Nạo Tử còn định nói thêm gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Cường Tử vui sướng bế đứa bé lên nói, mau nào, để các chú nhìn xem, nó còn nhỏ hơn cả mèo con.
Lạc Tử lên tiếng trước, anh Cường, trời ơi, thật không tin nổi, nhóc con này, nó, nó, nó sống rồi sao?
Mọi người lập tức vây quanh đứa trẻ cười nói ầm ĩ, trời ạ, thực sự giống hệt con mèo con. Một đám đàn ông tay chân luống cuống, muốn chạm vào nhưng không dám, chỉ nhìn Cường Tử cười, người này nói đứa bé giống anh Cường, người kia lại nói giống chị dâu, người này hỏi là con trai hay con gái, người kia hỏi sao nó sống được thế, là thần tiên nào phun khói xanh vậy?
Nạo Tử ngơ ngác, chậm rãi đưa mắt nhìn Nữu, Nữu vẫn yên lặng nhìn hắn ta, Nạo Tử vội vàng dời ánh mắt, nhìn đám đông vây quanh chiếc chăn nhỏ, không thấy đứa bé đâu, nước mắt hắn ta lại chảy xuống, nhìn sang Nữu mỉm cười rồi lách người đi ra ngoài.
Nữu hồi phục rất nhanh, đứa trẻ uống sữa bột, rất ít khóc, ăn xong là ngủ, Cường Tử nhìn khuôn mặt nhỏ của đứa bé mãi không biết đủ.
Ngày thứ ba, Trương Hữu Phát mang theo kỹ sư trang trí nội thất và một người phụ nữ đến bệnh viện, nắm tay Cường Tử nói, đến muộn rồi, chúc mừng sinh quý tử, người anh em thật có phúc, kỹ sư nội thất cũng chúc mừng.
Cường Tử vội mời ngồi, Trương Hữu Phát nói, đây là thư ký của tôi, Chu Ngọc Hàm, chào hỏi anh Cường đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT