Nghe nói anh thích em

Chương 1


2 tháng


01

Khi tôi mang theo bánh kem đến sân bóng rổ, Trần Ký đang ép cô bạn thân của tôi lên lan can, hôn cô ta.

Lâm Phỉ chỉ hơn sửng sốt một chút, vòng tay ôm lấy Trần Ký.

Ôm hôn anh ta thắm thiết.

Trời rất nóng.

Tôi đứng ở ngoài sân bóng rổ, vì ngồi tàu cả đêm, đầu nặng trĩu, chân tay bủn rủn.

Tôi cảm thấy tiếng hô hào xung quanh như muốn đâm thủng màng nhĩ tôi.

“Vừa nãy bọn tôi còn đang cược với nhau xem, anh Trần có cưa đổ được Lâm Phỉ không cơ.”

“Mập mờ lâu rồi, cũng nên yêu được rồi.”

“Nào nào! Sang tiền!”

Nghe những lời đó, đôi tay đang ôm hoa và bánh kem của tôi dường như mất hết sức lực.

Trên điện thoại, là tin nhắn mà Lâm Phỉ vừa mới gửi.

“Trần Ký đang ở sân bóng rổ, mau đến tỏ tình đi!”

02

Trời âm u.

Cũng bắt đầu nổi gió.

Tôi chịu đựng sự xấu hổ và mất mát, chạy như bay khỏi sân bóng rổ.

Phía sau truyền đến giọng nói nôn nóng của Lâm Phỉ.

Cô ta sắp khóc đến nơi rồi.

“Y Y…… chuyện không phải như thế đâu……”

“Bà nghe tôi giải thích.”

Tôi đã ngồi trên tàu một ngày một đêm, rất mệt, cũng rất tủi thân.

Tôi không muốn tốn sức nghĩ xem vì sao Lâm Phỉ lại xúi giục tôi tỏ tình vào hôm nay, nhưng lại ở bên đối tượng tôi định tỏ tình hôn hít, hẹn hò.

Vạt áo của tôi bị kéo lại.

Khuôn mặt vốn hồng hào của Lâm Phỉ giờ đã trắng bệch.

Cô ta hoảng loạn đẩy Trần Ký về phía tôi, trong giọng nói không giấu được sự tủi thân: “Y Y, để Trần Ký nói……”

Trần Ký nắm lấy tay Lâm Phỉ, nhàn nhạt hỏi: “Đừng làm bậy, sao em lại muốn đẩy bạn trai em đi?”

Lâm Phỉ vẫn bướng bỉnh kéo tôi lại, không định buông tay.

Nhưng tay cô ta cũng không rút ra khỏi tay Trần Ký.

Mọi thứ như bị đóng băng lại trong giây lát.

Trần Ký thấy Lâm Phỉ rơi nước mắt, thì ánh mắt tối sầm lại, chất vấn tôi: “Ai bảo em đến đây?”

“Không thấy anh rất bận à?”

Tôi đã ngồi tàu một ngày một đêm, trong lòng lo lắng thấp thỏm suốt cả đêm không ngủ, cuối cùng, kết quả tôi nhận được một câu đuổi khách lạnh lùng của anh ta.

Lời tôi muốn nói, cuối cùng cũng không nói ra được.

Tôi tránh khỏi tay của Lâm Phỉ, mang theo chán nản, chuẩn bị chạy lấy người.

Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói lãnh đạm, bình thản.

“Tao bảo em ấy đến, làm sao?”

Một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cách đó không xa.

Anh lười biếng ngẩng đầu, nhìn về phía tôi: “Tặng quà mà em còn tặng nhầm, qua đây.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play