Bởi vì nói sai trong bữa sáng nên tới bữa trưa Quý Tử Thư im lặng không mở miệng, dì Lưu cũng không phải người nói nhiều nên ba người ngồi trên bàn ăn còn yên tĩnh hơn một người ngồi.

Khương Tuệ Ninh không để ý tới cậu, giữa mẹ kế và con riêng, người không nên bắt đầu câu chuyện chắc chắn là mẹ kế, cô lấy bất biến ứng vạn biến.

Một bữa cơm ăn xong cũng tính là hòa thuận, Khương Tuệ Ninh tính buổi chiều sẽ đi thăm hỏi mợ, kết quả vừa ăn cơm xong đã thấy buồn ngủ, còn chưa ra khỏi khu nhà, chỉ cần đứng ở cửa một lúc đã phát hiện mùa đông ở phương Bắc tới quá sớm, gió Bắc phả vào mặt khiến làn da đau rát.

Thôi vậy, thời gian còn nhiều để mai đi cũng được, có nửa ngày nên không vội làm gì.

Kết quả sáng sớm hôm sau trời mưa... Thời tiết lạnh hơn nữa.

Tuân theo quy tắc làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, Khương Tuệ Ninh ngẫm nghĩ một lúc, có thể không làm hay không nhỉ? Có thể để ngày mai rồi làm không? Cuối cùng quyết định hôm nay không làm, cũng đâu cần vội làm trong hôm nay.

Cơn mưa này kéo dài trong hai ngày, mặc dù vào ngày thứ ba đã tạnh mưa nhưng thời tiết vẫn âm u, gió thổi vù vù như muốn cuốn người ta đi luôn.

Người bên ngoài đã mặc áo bông sớm hơn mọi năm rồi.

Khương Tuệ Ninh: ... Ra trậm bất lợi.

Đúng lúc hệ thống sưởi bắt đầu hoạt động, thời tiết này còn ai ra ngoài nữa, dù có thì cô cũng không muốn, còn nửa năm nữa mà, không vội làm gì.

Cô buồn ngủ nằm lăn lộn trên giường một buổi nhưng vẫn không ngủ được, hồi trước làm theo chế độ 996* cô cảm thấy mình có thể ngủ mười ngày nửa tháng luôn cũng được, kết quả bây giờ mới nằm hai ngày thôi mà cả người như đống sắt vụn.

(*Chế độ làm việc 996 là làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, làm 6 ngày trong tuần. )

Cô nghĩ mình cần đi vài bước trong phòng khách để rèn luyện sức khỏe.

Kết quả vừa xuống lầu đã nhìn thấy dì Lưu cầm rổ ra cửa.

"Dì Lưu, dì tính đi chợ sao?"

"Đúng vậy, đồng chí Tiểu Khương cũng muốn đi à?" Lần đầu tiên dì Lưu thấy cô xuống lầu ngoài những lúc ăn cơm, cho rằng cô ở nhà thấy chán nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, vậy nên tiện thể hỏi một câu.

Thật ra Khương Tuệ Ninh muốn ra ngoài đi dạo, tới đây hai ba ngày rồi, khoảng cách xa nhất là đứng ở cửa đón cơn gió của của thập niên 70.

Khi còn nhỏ cô thường được nghe bà ngoại kể những chuyện về thời đại này, hơn nữa còn thấy rất tò mò.

Có điều tò mò thì tò mò vậy thôi, chứ bảo cô ra ngoài thì cô phải trang điểm thay quần áo, thời đại này không trang điểm phức tạp như tương lai, nhưng ra cửa là chuyện lớn, không chuẩn bị kỹ càng, chưa chọn được chiến bào thì sao mà ra cửa được?

Hai ngày này cô nghe được từ miệng dì Lưu rằng mọi người trong khu đều rất tò mò về cô, chủ yếu là tò mò cô đẹp đến mức nào mà có thể quyến rũ một vị lãnh đạo ly hôn mười mấy năm chưa tái hôn lại, không ngại đường xa ngàn dặm cưới cô từ phương Nam lại đây.

Dù biết hai người kết hôn là do ân tình, nhưng sự tò mò của người khác đã kích phát ham muốn chiến thắng kỳ lạ trong người cô, không ra ngoài thì thôi, nhưng đã ra thì cô phải trở thành người xinh nhất thành phố này.

Vậy nên thôi không đi đâu, phải tốn cả buổi để sửa soạn cho mình đây, có thời gian như thế còn không bằng nằm một lúc, cứ để bọn họ tò mò đi.

Nhưng mà cô vẫn phải tìm một lý do chính đáng cho sự lười biếng của mình, như vậy mới có thể chắc chắn đã từ chối được.

"Tôi không đi đâu, tôi còn chưa thích ứng được với gió lạnh phương Bắc, sợ bị lạnh sẽ bệnh mất." Lý do này không thể phản bác được, có người miền Nam nào chịu nổi mới cuối tháng mười đã lạnh như mùa đông chứ.

Quả nhiên dì Lưu cũng không miễn cưỡng, nói: "Vậy tôi ra ngoài nhé đồng chí Tiểu Khương." Nói xong còn thuận tiện hỏi một câu: "Đồng chí Tiểu Khương có muốn ăn gì không?" Hai ngày trước trời mưa nên thức ăn trong nhà là thư ký trong Bộ của đồng chí Quý đưa tới.

Tất nhiên là đưa cái gì thì ăn cái đó rồi.

Hôm nay dì Lưu tự đi mua nên sẽ cố gắng làm những món mà người trong nhà thích.

Còn được chọn món sao? Khương Tuệ Ninh sẽ không để lỡ cơ hội này, hai ngày nay cô phát hiện tay nghề nấu cơm của dì Lưu vô cùng tuyệt, chỉ là khẩu vị hơi nhạt, đối với người không cay không vui như cô thì hai ngày này sắp không nếm ra vị gì rồi.

Không khách sáo, nhưng cũng phải tỏ vẻ dè dặt, không thể để người ta nhìn ra mình gấp không chờ nổi được: "Lúc tôi ở nhà thường được ăn món đậu phụ Tứ Xuyên và thịt thỏ kho cay do mẹ làm, không biết dì Lưu có làm được không?"

Quê quán của dì Lưu cũng ở phương Nam, chỉ là theo chồng tới phương Bắc nên tất nhiên sẽ biết nấu những món này, nói: "Biết làm, buối tối sẽ nấu cho đồng chí Tiểu Khương."

Đúng lúc thịt thỏ bán không chạy lắm ở Cung Tiêu Xã, lúc này đi vẫn có thể mua được.

Gọi được món nên Khương Tuệ Ninh cực kỳ vừa lòng, nhìn dì Lưu ra cửa, nghĩ hôm nay đã chạy lên chạy xuống cầu thang hai lần, chắc lượng vận động này đã đủ rồi nên tính quay về nằm nghỉ thêm một lúc.

Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Quý Tử Thư đang ôm bóng rổ đứng sau lưng mình, vẻ mặt lạnh lùng.

"Trời lạnh thế này, đi đâu vậy?" Bà mẹ già nghiêm khác online.

Qua mấy ngày ở chung Khương Tuệ Ninh phát hiện bây giờ Quý Tử Thư vẫn còn là một thiếu niên chỉ biết giả vờ khó tính lạnh lùng thôi, chỉ cần cô vào vai mẹ kế thì cậu nhóc giả vờ lạnh lùng này sẽ bể ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play