Nữu đã lâu không có một giấc ngủ sâu như vậy. Cô cứ ngủ mãi, ngủ mãi. Đứa bé đã đói từ lâu, Cường Tử ôm con đi quanh phòng khách, nhưng cái miệng nhỏ của nó vẫn mãi dẩu ra. Nó không khóc toáng lên, nhưng nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống. Thằng nhóc này thực sự đói bụng rồi.
Cường Tử nhìn về phía phòng ngủ, Nữu vẫn còn lẳng lặng ngủ say, trời đã tối đen, đại ca đã nấu xong bữa cơm rồi.
Xuân Yến cũng đi quanh bên Cường Tử, không ngừng nói: “Nhóc Ma Lem, không được khóc, mẹ đang ngủ mà. Cũng tại em, không có em thì mẹ đã không phải đi xa như vậy. Đói rồi thì ráng chịu một chút, đừng có nhõng nhẽo nữa, lại đây, để chị bế nào.”
Tiếng thút thít của đứa bé càng lúc càng dồn dập. Cường Tử nhìn đồng hồ, Nữu đã ngủ hơn bốn tiếng rồi. Hắn đặt đứa bé xuống ghế sofa, vào phòng gọi Nữu dậy.
Nữu đang ngủ say ngọt ngào, trên mặt toát ra chút mồ hôi, hai gò má ửng hồng. Hàng lông mi dài, đen nhánh, dày đặc của cô khẽ rung rinh, khóe miệng như có một nụ cười thoảng qua.
Cường Tử vỗ vỗ khuôn mặt Nữu, “Tỉnh dậy đi, con đói bụng rồi.”
Nữu nhắm mắt, đưa tay nắm lấy tay của Cường Tử, khẽ ưm một tiếng, rồi trở mình nằm nghiêng. Cường Tử lại thấy thằng em bên dưới của mình căng lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT