Nghe nói anh thích em

chương 3


2 tháng


06

Sau khi bác sĩ chuyền cho tôi một túi glucose, tôi ổn hơn.

Thẩm Lộ Châu đã gọi điện xong, rồi anh giữ thái độ không nóng không lạnh, nhìn Lâm Phỉ chằm chằm.

Lâm Phỉ thấy chột dạ, rúc vào trong lòng Trần Ký.

“Em…… em chỉ nếm thử một xíu thôi, mà bánh kem để đó để cho mọi người ăn mà.”

Thẩm Lộ Châu giữ khuôn mặt vô cảm, nói: “Theo lời bác sĩ, dựa theo tình trạng của cô thì không chỉ là ăn một ít đâu.”

“Đợi đến lúc chuyện này được điều tra, rồi đi mà giải thích với cảnh sát.”

Trước đây, từ lúc lên cấp ba, tôi đã biết Lâm Phỉ rất sợ phiền phức.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh sát đi trên đường, là cô ta sẽ trốn ra sau lưng tôi.

Lần này, khi cảnh sát đến đã làm Lâm Phỉ sợ đến mức không dám động đậy.

Tôi kể rõ mọi chuyện cho cảnh sát.

Cảnh sát chỉ vào cô ta đang ăn miếng bánh kem thứ ba ở trong video, hỏi:

“Biết bị dị ứng còn ăn tận ba miếng? Trong nhân bánh có miếng xoài to như thế, ăn mà không nhận ra à?”

Lâm Phỉ sợ đến mức mặt trắng bệch.

Chỉ biết xin lỗi liên tục.

“Xin lỗi…… do tôi thèm quá.”

“Lần sau sẽ không như thế nữa.”

Cô ta cúi đầu bất lực, nước mắt cũng lặng lẽ rơi.

Trần Ký lại mềm lòng.

“Thôi được rồi, lần sau sửa cái tật xấu tham ăn đi là được.”

Thái độ so với lúc giận dữ chửi mắng tôi, y như hai người khác nhau.

Mắt Lâm Phỉ đỏ hoe, đang muốn tìm sự an ủi từ Trần Ký.

Tôi đã lấy điện thoại của Thẩm Lộ Châu, đưa mã QR ra trước mặt Trần Ký.

“Lâm Phỉ ăn bánh kem của tôi, anh ném vỡ điện thoại của tôi, trước mặt cảnh sát và bác sĩ, đền tiền đi.”

Thẩm Lộ Châu đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Tôi làm chứng, bạn gái tôi bị tổn thất tài sản.”

Sắc mặt của Trần Ký cực kỳ khó coi.

“Kiều Y, em còn muốn so đo với tôi?”

“Anh bảo tôi cút đi, mà tôi còn phải cảm ơn anh vì anh đã ném vỡ điện thoại của tôi à?”

Có cảnh sát ở đây, Trần Ký phải vui vẻ chuyển tiền cho tôi.

Rồi khi thấy Thẩm Lộ Châu đỡ tôi rời đi.

Thì lại xụ mặt xuống.

07

Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi bước đi theo con con hẻm nhỏ ở phía trước, đi rất lâu. 

Càng đi càng nhanh.

Mãi cho đến khi phải rẽ vào một giao lộ, nhìn đường phố vắng tanh, không một bóng người, tôi mới ngồi xụp xuống đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

Đêm hè yên tĩnh.

Bên kia hàng rào sắt của tiểu khu* kiểu cũ là biển hoa tử đinh hương, hoa vươn ra ngoài hàng rào.

(Tiểu khu: từ cũ - đơn vị hành chính cơ sở ở thành phố, dưới khu phố) 

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa tung bay, rơi lả tả.

Ánh sáng của đèn đường rất mờ.

Trên mặt đất chỉ in bóng của hai người.

Tôi đang ngồi xổm, còn Thẩm Lộ Châu đang đứng.

Thẩm Lộ Châu nói: “Không sao đâu, khóc đi, anh sẽ giữ bí mật cho em.”

Những cảm xúc đã đè nén cả ngày hôm nay cuối cùng cũng sụp đổ, tiếng nức nở xuyên qua dàn tử đinh hương, quanh quẩn trong một góc đường đêm không người.

Trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị kỹ tâm lý.

Bị từ chối cũng không sao hết.

Ít nhất tôi vẫn có Lâm Phỉ ở bên cạnh.

Trên đường đến đây, tôi và Lâm Phỉ vẫn trò chuyện rôm rả về đủ thứ chuyện, từ những món ngon đến những địa điểm đẹp, thậm chí chúng tôi còn nói, nếu tôi tỏ tình thất bại, chúng tôi sẽ cùng nhau đi bar ăn chơi nhảy múa.

Nhưng chỉ trong một ngày, tôi trải qua sự lăng mạ của Trần Ký, sự phản bội của Lâm Phỉ.

Cảm xúc vỡ vụn, không có cách nào kìm nén lại.

Thẩm Lộ Châu tựa người về phía tôi, đứng cách tôi không xa.

Vừa đủ để không nhìn thấy khuôn mặt tôi.

Để tôi giấu được bộ dáng chật vật của mình.

Được một lúc lâu, tôi mới đứng dậy với đôi mắt xưng húp.

“Hôm nay, cảm ơn anh.”

Thẩm Lộ Châu không nhìn vào mắt tôi, mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh thờ ơ ‘ừ’ một tiếng.

“Khoảng tầm 3 tiếng nữa trời sẽ hừng đông, giờ ngủ một giấc thật ngon, để đến ngày kia đi công viên giải trí, được không?”

Tôi đáp “được” với chất giọng khàn khàn.

Đúng lúc này thì có một chiếc xe cảnh sát đi ngang qua, rồi dừng lại ở trước mặt chúng tôi.

Cửa sổ xe được hạ xuống, người trong xe chào hỏi Thẩm Lộ Châu một cách thân quen.

“Tiểu Châu, đây là bạn con hả?”

Thẩm Lộ Châu đáp ‘dạ’ “Cô ấy không đặt được khách sạn, dì Trần bảo đêm nay có thể nghỉ ở nhà dì ấy. Làm phiền chú đưa cô ấy qua đó giúp con ạ.”

“Yên tâm, lên xe đi.”

Thấy tôi dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn anh chằm chằm, Thẩm Lộ Châu giải thích: “Sợ em không yên tâm, nên anh nhờ chú nhỏ đưa em đi.”

Giờ tôi mới kịp nhận ra.

Anh sợ tôi không tin anh.

Nên anh tìm một người thân làm cảnh sát đến, cho tôi một nơi đáng tin cậy để qua đêm.

Tôi mở miệng, thở gấp, tôi nhận ra đêm nay tôi đã nói cảm ơn quá nhiều lần.

Nên tôi sửa lại lời nói.

“Ngày kia……em mời anh ăn cơm.”

Thẩm Lộ Châu cười cười, như thể anh biết được trong lòng tôi vừa nghĩ gì, anh nói: “Câu này cũng nói rồi.”

Thấy tôi lúng túng, anh liền mở cửa cho tôi.

“Được, ngày kia gặp lại.”

Cửa xe đóng lại, tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt anh, Thẩm Lộ Châu đã xa dần, rồi biến thành một bóng đen.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play