Dì Lưu lắc đầu nói: "Không có, đồng chí Quý bề bộn nhiều việc, cho dù thỉnh thoảng muốn chạy bộ thì cũng là sau bảy giờ, năm giờ chạy hình như chỉ mới có một lần, là lần mà Tử Thư trốn học đó, xem như hình phạt."

Hình phạt? Vậy ngày hôm qua Quý Tử Thư làm sai cái gì à?

"Đừng nhìn tôi như vậy, lần trốn học đó là chuyện lúc mười hai tuổi rồi, từ đó về sau tôi chưa từng bị phạt lần nào nữa." Quý Tử Thư tức giận nhìn Khương Tuệ Ninh rồi giải thích.

"Vậy sao hôm nay lại thế?" Khương Tuệ Ninh không rõ.

"Sao mà tôi biết được."

Thật ra trong đầu Khương Tuệ Ninh có một suy đoán, nhưng cô lại khó nói ra miệng được, có phải là vì Quý Thần Nham lớn tuổi rồi khó ngủ không, chuyện này cũng không phải là vô căn cứ, người xưa nói rất đúng, ba mươi năm đầu ngủ say như chết, ba mươi năm sau ngủ mãi không được...

Hình như anh đã vào tuổi khó ngủ rồi.

Ngủ không được thì giày vò con trai như thế sao? Vậy làm con của anh đúng là thê thảm quá!

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh định hôm nay sẽ đi gặp mợ, nhưng trời lại bắt đầu mưa nhẹ, nên tạm thời cô lại không muốn ra ngoài.

Chờ khi trời mưa đã tạnh thì cũng đã qua giờ ăn cơm, bây giờ cũng đã muộn rồi, thật vất vả mới có thể làm hoàn hảo như vậy, giờ chỉ có thể ở nhà hưởng thụ một mình,

Ai... Đúng là trời không nguyện lòng người.

Dì Lưu hình như cũng nhìn ra cô có phiền muộn, liền cầm theo rổ đến trước cửa hỏi: "Đồng chí tiểu Khương, tôi phải đi mua đồ ăn, cô có muốn đi dạo một chút không?"

"Được." Khương Tuệ Ninh bây giờ cũng không có từ chối, đứng dậy theo dì Lưu ra ngoài.

Sau khi ra cửa, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ở bên ngoài rất mới lạ, có rất nhiều tòa cao tầng, bỗng nhiên cô nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn không giống như hiện tại của cô, cô cảm thấy cực kỳ xa lạ.

Trước kia chỉ có thể thấy những hình ảnh này trên tivi, bây giờ chính bản thân cô tham gia vào trong đó, liền cảm thấy thật huyễn huyễn, phi thực tế.

Dì Lưu nghĩ Khương Tuệ Ninh rất khó mới có thể ra ngoài một chuyến, mua đồ ăn xong còn cố ý đưa cô đi đến nơi mà đồng chí Quý đang làm việc dạo một vòng.

Khương Tuệ Ninh thấy dòng chữ lớn bộ tổng chỉ huy ở bên ngoài cửa, lính gác hoàn toàn là cầm súng đạn thật, và đứng vô cùng nghiêm trang.

Một đường đi đến cứ ba bước là lại có một người canh, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, cũng không biết bên trong là dạng gì, cô cách một cánh cửa lớn nhìn xung quanh, mỗi chỗ liếc qua một cái.

"Lãnh đạo, đồng chí Khương đến đón anh tan tầm."

Trần Huy là thư ký của Quý Thần Nham, thời điểm đi huyện Dung đón Khương Tuệ Ninh thì anh ấy cũng đi cùng, nên đương nhiên cũng biết cô, khi anh ấy ra cửa bộ chỉ huy thì đã nhìn thấy người, anh lập tức lên tiếng nhắc nhở lãnh đạo của mình.

Qúy Thần Nham nghe vậy liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô, bước chân của anh dừng lại một chút, sau đó đi qua chỗ mà cô đang đứng.

"Sao lại đến đây?"

Khương Tuệ Ninh đang hỏi dì Lưu lúc nào thì đi về, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Qúy Thần Nham uy nghiêm đang đứng bên cạnh mình, vẫn như cũ là một bộ quân trang phẳng phiu, không biết có phải hay không bởi vì đây là nơi làm việc, nên sắc mặt anh hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ soái khí trên mặt, bởi vì đang ở trên địa bàn của anh, nên tựa hồ càng có nhiều khí phách làm người khác kinh sợ.

"Cùng dì Lưu đi mua đồ ăn." Khương Tuệ Ninh đúng sự thật mà trả lời.

Quý Thần Nham đối với lời cô nói cũng không ý kiến gì.

Nhưng ngược lại, Trần Huy bên cạnh anh khẽ cười một tiếng, mà khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của lãnh đạo đang hướng đến mình thì cũng nhanh chóng thu lại nụ cười này.

Sau đó ra chào hỏi Khương Tuệ Ninh,"Đồng chí Khương, xin chào."

Khương Tuệ Ninh chưa từng nhìn thấy Trần Huy, nhưng biết Quý Thần Ngôn có hai người thư ký, ngày thường đều đi theo bên cạnh anh, ngày hôm qua nghe anh nói anh chi thư ký Trương một ngày nghỉ, nên hôm nay đi theo anh hẳn là thư ký Trần.

Trên mặt cô nở ra một nụ cười khéo léo, nhưng cũng lộ ra phong thái của phu nhân nên có, cô thoáng gật đầu nói: "Bí thư Trần."

Trần Huy không nghĩ rằng chỉ mới mấy ngày không thấy cô thì tính cách cô đã thay đổi rất nhiều, đang muốn hỏi cô gì đó, thì thấy ánh mặt của lãnh đạo dừng trên người mình, do làm thư ký nên tính cảnh giác của anh khá cao, nên anh biết rằng hôm nay càng nói ít thì càng tốt.

Vừa lúc này thì tài xế của Quý Thần Nham lái xe đến đây, Trần Huy chạy nhanh đến mở cửa xe ra cho anh.

Dì lưu cũng tự giác ngồi ở ghế phụ.

Qúy Thần Nham ngồi vào ghế sau, sau khi lên xe anh còn duỗi tay về phía Khương Tuệ Ninh đang đứng bên cạnh xe nói: "Nào, đưa tay cho tôi."

Khương Tuệ Ninh bây giờ mới có thể nhìn thấy chiếc xe jeep của thập niên bảy mươi này, cảm thấy nó cao hơn một chút.

Nhìn dì Lưu sử dụng cả tay lẫn chân leo lên trên, lại còn có Trần Huy đỡ một bên mới lên được, cô đang cảm thấy khả năng tư thế lên xe của cô sẽ không được ưu nhã cho lắm.

Kết quả Qúy Thần Ngôn liền duỗi tay về phía cô, người đàn ông này còn rất thân sĩ đó!

Khương Tuệ Ninh không chút do dự, cô cũng không muốn sử dụng cả tay lẫn chân để leo lên, như vậy quá tổn hại mặt mũi phu nhân của cô, bây giờ cô đang là một người có gánh nặng đó.

Cô đưa tay mình vào bàn tay to rộng của anh, người anh thoát nhìn thì lạnh lùng nhưng tay lại thực sự ấm áp, bây giờ giống như một cái lò sưởi vậy.

Qúy Thần Nham nhìn tay cô, vừa trắng vừa mềm, lại còn rất nhỏ, đặt ở trên tay anh càng nhìn vô cùng rõ ràng điều đó.

Anh nắm lấy tay cô, dùng thêm một chút lực nữa.

Trần Huy ở bên cạnh cũng thức thời không chạy lên đỡ Khương Tuệ Ninh nữa, mà duỗi tay che ở cửa xe bên cạnh, tránh cho phu nhân của lãnh đạo không cẩn thận đụng đầu vào.

Thật ra anh ấy không đỡ trên đó cũng không sao, bởi vì lãnh đạo khống chế lực rất tốt, có thể nhẹ nhàng liền đưa người vào trong xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play