Nghe nói anh thích em

chương 2


2 tháng


03

Tôi không ngờ sẽ gặp lại Thẩm Lộ Châu ở trong hoàn cảnh này.

Lần cuối chúng tôi gặp nhau đã là chuyện của ba năm trước, Thẩm Lộ Châu lên sân khấu phát biểu với tư cách là trạng nguyên khối khoa học tự nhiên của trường chúng tôi.

Khi tôi trao cup cho anh, thì vấp chân vào thảm đỏ, cả người lẫn cup đều ngã văng ra ngoài.

Sau đó, anh và Trần Ký vào cùng một trường đại học.

Còn thành bạn cùng phòng.

Hình như mỗi lần chúng tôi gặp nhau, tôi đều đang trong hoàn cảnh xấu hổ muốn động thổ.

Trần Ký có hơi khó chịu:

“Lộ Châu, mày không cần phải lo cho cô ấy.”

“Để cô ấy đến từ đâu, thì quay về đó đi.”

Vừa dứt lời, thì Thẩm Lộ Châu nhẹ nhàng bật cười: “Hình như mày hiểu lầm rồi thì phải?”

“Bạn gái tao, mang bánh đến cho tao, thì liên quan gì đến mày?”

……

Vì những lời ấy, mà đêm hôm đó, tôi xuất hiện ở tiệc sinh nhật của Trần Ký với tư cách là ‘bạn gái’ của Thẩm Lộ Châu.

Bầu không khí ở đó có hơi vi diệu.

Lâm Phỉ cứ liếc nhìn tôi mãi, nhìn nhiều đến mức quên cả ăn.

“Nhìn cô ấy làm gì?”

Trần Ký cau mày: “Ăn nhiều vào, đừng sợ, không ai có thể bắt nạt em.”

Cảm xúc mà tôi cố kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ.

Tôi nhìn thẳng về phía Trần Ký.

“Nói cho rõ ràng, tôi bắt nạt cô ta cái gì?”

Trần Ký trầm mặt, không đáp.

Rồi tôi lại nhìn về phía Lâm Phỉ Phỉ hỏi: “Cô sợ tôi à? Làm chuyện gì có lỗi với tôi à?”

(Đã lật mặt nên đổi xưng hô thành tôi – cô/anh)

Lâm Phỉ lắc đầu.

“Không có.”

Thẩm Lộ Châu đưa một cốc nước ép dưa hấu cho tôi, thờ ơ, lạnh nhạt nói: “Đã nhát gan thì đừng có ra ngoài gặp người khác”

Rồi anh tiện tay lấy một ít hạt dẻ cười: “Bóc nhẹ thôi, đừng có dọa chớt người ta.”

Khì khì ——

Xung quanh có vài người không nhịn được mà bật cười.

Sắc mặt Lâm Phỉ có chút khó coi, lấy cớ đi vệ sinh để chuồn ra ngoài.

Sau khi bữa tiệc sinh nhật diễn ra được một nửa, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, nên định về trước.

Vừa hay nhân lúc Thẩm Lộ Châu đi nghe điện thoại, tôi đứng dậy đi ra ngoài theo anh.

Tôi muốn nói cảm ơn Thẩm Lộ Châu.

Tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, trong lúc xấu hổ và bất lực nhất, anh đã giải vây giúp tôi.

Bên ngoài hành lang, bóng tối bao trùm.

Thẩm Lộ Châu đứng ở cuối hàng lang nghe điện thoại.

Giọng nói lạnh lùng, trong trẻo hơi trầm xuống.

Vang khắp hành lang.

Nhờ vậy tôi mới biết, anh là chủ tịch hội học sinh của trường bọn họ, vốn dĩ tối nay anh có việc phải làm.

Nhưng lại hoãn lại để đến tham gia bữa tiệc này.

Tôi đứng cách anh vài bước, muốn đợi đến lúc anh nghe điện thoại xong.

Thẩm Lộ Châu thấy tôi, thì giọng hơi khựng lại: “Để lát nữa tôi gọi lại cho cậu.”

Cúp điện thoại rồi quay đầu hỏi tôi: “Có chuyện gì thế?”

“Tối nay, cảm ơn anh.”

Thẩm Lộ Châu ngồi dựa vào bên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm, đến lúc tôi tưởng trên mặt mình bị dính cái gì, Thẩm Lộ Châu đột nhiên hỏi:

“Ngài mai muốn đi công viên giải trí không?”

“Với tôi?”

“Không thì sao?”

Thẩm Lộ Châu cười như không cười, hỏi: “Không phải trên trang cá nhân, em bảo muốn đi công viên giải trí à? Không thể để phí công đi đến đây.”

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm lay động mái tóc đen của anh, góc áo sơ mi trắng đong đưa theo gió.

Anh lười biếng, nhìn tôi, lại kiến sự tủi thân mà tôi cố gắng kìm nén trong lòng trào dâng.

Tôi cúi đầu, dụi mắt: “Cảm ơn, vậy ngày mai tôi mời anh ăn nhé.”

Đợi một lúc lâu, Thẩm Lộ Châu vẫn không nói gì.

Lúc tôi nghĩ anh muốn cười nhạo tôi là đồ quỷ khóc nhè, anh lại đột nhiên kéo dài giọng, nói: “Được thôi, bạn gái~.”

04

Vì chuyện của hội học sinh nên Thẩm Lộ Châu đã đi trước.

Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã đụng mặt Lâm Phỉ ở cửa.

Trên môi cô ta vẫn còn dấu răng, vừa nhìn thấy tôi, là nước mắt cô ta rơi không ngừng.

“Xin lỗi, Y Y, tôi không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Bà tha thứ cho tôi được không?”

Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Tôi hất tay cô ta ra, lấy điện thoại ra, hỏi: 

“Đặt khách sạn hết bao nhiêu? Để tôi chuyển trả cô.”

Lâm Phỉ sửng sốt: “Y Y…… xin lỗi, tôi quên không đặt khách sạn cho bà.”

Giọng của cô ta như đang cách một lớp sương mù.

Làm tôi tưởng mình nghe nhầm.

Đây là cô bạn thân luôn hết lòng vì tôi sao?

Lúc đấy cô ta tự mình quyết định, bảo muốn đặt khách sạn giúp tôi.

Tôi chỉ cần mua vé đến đây là được.

Cuối cùng, hiện tại mọi thứ đều rối tung lên.

“Lâm Phỉ, cô cố ý đúng không?”

Lâm Phỉ khó xử nói: 

“Xin lỗi, lúc ấy gần trường không còn phòng trống, Trần Ký thì kiên trì theo đuổi tôi, nên tôi quên mất. Hay là tối nay bà ở ký túc xá của tôi?”

Tôi không muốn để ý đến cô ta nữa, xoay người rời đi.

Lâm Phỉ lại kéo tôi lại:

 “Y Y, quên không bảo bà, Thẩm Lộ Châu đã có người mình thích. Vừa rồi anh ấy…… chỉ muốn giúp bà giải vây thôi. Bà đừng suy nghĩ linh tinh, tôi sợ bà lại bị tổn thương.”

Tôi nhìn cô ta cẩn thận tỏ vẻ thảo mai, đột nhiên tôi cảm thấy rất phiền, hất bàn tay đang giữ tôi lại đi.

Lâm Phỉ lại đột nhiên không kịp phòng bị, “yếu đuối” ngã mạnh xuống đất.

Tôi nở một nụ cười châm chọc:

“Cô là con giun trong bụng Thẩm Lộ Châu à mà biết anh ấy nghĩ gì?”

Lâm Phỉ cúi đầu không đáp, nhưng tiếng hít thở của cô ta lại bỗng trở nên nặng nề.

Trần Ký chẳng biết từ đâu lao đến, đẩy mạnh tôi ra, ôm lấy Lâm Phỉ, để cô ta mềm nhũn ngã vào lòng, lạnh giọng nói:

“Trong bánh em mang đến có xoài?”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Trần Ký nổi giận: “Em không biết Lâm Phỉ dị ứng xoài à? Em muốn hại ch**ết cô ấy hả?”

Giây phút ấy, tôi mới kinh ngạc nhận ra, môi Lâm Phỉ ngả sang màu tím.

Tôi biết cô ta dị ứng xoài.

Nhưng cũng chính Lâm Phỉ cố ý bảo tôi bỏ xoài vào. 

Cô ta nói: “Trần Ký thích ăn xoài nhất.”

05

1 giờ sáng, Lâm Phỉ bị đưa đến bệnh viện cách vách.

Bác sĩ thở dài: “Biết bị dị ứng rồi mà còn ăn? Không muốn sống nữa à?”

Tôi đứng gọn ở một bên, Trần Ký bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía tôi với sắc mặt nặng nề:

“Phỉ Phỉ vẫn còn đang nằm ở bên trong, em vừa lòng chưa?”

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi ngược lại: “Trần Ký, anh không có não à?”

“Lâm Phỉ biết rõ bên trong có xoài, nhưng cô ta không quản được cái mồm mình, thì liên quan gì đến tôi.”

Ánh mắt của Trần Ký càng thêm lạnh.

“Kiều Y, đừng giả vờ giả vịt nữa.”

“Đừng nghĩ là tôi không biết em đến đây làm gì.”

“Tôi và cô ấy ở bên nhau, khiến em khó chịu đến thế à? Cố ý mua bánh có xoài đến để hại cô ấy?”

Nhìn cái người không chịu phân rõ xanh đỏ trắng đen ở trước mặt, trong giây phút ấy, tôi nhận ra mình hối hận, rất hối hận.

Năm ấy, sau khi tan học, ngày nào Trần Ký cũng ở lại kèm thêm toán cho tôi, cổ vũ tôi thi vào cùng một trường đại học với anh ta, còn đùa là nếu giờ tôi mà không có anh ta thì biết phải làm sao, tôi không nên có suy nghĩ Trần Ký thích tôi.

Hiện tại, tôi đã không ngủ suốt một ngày một đêm.

Cảm giác mệt mỏi chồng chất khiến tim tôi đập nhanh.

Tôi nhắm mắt lại, thả lỏng, rồi lấy điện thoại ra, không hề do dự nhấn số 110.

Lúc sắp nhấn gọi, thì Trần Ký đột nhiên giật lấy điện thoại của tôi, ném xuống đất.

“Đủ rồi, em còn định làm loạn đến bao giờ?”

Tôi nhìn chiếc điện thoại bị ném vỡ, nằm trên mặt đất, từ từ ngồi xuống, nhặt những mảnh vỡ lên.

Sau đó ném tất cả vào mặt Trần Ký.

Tôi yêu thầm anh ta bảy năm, không có nghĩa là tôi không có danh dự.

“Làm phiền bác sĩ, gọi cảnh sát giúp tôi.”

Cơ thể tôi đã đến cực hạn, trước mắt dần bị màu đen bao phủ.

Lúc ngã xuống, thì có một đôi bàn tay vững vàng đỡ lấy tôi.

Mùi xà phòng sạch sẽ, thoang thoảng mùi bạc hà, chui vào trong khoang mũi.

Giọng nói lạnh nhạt rõ ràng của Thẩm Lộ Châu vang lên.

“Bữa tối cô ấy ăn hơi ít, khả năng là bị tụt huyết áp. Làm phiền bác sĩ kiểm tra giúp.”

Trong lúc ý thức mông lung mơ màng, hình như tôi đã nghe thấy tiếng nhấn số điện thoại.

Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Lộ Châu mơ hồ truyền đến: “Xin chào, tôi muốn báo án.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play