiếc khăn thêu hoa mai đỏ đưa đến trước mặt ta, ta nhìn theo bàn tay đang cầm khăn thì thấy thiếu gia đứng bên cạnh, vẫn là dáng vẻ phong độ, thanh tú vô song ấy.

“Thanh Chỉ, xin lỗi.”

Ta lùi một bước, không nhận chiếc khăn từ ngài ấy.

“Thiếu gia, người không việc gì phải xin lỗi ta cả.”

“Vậy hắn đối xử với nàng có tốt không?”

Gió thổi tung mảnh vải trên cổ ta, làm lộ ra vết thương, ánh mắt thiếu gia đầy đau khổ.

“Thanh Chỉ...”

Ngài ấy hiểu lầm, nhưng ta không muốn giải thích.

Thiếu gia tiến gần hơn để xem, ta lại lùi xa hơn.

Chúng ta vốn dĩ là người của hai thế giới, dù thiếu gia từng ôm ta thề hẹn về một tương lai tươi đẹp, ta cũng không dám mơ tưởng, chỉ biết giữ trách nhiệm của một nha hoàn.

Sống bình an ở Tống phủ, đó là điều ta từng mong muốn. 

Ta đã tận mắt nhìn thấy nhị đệ của mình ch/ết đói, còn tam đệ thì đói đến mức không còn khóc nổi, cha ta hết cách, phải bán ta vào Tống phủ làm nô.

“Con à, chỉ có thế này thì nhà mình mới sống được.”

Ta may mắn được thiếu gia để ý, mới có được vài ngày tốt đẹp, nào dám mong nhiều hơn?

“Thanh Chỉ, nếu không, nàng cầm cái này đi, có khó khăn gì thì tìm ta.”

Thiếu gia thu lại khăn, tháo túi tiền bên hông đưa cho ta.

Ta đẩy lại: “Không cần đâu, thiếu gia, Thanh Chỉ đã gả đi rồi, không thể tiếp tục dây dưa với thiếu gia nữa, thiếu gia hãy bảo trọng, ta đi trước.”

“Thanh Chỉ, Thanh Chỉ...”

Ta không ngoảnh đầu lại, dứt khoát rời đi, thiếu gia gọi ta từ phía sau, ta cũng không đáp.

Tất cả như giấc mộng, không lâu trước đây, ta còn theo bên thiếu gia, mài mực cho người.

Thiếu gia vừa uống trà vừa vẽ, sau đó đưa bút cho ta, ta thêm vài nét, một bông hoa ngọc lan nở trên giấy Tuyên Thành. 

Ngài cười khen ta thông minh.

4.

Về đến căn nhà nhỏ của Lưu Thập Tam, ta ngồi xuống bên bàn, thở dốc. Gương mặt lạnh lẽo, ta đưa tay lên lau, mới nhận ra nước mắt chưa khô.

“Ta biết nàng lấy ta là thiệt thòi.”

Lưu Thập Tam không biết tỉnh dậy từ lúc nào, nhìn ta bằng con mắt còn lại.

“Chúng ta... chúng ta có thể hòa ly. Nhưng có thể đợi vài ngày được không, nàng vừa lấy ta đã bỏ đi, người khác sẽ cười ta.”

Lưu Thập Tam cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi.

“Ngươi ngủ đi, tối còn phải làm việc.”

Ta đổi chủ đề, chia chỉ thêu ra từng bó, căng lụa trắng, bắt đầu thêu hoa.

Có việc làm, thời gian trôi nhanh.

Cứ như thế liên tiếp mấy ngày.

Hôm đó, Lưu Thập Tam vừa đi không lâu, ngọn đèn dầu nổ toé lửa, tắt ngấm.

Ta muốn thêu thêm chút nữa, nhưng các cửa tiệm ngoài phố cũng đã đóng cửa.

Lần mò sang nhà bà Trương hàng xóm mượn dầu, nghe nói ta là người nhà Lưu Thập Tam, bà Trương liền múc đầy hai thìa dầu.

“Nương tử, thế này đủ không?”

“Đủ rồi, bà Trương.”

Ta hứa mai nhất định sẽ trả lại, bà Trương tiễn ta ra cổng.

“Nương tử xinh đẹp như vậy, theo thằng Thập Tam thật là thiệt thòi, nhưng bà già này nói thật lòng, Thập Tam là một đứa tốt bụng, con theo nó, nhất định không phải chịu ủy khuất.”

5.

Ngày hôm sau, ta dậy sớm mua dầu mang trả cho bà Trương.

Bà Trương nắm lấy tay ta nói: “Nương tử nếu không bận, thì ngồi lại nói chuyện với bà già này một lúc. Ở đây một mình, nhiều khi cảm thấy cô đơn.”

Ta ở đây không quen biết ai, Lưu Thập Tam ăn sáng xong thì ngủ cả ngày, chẳng có ai để nói chuyện, nên ta ngồi xuống nói chuyện với bà ấy.

Bà Trương mất chồng sớm, một mình nuôi con khôn lớn.

Sau đó, khi chiến tranh nổ ra ở biên giới, đứa con trai mười sáu tuổi của bà bị bắt đi tòng quân.

Ban đầu còn có thư từ qua lại, nhưng sau đó chẳng có tin tức gì nữa.

Nghe nói ở tiền tuyến thua trận, con trai bà có lẽ cũng đã ch/ết.

Trong nhà chỉ còn mình bà, bà bèn dựng một quán nước đường nhỏ trước nhà để kiếm sống.

Thân già sống một mình, gặp nhiều khó khăn.

Hai cha con nhà Lưu Thập Tam thấy bà Trương đáng thương, nên thường xuyên giúp đỡ.

Sau khi ông cụ Lưu qua đời, Lưu Thập Tam vẫn theo thói quen đến xem bà Trương có cần giúp gì không.

Những việc nặng nhọc, hắn đều làm giúp.

Mỗi lần hắn đến, bà Trương đều múc cho một bát nước đường lớn.

Vì Lưu Thập Tam bằng tuổi con trai mình, lại là người bà nhìn lớn lên từ nhỏ, nên bà cũng coi hắn như con trai mình.

“Nương tử à, ngày Lưu Thập Tam đón con về nhà, còn đặc biệt lấy từ ta một cái chăn.”

“Cái chăn đó ta làm từ lâu rồi, vốn định để dành cho con dâu tương lai, nhưng con trai ta, ài... Dù sao thì đưa cho Thập Tam cũng như nhau. Nương tử như thế này, bà già nhìn cũng thích.”

Bà Trương ngồi kể rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng có người đến mua nước đường, bà lại ra ngoài múc một bát.

Bà cũng múc cho ta một bát, ta không từ chối được, đành uống.

Ngọt thật!

Hồi nhỏ, món ăn vặt duy nhất của ta, ngoài kẹo bông mà mẹ ta làm, là nước đường mười xu một bát ngoài phố.

Nhưng nước đường không phải lúc nào cũng được uống.

Đêm trước khi vào Tống phủ, cha đã mua cho ta một bát nước đường.

Dùng tiền đặt cọc bán ta mà mua.

Ta vừa uống, vừa khóc nức nở, nước đường đắng chát.

Sau đó, mỗi ngày ăn sáng xong, ta mang chỉ thêu và lụa trắng sang nhà bà Trương ngồi với bà.

Bà Trương thấy ta thì vui lắm, ngày nào cũng có chuyện để nói không hết.

Thỉnh thoảng có khách đến, ta cũng giúp bà bán hàng.

Bà Trương liền giúp ta thêu vài mũi.

Lưu Thập Tam đến giúp làm việc, lúc nào cũng lầm lì.

Không nói một lời, làm xong việc, uống nước đường xong là đi ngay.

“Thanh Thanh, Thập Tam không thích nói chuyện, nhưng lòng dạ tốt lắm.”

Khi quen thân rồi, bà Trương thường gọi ta là Thanh Thanh.

Bà còn nói, nếu Lưu Thập Tam bắt nạt ta cứ nói với bà, bà sẽ giúp ta dạy dỗ tên ngốc này.

Ta chỉ cười.

Lưu Thập Tam luôn đối xử với ta rất tôn trọng, thời gian sau đó ta bảo hắn lên giường ngủ, nếu hôm nào không phải đi làm, hắn cũng nằm sát mép giường, cách ta rất xa.

Nhưng chúng ta đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, hắn kể cho ta nghe những chuyện kỳ lạ khi đi gác đêm, ta nghe mà rất hứng thú.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play