Quý Thần Nham xử lý tài liệu xong, còn tưởng rằng Khương Tuệ Ninh đã trở về phòng ngủ rồi, kết quả lại nhìn thấy cô đang làm ổ cạnh cửa sổ đọc rất say sưa, dáng người nho nhỏ co thành hình tròn, anh thấy thời gian không còn sớm nữa nên bước tới tính nhắc nhở cô.
Không ngờ cô lại không phát hiện bên cạnh có người, anh không khỏi tò mò cô đang đọc cái gì mà lại tập trung đến thế.
Quý Thần Nham hơi khom lưng, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay cô, lúc thấy rõ ràng những hàng chữ trên đó thì vẻ mặt anh thay đổi, lập tức đứng thẳng người ho nhẹ một tiếng.
Khương Tuệ Ninh đang đọc tới chương truyện thịt thà chất lượng, lại bị giọng của anh làm giật mình, lúc nhìn thấy người đã đứng cạnh mình, dù da mặt cô có dày đến đâu cũng không nhịn nổi.
Có điều Khương Tuệ Ninh là ai chứ, chỉ xấu hổ ba giây thôi là cô không cho phép bản thân luống cuống tiếp, ba giây sau cô ra vẻ bình tĩnh khép sách lại, đứng lên nhìn thoáng qua Quý Thần Nham rồi hỏi: "Anh làm việc xong rồi à."
"Ừ."
Ánh mắt của Quý Thần Nham dời khỏi người cô, nhìn không rõ cảm xúc.
"Vậy mau đi ngủ thôi." Khương Tuệ Ninh nói xong thì ưỡn thẳng sống lưng đi tới trước kệ sách, cầm sách trả về chỗ cũ.
Sau đó đi ra cửa mà không thèm quay đầu lại.
Quý Thần Nham thấy cô đã ra khỏi thư phòng thì quay người lại lấy cuốn sách đó ra và đặt lên chỗ cao nhất trên kệ, lại lấy một cuốn sách khác đè lên quyển sách đó rồi mới rời khỏi thư phòng.
Sau khi Khương Tuệ Ninh ra cửa thì mới phát hiện Quý Thần Nham còn chưa đi theo, cô nhanh chóng đưa tay vỗ lên mặt mình, trong lòng còn lẩm bẩm mấy lần,"Chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác sẽ thấy xấu hổ."
Tốt lắm, cứ giữ vững trạng thái này là được.
Trở lại phòng Khương Tuệ Ninh đi rửa mặt trước, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì ra ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu làm các bước dưỡng da.
Sau khi Quý Thần Nham vào phòng thì thấy cô đang bôi cái gì đó lên mặt, anh bước tới và ngửi thấy một mùi hương chỉ riêng cô mới có.
Toàn bộ đồ trong hành lý của anh đã được xếp vào căn phòng này, cứ như đây là chuyện hiển nhiên vậy.
Vệ sinh cá nhân xong, anh phát hiện cô vẫn còn bôi bôi trét trét, có điều không phải lên mặt nữa mà là ở cổ và cánh tay.
Quý Thần Nham đứng bên cạnh, tay đặt dưới cằm nhìn cô như chú ong mật cần cù chăm chỉ, hóa ra con gái dưỡng da như thế à.
"Muốn ngủ à?" Khoảng nửa tiếng sau Quý Thần Nham thấy cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng dừng lại.
"Ừ." Khương Tuệ Ninh bình tĩnh gật đầu, sau đó đứng dậy đi về phía giường.
Quý Thần Nham đi sau cô một bước, bởi vì anh muốn tắt đèn.
Phòng ngủ vừa tắt đèn thì tối sầm xuống, con người luôn vô cùng nhạy cảm với âm thanh trong bóng đêm.
Khương Tuệ Ninh không dám nhúc nhích, lần đầu tiên ngủ với đàn ông, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng lại nghĩ đây là chồng mình, hình như cô thấy thoải mái hơn một chút.
Có điều lúc cô vừa mới thả lỏng thì cảm nhận được nhiệt độ trên người anh truyền tới, thế là nhịp tim nhịn không được tăng nhanh.
Cô hoàn toàn không dám động đậy, im lặng nằm thẳng, nhưng thật sự không ngủ nổi.
Lúc còn ở nhà cô toàn ôm chăn hoặc ôm gấu bông để ngủ, bây giờ đột nhiên bảo cô ngủ kiểu này thì ngủ sao được.
Cô cứ nằm trợn tròn mắt nhìn trần nhà trong bóng đêm như thế.
Mãi đến khi người bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều, anh ngủ rồi sao?
Khương Tuệ Ninh cũng cắn răng giả vờ như mình đã ngủ, gác thẳng chân lên đùi Quý Thần Nham, tay từ từ trượt từ bụng anh ra sau eo để tạo thành một cái ôm lỏng lẻo.
Khương Tuệ Ninh cũng cắn răng giả vờ như mình đã ngủ, gác thẳng chân lên đùi Quý Thần Nham, tay từ từ trượt từ bụng anh ra sau eo để tạo thành một cái ôm lỏng lẻo.
Sao khi biến anh thành gấu bông của mình, cô tìm một vị trí thoải mái rồi dựa vào đó ngủ.
Quý Thần Nham cứng đờ, thật ra anh vẫn chưa ngủ, chỉ là thở khá nhẹ nhàng thôi, anh luôn nghĩ rốt cuộc Khương Tuệ Ninh muốn làm gì, và bây giờ anh đã biết ý muốn của cô.
Chỉ cần tìm được vị trí thoải mái là Khương Tuệ Ninh có thể đi vào giấc ngủ rất nhanh, mặc dù không giống con nít chỉ cần ba giây là có thể ngủ, nhưng qua ba phút là đã ngủ mất rồi.
Hơn nữa cô ngủ rồi sẽ là loại ngủ bất tỉnh có đánh cũng không dậy.
Quý Thần Nham cũng phát hiện vấn đề này của cô, cô không chỉ ngủ như chết mà tư thế ngủ còn xấu nữa.
Sau khi ngủ thật sự giống nữ yêu quấn lấy người ta, nếu không phải tay đặt trên ngực anh làm loạn thì là sờ mò ở bụng anh, mà lấy tay cô ra cũng không được, vừa lấy ra thì cô sẽ lầm bầm rồi lại leo lên tiếp.
Quá mức hơn là cô sẽ dùng đôi chân thon dài của mình dùng sức quấn lấy chân anh.
Bộ ngực mềm mại cọ tới cọ lui trên tay anh, quanh mũi đều là mùi hương thuộc về cô.
Cuốn trôi hết sự lạnh lẽo trong không khí, chỉ để lại sự khô nóng hừng hực...
Đồng hồ sinh học của Khương Tuệ Ninh rất chuẩn, vừa qua tám giờ là tỉnh rồi.
Lúc tỉnh cô nhìn thấy bên cạnh không còn ai nữa, ga giường cũng được vuốt phẳng, còn mình thì đang nằm ở một tư thế rất ngay ngắn.
Xem ra chỉ khi ngủ một mình thì tư thế của cô mới xấu thôi, tối hôm qua trước khi đi ngủ cô còn lo lắng nếu tư thế ngủ của mình xấu thì có bị Quý Thần Nham đạp xuống giường hay không, kết quả phát hiện mình rất biết đấu tranh.
Cô hài lòng duỗi lưng một cái, chuẩn bị rời giường bắt đầu một ngày mới làm cá mặn.
Cô dùng nước sạch rửa mặt, búi tóc lên thành một búi đơn giản, sau đó thay một bộ quần áo thoải mái xinh đẹp.
Chỗ nào có hệ thống sưởi thì đúng là tuyệt, lúc ở nhà có thể mặc mỏng thôi, không giống phương Nam khi vào đông, trong nhà còn lạnh hơn ở ngoài nữa.
Có điều cô vẫn lấy một cái áo khoác ra, cô quyết định hôm nay phải đi một chuyến tới nhà cậu, Quý Thần Nham cũng về rồi nên cô không thể ở lỳ trong nhà tiếp được.
Mặc dù không có yêu cầu về KPI, nhưng sự tồn tại của anh liên quan đến cuộc sống nửa đời sau của cô, tất nhiên là phải quan tâm.
Khương Tuệ Ninh gặp Quý Tử Thư cũng muốn xuống lầu ở ngay cầu thang.
Hình như cậu ngủ không ngon, dáng vẻ rất uể oải.
Lúc nhìn thấy sắc mặt Khương Tuệ Ninh hồng hào thì cậu không khỏi cau mày, không tính để ý đến cô.
Khương Tuệ Ninh ngây người, cậu không ngủ ngon còn trách tôi luôn à?
Dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư cùng xuống lầu thì nhanh chóng mang bữa sáng lên cho hai người, lúc bưng lên cho Quý Tử Thư còn nhỏ giọng hỏi một câu: "Tử Thư, cháu không cần đi học thì sao không ngủ thêm một lúc đi?"
"Mệt quá ngủ không được". Đã lâu rồi Quý Tử Thư không phải dậy vào lúc năm giờ để chạy bộ, mà vừa bắt đầu đã phải chạy liền hai tiếng, hoàn toàn chịu không nổi.
Khương Tuệ Ninh nghe xong đoạn đối thoại giữ hai người người mờ mịt, hỏi: "Dì Lưu, chuyện gì xảy ra thế?"
"Mới năm giờ mà đồng chí Quý đã bắt Tử Thư chạy bộ, chạy đến bảy giờ mới về."
Hả? Năm giờ đã dậy chạy bộ, đến nhà tư bản còn không bóc lột người ta đến mức đó, hiếm khi nào mà Khương Tuệ Ninh dành cho Quý Tử Thư một ánh mắt đồng tình, may mà cô chỉ là vợ chứ không phải con gái của anh, bằng không chắc số phận cũng không khác gì Quý Tử Thư nhỉ?
Thời tiết này mà bắt năm giờ dậy chạy bộ, cái này có khác gì đòi mạng người ta không?
"Lúc anh ấy ở nhà thì lúc nào cũng dậy sớm chạy bộ như thế sao? Khương Tuệ Ninh hỏi.