Nghe nói anh thích em

chương 5


2 tháng


“Lưu bút à*?”

(bản gốc: 同學錄theo baidu thì đây là sổ ghi lại thông tin cơ bản, sở thích, lời động viên, chúc phúc cho người giữ sổ, có ý nghĩa vào ngày kỷ niệm trước khi ra trường - nó cũng tương tự lưu bút, nếu có từ nào thích hợp hơn thì hãy góp ý cho Dương)

Thẩm Lộ Châu hơi khựng lại, chủ động nắm lấy tay tôi, giọng nói không nói cũng không lạnh: “Ừ, lưu bút.”

Lưu bút của Thẩm Lộ Châu, ký ức của tôi vẫn còn như mới.

Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, lớp trưởng đột nhiên ôm một tập giấy ô ly đi vào.

“Của Thẩm Lộ Châu, mọi người rảnh thì có thể viết mấy câu trước khi thi tốt nghiệp.”

“Lạ ghê, người lạnh lùng như vậy mà lại thích mấy cái này. Nhưng cậu ấy có chuẩn bị vài món quà nhỏ, mọi người viết xong thì có thể đến chỗ tớ nhận quà nhé.”

Lúc đó tôi và Thẩm Lộ Châu không thân.

Trong lúc lớp trưởng còn đang lải nhải, tôi viết 8 chữ “Tốt nghiệp vui vẻ, tương lai sáng lạn”, rồi ký tên ở cuối trang giấy.

Cũng nhận được một món quà nhỏ của Thẩm Lộ Châu.

Lúc ấy, đó là chiếc móc khóa tôi thích nhất.

Nhớ đến chuyện đó, tôi bật cười: “Lúc bé mới ghi lưu bút, lên cấp ba rồi mà sao vẫn dùng?”

Lúc đó điện thoại thông minh đã trở nên phổ biến rồi.

Gió làm hoa oải hương ở ven đường đung đưa.

Trong không khí ngập tràn mùi thơm ngào ngạt.

Giọng của Thẩm Lộ Châu hòa vào trong gió.

“Vì tên của em.”

Tôi không nghe thấy: “Vì sao cơ?”

Thẩm Lộ Châu không đáp, mà chỉ cười.

Tôi cũng nở một nụ cười tươi.

10

Mặt trời ngả về tây.

Quảng trường trung tâm ngồi chật kín người.

Nghe nói đến tối, sẽ có màn bắn pháo hoa rất hoành tráng.

Tôi chọn một chỗ có tầm nhìn tốt, kéo Thẩm Lộ Châu ngồi xuống.

Màn đêm buông xuống.

Ánh nắng chiều rực rỡ dần được màn đêm thay thế.

Xung quanh hết tiếng người này đến tiếng người khác, tiếng gió hòa lẫn với tiếng côn trùng, bắt đầu cho buổi tối ngày hè ồn ào náo nhiệt.

Tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Phỉ.

Ở trong điện thoại, cô ta khóc lóc hỏi tôi: “Bà có thể tha thứ cho tôi không? Y Y, tôi biết tôi có lỗi với bà, ngày nào bà còn chưa tha thứ cho tôi, thì ngày đó tôi còn chưa quay lại với Trần Ký, nhé?”

So với sự tức giận khi biết mình bị bạn thân phản bội, hiện tại tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Cô đang trói buộc đạo đức đấy à?”

“Tôi không đồng ý, thì sẽ trở thành tội đồ kiến hai người yêu nhau không đến được với nhau, tôi là đứa ngang ngược ích kỷ, đúng chưa?”

Đầu bên kia điện thoại chỉ còn tiếng nức nở của Lâm Phỉ.

Cô ta nghĩ như thế thật.

Tôi cười, trong giọng nói có chút bất lực: 

“Lâm Phỉ, chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông mà thôi.”

“Cô thích, thì cho cô.”

“Nhưng cô không nên lừa tôi, rồi chơi tôi một vố.”

“Việc đó khiến tôi không bao giờ tha thứ cho cô được, cô hiểu không?”

Sau khi cúp máy, Thẩm Lộ Châu đưa cho tôi một quả cam đã bóc vỏ.

“Bắt đầu rồi.”

Cùng với tiếng nhạc vang lên, một vệt pháo sáng bay lên trời đêm, rồi nở tung rực rỡ.

Lâu đài to lớn như đang đứng lặng dưới trời chiều.

Rực rỡ đến chói mắt.

Tình cảm thầm kín kéo dài 7 năm, yêu thầm trong chua xót, đã chiếm trọn thanh xuân của tôi, tối hôm nay, cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết.

Tôi quay đầu lại, thì thấy Thẩm Lộ Châu cũng đang cúi đầu nhìn tôi.

Có một chiếc lá dính trên trán anh.

Ở quảng trường đông đúc, tiếng người ồn ào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Giờ tôi có nói, chắc anh cũng chẳng nghe thấy đâu nhỉ?

Vậy nên tôi chỉ chỉ vào trán mình.

Thẩm Lộ Châu sửng sốt.

Khi tiếng nhạc kết thúc, mười mấy vệt sáng bay lên, pháo hoa nở rực rỡ trên bầu trời cao.

Bùm!

Dưới bầu trời rực rỡ, Thẩm Lộ Châu cúi đầu hôn lên trán tôi.

Cảm giác ngứa ngáy đến kỳ lạ ở trên trán dần lan ra khắp cơ thể. 

Khiến tôi đứng hình trong nháy mắt.

Trời xung quanh tối dần.

Những ngọn đèn đường lại sáng lên.

Ở phía xa xa, tiếng nhạc vui vẻ của vòng quay ngựa gỗ lại vang lên, rót vào tai tôi.

Mọi người xung quanh lần lượt đứng dậy.

Chỉ có tôi và Thẩm Lộ Châu vẫn không nhúc nhích.

“Trần Ký…… ở phía sau à?”

Tôi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Lộ Châu, cúi đầu, không dám nhúc nhích.

Thẩm Lộ Châu cười:“Nó không ở đây.”

Trái tim tôi run lên: “Vậy anh——”

“Nó không ở đây thì anh không thể hôn em sao?”

……

11

Khi Thẩm Lộ Châu đi mua kem, tôi ngồi trên một chiếc ghế dài cách đó không xa, đứng ngồi không yên.

Nói thật thì tôi chưa từng yêu đương.

Khoảng cách tiếp xúc gần nhất của tôi với một chàng trai, chính là lúc ngồi cạnh Trần Ký, anh ta giảng bài cho tôi, rồi chúng tôi vô tình chạm tay, chạm gối.  

Chuyện tối nay, rõ rãng đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Tôi cúi đầu đăng vấn đề này lên mạng, hỏi mọi người xem nếu rơi vào tình huống này thì phải làm sao.

Đột nhiên, có một người xuất hiện trước mặt tôi.

“Hai người thực sự đã ở bên nhau?”

Trần Ký trầm giọng.

Đây là biểu hiện khi anh ta sắp nổi giận.

“Liên quan gì đến anh?”

“Sao lại không liên quan đến tôi? Bố mẹ em biết em đến tìm tôi, bảo tôi phải quan tâm, để ý em.”

Thấy tôi không nói gì, anh ta thở dài:

 “Kiều Y, đừng tùy hứng nữa được không? Không phải ai cũng yêu được. Nghe lời, về đi.”

Tôi mang khuôn mặt vô cảm, nhìn anh ta: 

“Tôi biết không phải ai cũng được, Thẩm Lộ Châu không phải người khác.”

Mặt Trần Ký tối sầm: “Nhưng rõ ràng em ——”

Tôi thấy sự không cam lòng ở trong mắt anh ta.

Tôi hỏi lại: “Rõ ràng cái gì?”

“Rõ ràng tôi thích anh 7 năm, nhưng giờ lại đi thích người khác, anh cảm thấy không nên trở thành như vậy?”

Đây là lần đầu tiên, tôi nói thẳng chuyện này trước mặt Trần Ký.

Bằng mắt thường cũng thấy được biểu cảm của Trần Ký đông cứng lại.

Môi mím chặt, không nói được gì.

Tôi đứng lên: “Nên anh cảm thấy tôi phải như nào? Nhìn anh và Lâm Phỉ ở bên nhau, hèn nhát chịu đựng sự khó chịu mất kiên nhẫn của anh, rồi rời đi trong tuyệt vọng và uất ức?”

Trần Ký cứng ngắc đáp: “Không phải.”

“Y Y, nếu em thi nghiên cứu sinh ở đây, tôi có thể cân nhắc việc ở bên em.”

Tôi cười, anh ta biết rõ, chuyên ngành của tôi sẽ phát triển tốt hơn nếu ở miền Bắc.

“Lâm Phỉ đâu? Suy nghĩ, tình cảm của anh với cô ta là cái gì?”

Trần Ký hỏi lại: “Em nghĩ sao? Nếu tôi thích, thì đã xuống tay từ lâu rồi, việc gì phải chờ đến ngày em đến đây.”

Nói xong, anh ta cũng chẳng hề nhìn thấy sự cảm động mà anh ta muốn thấy ở trên khuôn mặt tôi. 

Tôi đưa tay, tát thẳng vào mặt anh ta.

Trần Ký bị đánh thì che mặt sửng sốt: “Y Y —— em——”

Bốp!

Lại một cái tát nữa rơi xuống.

Lúc tôi đưa tay lên, chuẩn bị tát cái thứ ba, thì Lâm Phỉ từ đâu lao ra, chặn ở trước mặt Trần Ký.

Cô ta sợ đến mức rụt cổ lại, giọng nói run rẩy lên án tôi: “Kiều Y…… bà đánh đủ chưa?”

“Giờ anh ấy là bạn trai tôi, bà có tư cách gì mà đánh anh ấy?”

Tôi nhìn cái đôi ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.

Vừa rồi khi tôi và Trần Ký nói chuyện, Lâm Phỉ chắc chắn đã nghe thấy. 

Cô ta cũng nên biết, trong hai cái tát, thì có một nửa là tát vì cô ta.

Cô ta lại lựa chọn bảo vệ Trần Ký.

“Phỉ Phỉ.” Từ sau ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên tôi gọi lại tên thân mật của Lâm Phỉ: “Trước đây, tôi vẫn luôn cảm thấy khó chịu, buồn bực, chỉ là một thằng đàn ông thì có tài đức gì mà chia rẽ được quan hệ của chúng ta. Giờ thì tôi biết rôi, vì cô và hắn xứng đôi vừa lứa.”

Nói xong, tôi lại cho Lâm Phỉ một cái tát.

“Giữ cho chặt vào, đừng có thả ra, cạnh nhau cả đời nhé.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play