Nghe nói anh thích em

chương 6


2 tháng


12

Sau khi ra khỏi công viên giải trí, tôi mới chợt nhớ ra, Thẩm Lộ Châu vẫn đang ở trong.

Tôi gọi điện cho Thẩm Lộ Châu.

Sau khi đầu bên kia nhấc máy, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang giữa đêm hè yên tĩnh.

Tôi có hơi xấu hổi: 

“Xin lỗi, vừa rồi xảy ra chút chuyện, lỡ bỏ quên anh.”

Thẩm Lộ Châu cười cười: “Nhìn thấy rồi, tát đẹp lắm.”

Tôi ngồi xuống bên cạnh bồn hoa nhỏ ven đường.

Tôi chán nản nhìn chằm chằm những viên đá nhỏ ven đường, nói: “Thẩm Lộ Châu, em phải về Bắc Kinh.”

“Ừ?”

“Chuyên ngành của em ở phía Bắc sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn……”

Câu nói tiếp theo, tôi không nói ra được.

Thật ra, Trần Ký nói không sai.

Yêu xa rất khó.

Huống hồ quan hệ của tôi và Thẩm Lộ Châu, còn xa mới đến quan hệ nam nữ.

“Kiều Y, ngẩng đầu.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Lộ Châu đứng dưới ánh đèn đường, trong tay là chiếc kem ốc quế, anh đứng đối diện mỉm cười với tôi.

Trái tim đập nhanh dần.

Càng lúc càng nhanh.

Thình thịch ——

Thình thịch ——

Ngay giây sau, giọng nói dịu dàng của Thẩm Lộ Châu đè lên tiếng gió.

Cùng lúc truyền đến tai tôi, từ điện thoại, cũng từ phía bên kia con đường nhỏ.

“Anh thích em.”

“Sang năm, anh đến Bắc Kinh tham gia kỳ thi toàn quốc*.”

(會考: hội khảo – theo wiki của Trung thì từ này để chỉ một hệ thống các cuộc thi toàn quốc, kiểu như thi vào cấp ba hoặc thi THPT Quốc gia của Việt Nam.)

“Nên em không cần lo lắng.”

Trái tim đột nhiên lại lỡ nhịp, sự ngọt ngào từ trong lòng tràn ra ngoài.

Thẩm Lộ Châu cười nói: “Anh sợ tỏ tình nhanh quá sẽ làm em hoảng.”

“Nhưng hiện tại hình như không tỏ tình thì không được.”

Mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác, làu bàu: “Em đâu có ý ép anh rời khỏi đây đâu……”

“Ừ, không ai ép cả, anh tự nguyện.”

Thẩm Lộ Châu kéo cánh tay tôi, tránh khỏi cánh cổng chen chúc người.

Chúng tôi nói rất nhiều chuyện.

Những kế hoạch và dự định trong tương lai.

Đến dưới nhà dì Trần rồi, vẫn còn muốn nói tiếp.

Trước khi tạm biệt, tôi nói: “Thẩm Lộ Châu, anh tự quyết định cuộc sống của mình, chứ đừng làm vì em.”

Gió đần dịu đi, ánh đèn xoắn ốc màu sắc rực rỡ của tiệm cắt tóc bên góc đường khiến đầu óc người ta quay cuồng. 

Thẩm Lộ Châu gật đầu: “Yên tâm, sẽ không thế đâu.”

13

Sau đó, tôi quay về Bắc Kinh.

Bắt đầu vội vã chuẩn bị cho kỳ thi lên thạc sĩ.

Nhoáng một cái, mùa thu đã đến.

Thẩm Lộ Châu bận rộn để thi nghiên cứu sinh, không có thời gian để về nhà, tôi ở Bắc Kinh, cũng bận đến chóng mặt.

Không có cơ hội gặp anh lấy một lần.

Vốn cứ nghĩ sẽ không gặp được nữa.

Chạng vạng ngày hôm ấy, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Lộ Châu.

“Anh đang ở sân bay.”

Tôi ngơ ngác: “Sân bay nào cơ?”

“Sân bay Bắc Kinh.”

Bắc Kinh mấy hôm trước trời đổ mưa liên tục, trời hôm nay vừa trong lại, khiến trời oi nóng, nhưng lại chẳng thể kìm lại được sự xao động trong lòng tôi.

Tôi vội vã thay quần áo: “Em đi đón anh.”

“Không cần đâu.” Thẩm Lộ Châu nói: “Em chỉ cần ngoan ngoãn ở trường đợi anh thôi.”

Sáng sớm, bạn cùng phòng đã nghe qua chuyện của tôi, ồn ào muốn đi xem Thẩm Lộ Châu.

Vì vậy mà lúc hoàng hôn, khi mặt trời vừa chạm đất, Thẩm Lộ Châu ôm một bó hoa tươi, dưới ánh nhìn của bạn cùng phòng, anh rời khỏi đám đông tiến về phía tôi.

Bạn cùng phòng đều trợn tròn mắt: “Cái đ*ch, đẹp trai quá thể cả nhà ơi! Rút quân thôi! Để cho đôi bạn trẻ còn có thời gian hôn hít!”

Cô ấy nói rất vang.

Từ xa Thẩm Lộ Châu đã nghe thấy, bị chọc cười.

Tôi xấu hổ, sờ sờ mũi:  “Anh mặc kệ họ đi, bọn họ hay nói đùa kiểu đấy lắm.”

Thẩm Lộ Châu ừ một tiếng, đưa hoa cho tôi, sau đó cúi đầu hôn lên môi tôi.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Đây là cổng trường đó!

Mấy người đằng sau là giảng viên ở trường Thẩm Lộ Châu à?

Xung quanh còn có rất nhiều bạn học quen biết tôi.

Thẩm Lộ Châu chỉ hôn lướt qua, rồi xoa đầu tôi: “Nhớ em.”

Tôi ôm bó hoa, cứng đờ tại chỗ, lắp bắp nói: “Em…… em cũng vậy.”

Bạn cùng phòng bước đến với nụ cười gian*: “Soái ca, thời gian đều để lại cho ngươi, như thế nào mới thân như thế đoản?”

(笑瞇瞇 Theo baidu đây là từ chỉ nụ cười mà mí mắt trên và mí mắt dưới hơi kép lại khi cười, hơi híp mắt lại lúc cười, mà cười kiểu này nhìn nó gian gian)

“Có biết Y Y của bọn tôi là ai không?”

“Học tập siêu xuất sắc! Người đẹp tốt bụng! Mọi người yêu quý! Người theo đuổi cổ xếp dài từ đây đến tận Nam Cực, thử hỏi mọi người xung quanh xem có ai không biết cô ấy không?”

Vừa dứt lời, thì mấy bạn học ở ngoài cổng trường lấy đồ ăn nhanh bắt đầu hô hào.

Còn có mấy cậu nhóc đàn em, đỏ mặt gọi tên tôi: “Chị Kiều Y, bọn em cũng thích chị.”

Thẩm Lộ Châu cười cười: “Xin lỗi nhé, tôi tỏ tình sớm hơn cậu, hiện tại chị Kiều Y của cậu thích tôi.”

Mọi người cũng dần tản ra.

Tôi nghiêng đầu, thấy Trần Ký đứng phía sau.

Hình như bọn họ đi theo nhóm.

Trần Ký quái gở, đứng một mình một góc, hút thuốc.

Tôi nhớ trước đây anh ta không hút thuốc.

Tôi rời mắt đi, hỏi Thẩm Lộ Châu:

“Anh đến đây mà sao không báo trước cho em?”

Thẩm Lộ Châu nói: “Trần Ký cũng đến, không muốn làm em phiền lòng. Mà tối nay, em còn có việc mà phải không?”

“Dạ.”

“Vậy thì việc ai người đó làm, xong việc anh tìm em.”

“Được.”

Công việc của tôi xong khá sớm, 8 giờ tối, tôi đến khách sạn nhóm Thẩm Lộ Châu ở.

Vừa mới vào trong, đã có người kéo tay tôi, lôi ra ngoài.

Còn chưa đứng vững, mùi rượu đã sộc vào mũi.

Trần Ký đã say, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ.

“Kiều Y, em chủ động lấy lòng người ta* như này, bố mẹ em có biết không?”

(上趕著: chủ động làm một cái gì đó cho người khác với mục đích lấy lòng – theo baidu)

Tôi hỏi: “Tôi chủ động cái gì?”

“…… Mới quen cậu ta có mấy tháng, đã chủ động muốn ngủ cùng, không phải là chủ động lấy lòng thì là cái gì?”

Giọng Trần Ký rất lớn, ồn đến mức khiến mọi người nhìn sang.

Lại còn không biết hãm lại: “Cậu ta không giống tôi, không hiểu rõ mọi thứ về em như tôi, Kiều Y, em và cậu ta sẽ không hợp bắng anh và ——”

Tôi hung hăng đạp một phát vào chân anh ta.

Một đạp dùng hết sức.

Phát ra tiếng kêu vang.

Nhìn Trần Ký đau đến cúi người, tôi nhấn số của bố mẹ, đưa đến trước mặt Trần Ký.

“Nào, gọi cho bố mẹ tôi đi, bảo với họ, tôi muốn ngủ với bạn trai, nhưng anh không cho, anh nghĩ tôi nên ngủ với anh, nói đi.”

Tôi thậm chí còn tự mình nhấn số của bố mẹ anh ta, rồi bật loa lên.

“Gọi cho họ xong, thì gọi tiếp cho bố mẹ anh. Bọn họ nên biết chuyện con trai bọn họ đang vội vàng đi phá hoại tình cảm của người khác.”

Sắc mặt Trần Ký rất khó coi.

Thở hổn hển, không nói lấy một lời.

Lửa giận tôi kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ, tôi nắm lấy tóc anh ta, hét: “Gọi đi!”

“Đừng để tôi coi thường anh.”

Trần Ký nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, cuối cùng vẫn không nhấn được nút gọi.

Tôi buông tóc anh ta ra, lạnh lùng mắng: “Hèn vl, anh đào đâu ra tự tin, mà cảm thấy tôi và Thẩm Lộ yêu nhau, là do giận anh? Anh không giàu có, điều kiện kinh tế cũng không, cũng không có trí não luôn à? Giờ xem ra, EQ cũng thấp.”

Cánh cửa lớn cách đó không xa, yên lặng mở ra.

“Y Y.”

Thẩm Lộ Châu xách bánh rán nóng hổi, đứng đó gọi tôi.

Trần Ký lau qua vết bẩn trên mặt, không nói lời nào, đứng dậy đi về phía Thẩm Lộ Châu.

“Mẹ nó, tao coi mày là anh em, mà mày đối xử với tao như thế ——”

Nắm đấm vung đến, Thẩm Lộ Châu dễ dàng né được.

Trần Ký ngã khụy trên đất.

Thẩm Lộ Châu vừa mở túi bánh ra cho tôi, vừa cười nói: “Trần Ký, ai là anh em với mày?”

Trần Ký ngã đến nhếch nhác*, còn bị giảng viên đi ra sau nhìn thấy.

(七葷八素 thành ngữ nghĩa rộng chỉ sự lộn xộn, mất kiểm soát)

Thầy ấy híp mắt: “Trần Ký, em uống rượu hả? Em không biết buổi tối còn có hội thảo hả? Tự nhìn lại mình xem!”

Thẩm Lộ Châu làm bộ chẳng hề liên quan đến mình, vặn nắp chai nước cho tôi: “Ăn ít thôi, tý còn cái khác.”

Trần Ký bị giảng viên của bọn họ xách đi dạy dỗ.

Đi thật xa rồi, tôi mới cười thành tiếng: “Vừa nãy anh gạt chân anh ta làm gì? Cẩn thận người ta kiện anh đấy.”

Thẩm Lộ Châu buồn cười: “Lần sau không thế nữa đâu.”

“À phải rồi, Trần Ký và Lâm Phỉ chia tay rồi à?”

“Chia tay rồi, Trần Ký mở lời.”

Tôi gật đầu, không nói gì.

Chủ đề này nhanh chóng bị bỏ qua, cả tối hôm ấy, không ai nhắc lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play