Nghe nói anh thích em

chương 4


2 tháng


08

Tôi không ngờ, nhà của dì Trần nằm sát ngay bên cạnh cục cảnh sát.

Tôi vô cùng yên tâm, ngủ say khoảng một ngày một đêm, vừa mở mắt thì thấy tin nhắn Thẩm Lộ Châu gửi đến.

“Dậy thì gọi anh.”

Tôi đờ ra một lúc, rồi nhảy dựng lên, vội vàng thay quần áo.

Hôm nay đã hẹn đi công viên giải trí với Thẩm Lộ Châu, còn định mời anh ăn cơm, mà giờ sắp muộn rồi.

Vội vàng đi đến công viên giải trí, khi đến nơi.

Thẩm Lộ Châu đang ngồi trên một chiếc ghế dài ở ven đường.

Đôi chân dài để thoải mái.

Dáng vẻ lười biếng, thảnh thơi.

Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá rơi xuống trên người anh, giống như đang phủ lên một lớp bụi vàng.

Tôi chạy đến, thở hổn hển: “Anh đến lâu chưa?”

Thẩm Lộ Châu đội một chiếc mũ che nắng lên đầu tôi, trong giọng nói mang theo ý cười: “Vừa mới đến thôi, không sớm cũng không muộn, bạn gái ạ.”

Nói xong, thì tự nhiên nắm lấy tay tôi.

Tôi cứng đờ cả người.

Thẩm Lộ Châu tiết sát lại gần tôi, nhẹ giọng nói: “Đừng quay đầu, Trần Ký ở phía sau.”

Quả nhiên, tôi đã nghe thấy giọng Lâm Phỉ, trong lòng thầm cảm thấy đen đủi.

Sao đi đâu cũng gặp hai kẻ đáng ghét đó vậy.

Cũng vì thế mà tôi chủ động sát lại gần phía Thẩm Lộ Châu, dán người vào cánh tay anh.

“Đi nhà mà đi.”

Lâm Phỉ nhát gan, bình thường sẽ tránh vào những chỗ này.

Nhưng khi nhân viên chia nhóm cho chúng tôi, tôi lại nhìn thấy Lâm Phỉ nắm tay Trần Ký đi vào.

“Y Y, vừa rồi tôi gọi bà…… mà bà không nghe thấy.”

Ánh mắt của Trần Ký dừng lại trên bàn tay đang nắm tay nhau của tôi và Thẩm Lộ Châu, rồi lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác, sau đó hỏi Thẩm Lộ Châu: “Lập nhóm không?”

Thẩm Lộ Châu nhìn về phía tôi.

Tôi nói: “Em không có ý kiến gì hết.*”

(vì giả làm người yêu nên Y Y đổi cách xưng hô từ tôi – anh thành em – anh, cũng thân thiết hơn nên đổi hẳn luôn)

Thẩm Lộ Châu dĩ nhiên cũng chẳng có ý kiến.

Vì thế mà bốn người chúng tôi được chia vào cùng một con đường.

Sau khi bước vào lối đi, ánh sáng tối dần.

Lâm Phỉ bị dọa, chui vào trong lòng Trần Ký: “Trần Ký, em sợ quá.”

Thật ra tôi cũng sợ.

Nhưng sợ mất mặt, nên không dính sát lấy Thẩm Lộ Châu.

Tôi chỉ nắm chặt lấy tay anh, bước đi thật nhanh.

Tôi có cảm giác lòng bàn tay hơi ra mồ hôi, Thẩm Lộ Châu nắm tay tôi thật chặt: “Chậm thôi, ra ngoài được mà.”

Tôi gật đầu, nhưng khi gió lạnh từ sau lưng truyền đến vẫn kiến tôi vô thức bước nhanh hơn.

Đột nhiên khi đến một chỗ rẽ, tiếng hét chói tai của Lâm Phỉ vang lên.

Tôi run lên cầm cập, Thẩm Lộ Châu kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng.

Sự lạnh lẽo ở xung quanh biến mất.

Thay vào đó là cơ thể nóng bỏng của Thẩm Lộ Châu.

“Suỵt……”

Hơi thở ấm áp của anh lướt qua vành tai tôi.

Môi anh hình như đã chạm vào tôi.

“Ở bên kia có ‘ma’, em suýt thì va vào.”

Phía bên kia, Lâm Phỉ đã khóc vì sợ.

Tôi bất chấp tất cả, ôm chặt lấy eo Thẩm Lộ Châu, nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại: “Anh đừng để nó đi qua đây, xin anh đấy, đừng để nó đi qua đây……”

Thẩm Lộ Châu hình như đang cười: “Ừ”

Tiếng xích sắt hình như đang tiến gần đến phía sau tôi.

Thẩm Lộ Châu ấn đầu tôi vào trong lòng, cười nói với NPC: “Người anh em, tha cho chúng tôi được không? Bạn gái tôi nhát gan.”

Đối phương gần lên, tiếng gầm giận dữ không cam lòng, hùng hùng hổ hổ kéo xích sắt rời đi.

NPC đã rời đi, như Thẩm Lộ Châu vẫn đang ôm lấy tôi.

Tiếng tim đập từng nhịp, từng nhịp.

Kèm theo đó là hơi nóng nhè nhè và tiếng thở dốc chầm chậm.

Giờ tôi mới nhận ra, nhìn chúng tôi có hơi mờ ám, mập mờ.

“Đi tiếp được không?”

Giọng Thẩm Lộ Châu rất thấp, gần như là đang thì thầm.

Mặt tôi có hơi nóng, đang chuẩn bị thả tay ra: “Xin lỗi…… em……”

Thẩm Lộ Châu siết chặt tay: “Không có lỗi lầm gì cả.”

Những lời ấy giống như một cọng lông vũ, nhẹ nhàng đáp xuống trái tim tôi.

Lòng bàn tay anh, đột nhiên có hơi nóng.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã đối diện với ánh mắt của Trần Ký.

Một ánh mắt khó hiểu.

Rồi anh ta nhìn đi nơi khác.

Sau đó không có NPC nào đến làm phiền chúng tôi, mà Lâm Phỉ thì bị dọa cho hét lên liên tục.

Thẩm Lộ Châu kéo tôi đi ra ngoài, cả đường chẳng có nguy hiểm nào.

Vì tay cọ vào tro, nên tôi vào nhà vệ sinh để rửa.

Lâm Phỉ theo vào ngay sau.

“Y Y, vì sao từ nãy đến giờ bà lại bơ tôi?”

Ánh sáng trong nhà vệ sinh rất sáng, vì thế mà tôi mới phát hiện ra hôm nay cô ta trang điểm quá tỉ mỉ, mặc một chiếc váy ăn ảnh, nhìn tôi bằng ánh mắt tủi thân.

Tôi lau khô tay, quay người chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Phỉ đột nhiên nâng cao giọng.

“Kiều Y, bà có coi tôi là bạn không vậy?”

“Tôi cứ nghĩ bà sẽ chúc phúc cho bọn tôi.”

Những lời ấy chọc đúng vào chỗ đau của tôi, tôi quay đầu, châm chọc hỏi lại: “Lâm Phỉ, não cô đâu?”

Lâm Phỉ dường như đã bị tôi kích thích: 

“Bà yêu thầm Trần Ký, tôi biết, nhưng ai bảo bà không thi vào cùng một trường với bọn tôi? Ngày nào tôi cũng theo dõi Trần Ký giúp bà, tôi cũng sẽ rung động……”

“Vậy vì sao cô còn động viên tôi đi tỏ tình?”

“Vì tôi sắp không ngăn được tình cảm của mình nữa. tôi vốn không muốn ở bên anh ấy, nhưng anh ấy đột nhiên chạy đến hôn tôi, bà biết mà, tôi không từ chối được——”

“Đủ rồi!”

Tôi ngắt lời Lâm Phỉ:

 “Cô vô tội, cô yếu đuối, sợ phiền phức, bị tỏ tình thì không từ chối được, thèm ăn, ăn vụng thì không dám thừa nhận, rồi cuối cùng, tôi phải gánh chịu hậu quả. Cô còn cái gì để tôi xem cô là bạn?”

Lâm Phỉ chỉ biết trợn tròn hai mắt, mắt đỏ hoe, không nói lời nào.

Bên ngoài truyền đến giọng của Trần Ký.

“Phỉ Phỉ, ổn không?”

Lâm Phỉ lau nước mắt nhỏ giọng nói: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi bà, xin lỗi mọi người, để tôi chia tay là tất cả đều ổn.”

Nói xong, cô ta đẩy cửa ra, chạy thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.

09

Trần Ký nghe được câu cuối cùng.

Anh ta đột nhiên túm chặt tôi, chặt đến mức kiến tôi đau.

“Em đã nói gì với Phỉ Phỉ?”

“Chẳng nói gì cả, tuyệt giao thôi.”

Trần Ký tức đến bật cười: “Kiều Y, em là trẻ con à? Em lấy việc tuyệt giao ra để ép cô ấy chia tay tôi?”

“Tôi không cầm dao ép cô ta, cũng chẳng phải mẹ cô ta, cô ta muốn chia tay anh, là do anh đ đủ hấp dẫn. Liên quan đ gì đến tôi.”

Hôm nay Trần Ký cực kỳ hung hăng, anh ta kéo tôi ra ngoài: “Không tìm thấy cô ấy, thì em cũng đừng đi chơi nữa.”

“Anh bệnh à? Tôi mua vé vào, anh lại muốn kéo tôi ra? Tôi báo cảnh sát.”

“Kiều Y, em nghĩ em là ai?”

Sắc mặt anh ta trở nên lạnh như băng: “Làm loạn cuộc sống của tôi, làm bạn gái tôi tức giận, tôi không có quyền yêu cầu em rời đi à?”

Anh ta đột nhiên kéo tôi đến trước vòng quay ngựa gỗ.

Chỉ vào người cách đó không xa, nói với tôi:

“Nhìn thấy chưa?”

“Đó mới là bạn gái của Thẩm Lộ Châu.”

Tôi thấy Thẩm Lộ Châu đứng dưới những tia nắng.

Có một cô gái mặc váy JK từ vòng quay ngựa gỗ đi xuống, cười tủm tỉm, cướp đi chai Coca mà Thẩm Lộ Châu mua cho tôi.

Thẩm Lộ Châu chỉ biết tỏ vẻ bất lực.

Trần Ký lôi điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện của anh ta và Thẩm Lộ Châu ra.

“Em nghĩ vì sao đêm hôm đó cậu ta lại biết em không có chỗ ở?”

Tôi nhìn nội dung cuộc trò chuyện của anh ta với Thẩm Lộ Châu.

Trần Ký: “Người anh em, bạn gái còn đang ở đây, không tiện rời đi, chăm sóc Kiều Y hộ tao. Đêm nay cô ấy không có chỗ ở.”

Thẩm Lộ Châu trả lời “OK”.

Trần Ký lấy lại điện thoại: “Giờ em còn nghĩ Thẩm Lộ Châu thích em không?”

“Em ở lại đây, chẳng qua chỉ kiến mọi người thêm phiền thôi.”

Tôi thừa nhận là mình không đủ dũng cảm trong chuyện tình cảm.

Nếu không tôi cũng không giấu kín chuyện yêu thầm suốt 7 năm.

Nhưng tôi không muốn trải qua cảm giác ấy một lần nữa.

Nên tôi mặc kệ lời châm chọc mỉa mai của Trần Ký, tiến về phía Thẩm Lộ Châu.

Còn cách vài bước, Thẩm Lộ Châu đã thấy tôi.

Cô gái ở trước mặt anh vẫn còn đang vui vẻ, nói nhiệt tình, Thẩm Lộ Châu ấn đầu cô ấy xuống, giấu cô bé ra phía sau.

“Cô ấy là ai thế?”

Thẩm Lộ Châu nhấp môi, còn chưa kịp nói gì, thì cô gái ở phía sau đã thò người ra.

“Chào chị, em là em gái của Thẩm Lộ Châu, chị chắc chắn là chị dâu em, đúng không?”

Cảm xúc tôi giữ trong lòng bỗng biến mất.

Chỉ còn lại hoang mang.

“Em gái, ruột ư?”

Thẩm Lộ Châu mang vẻ mặt không cảm xúc, đẩy cô bé về một hướng cách đó không xa:

 “Bảo bạn đang đợi mà? Cách xa bọn anh ra.”

“Ò.”

Không biết vì sao, Thẩm Lộ Châu có hơi nghiêm túc.

Cô bé bước lên hai bước, rồi đột nhiên quay lại, nói như bắn pháo liên thanh: “Chị là kiều Y ạ, anh trai em thích chị, ổng vẫn còn giữ lưu bút chị viết cho bạn học —— um um um ——”

Thẩm Lộ Châu nhanh tay bịt mồm cô bé lại.

“Im mồm, lượn nhanh!”

Cô bé đã bị vứt ra xa hai mét, còn quay về phía tôi hét lên: “Chị dâu”.

Khiến tôi và Thẩm Lộ Châu cùng thấy ngại ngùng, lúng túng.

Vòng quay ngựa gỗ lại tiếp tục quay.

Tiếng cười đùa ngập tràn bốn phía.

Tôi có cảm giác ánh mắt của Thẩm Lộ Châu đang dừng lại trên khuôn mặt tôi.

Giọng nói nhàn nhạt: “Nó không biết xấu hổ, em đừng để trong lòng.”

Tôi nhìn chằm chằm mũi chân, ừ một tiếng: “Nước của em……”

“Bị nó cướp rồi, để anh mua lại cho em.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play