Tùy tiện để lại phí sinh hoạt đã năm trăm, xem ra không thể xem thường gia thế của ông chồng của hời này được, cô thấy hơi hài lòng, đặt hết số tiền đã đếm xong sang một bên, còn lại là một ít phiếu.

Thời đại mua gì cũng cần phiếu này thì phiếu là đồ tốt, hơn nữa toàn bộ số phiếu này còn là phiếu quân dụng, Khương Tuệ Ninh không hiểu rõ lắm về thời dùng tem phiếu, nhưng nhìn cũng biết có rất nhiều phiếu, xếp chồng lên còn dày hơn một bộ bài Poker, còn là bộ bài đủ lá nữa, thế nên lại càng thấy hài lòng hơn.

Đếm xong thì cô gom lại đặt chung với tiền mặt.

Còn lại là đồ của cô, phải nói là cô không mang bao nhiêu đồ theo, chỉ có một vali quần áo và một cái bọc nhỏ.

Cô đã treo hết quần áo vào tủ rồi nên chắc cái bọc còn dư lại là đồ dùng cá nhân.

Cô lấy ra hết toàn bộ, lúc cô trút cái bọc ra thì bên ngoài cái bọc có một tờ giấy được gấp gọn lại rơi xuống chân giường, chỉ là người đang trút bọc ra hoàn toàn không để ý tới, ánh mắt của cô chỉ dừng lại trên những thứ trút ra được.

Khương Tuệ Ninh phát hiện trong bọc chỉ có kem bảo vệ da, kem con sò, còn có kem ngọc trai...

Xem ra chất lượng sinh hoạt của nguyên thân rất cao, hơn nữa còn rất thích làm đẹp, từ vali quần áo là có thể nhìn ra được, ngay đầu giường còn đặt trang sức nữa.

Ở thời đại này đúng là tận dụng mọi thứ để làm đẹp cho bản thân.

Về chuyện này thì cô thấy khá may mắn, mặc dù công việc trước kia bận rộn nhưng cô vẫn có yêu cầu rất cao về chuyện chăm sóc bản thân, dù thế nào thì người đẹp lúc nào cũng muốn giữ gìn sự lung linh ấy mà.

Cô còn tưởng mọi người ở thời đại này chỉ để mặt mộc, nếu mỗi ngày bản thân đều bôi bôi trét trét lên mặt có thể khiến người ta thấy nghi ngờ hay không, bây giờ thì không cần lo lắng nữa rồi.

Ngoài đồ chăm sóc da thì còn một đống đồ được bọc trong khăn tay, không cần đoán cũng biết chắc chắn là tiền.

Đừng hỏi, hỏi thì chỉ có thể nói là do xem nhiều phim truyền hình quá, dùng khăn tay bọc tiền thật sự là cảnh kinh điển một thời đấy.

Sau khi cô mở ra thì phát hiện đúng là tiền, chỉ là không mới như đống mà ông chồng của hời để lại, cũng không phải chỉ có tờ đại đoàn kết, đếm thử thì cộng cả tiền lẻ thì có khoảng hai trăm nguyên.

Có lẽ số tiền này là mẹ nguyên thân đưa, không phải cô đoán mò đâu.

Trong những câu miêu tả không nhiều lắm về nguyên thân thì cha mẹ cô ấy chiếm hết một nửa.

Thật ra trong truyện cô ấy cũng rất may mắn, mẹ làm việc ở Cung Tiêu Xã, cha là hiệu trưởng trường cấp ba trong trấn tại địa phương của họ.

Mà cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, mặc dù không đến nỗi ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng điều kiện gia đình như thế đã tốt lắm rồi, cha mẹ còn không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nuôi cô ấy như cục cưng vậy.

Thật ra ép cô ấy gả chồng cũng là chuyện ngoài ý muốn.

Theo truyện viết thì cha của nguyên thân có phát biểu một bài về cái nhìn của mình trong giáo dục, sau đó bị người ta lợi dụng tố cáo nên bị bắt.

Lúc đó tình hình rất nghiêm trọng, vì không để cô ấy bị liên lụy mà mẹ cô ấy đã liên lạc với một nhân vật rất lợi hại quen biết nhiều năm trước, cũng chính là ông chồng của hời Quý Thần Nham của cô bây giờ.

Khương Tuệ Ninh trầm tư một lúc, nhớ lại một chút nội dung trong tiểu thuyết, chính là cái tên này.

Sau đó Quý Thần Nham ra mặt bảo vệ cha của nguyên chủ, để ông ấy thoát khỏi cảnh lao ngục, cũng sợ cô chịu liên lụy sẽ bị sắp xếp xuống nông thôn nên chỉ có thể gả xa tới đây.

Cô nhớ rõ trong truyện sau khi cha thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm thì không thể về trường được nữa, mỗi ngày ngoài ở nhà thì là đi nhận cải tạo.

Dưới tình hình đó mà mẹ vẫn còn có thể cho cô hai trăm nguyên, đã tính là thương con gái lắm rồi.

Khương Tuệ Ninh hiếm khi thở dài, cô sẽ không trả số tiền này về để tránh để lộ thân phận.

Cô gom số tiền này lại để cùng một chỗ với số tiền ban nãy.

Lại xếp đống mỹ phẩm dưỡng da trong bọc vừa rồi lên bàn trang điểm, chuẩn bị lấy hết tiền giấy nhét vào ngăn nhỏ trong bọc, cô quyết định sau này nó sẽ là quỹ riêng của cô.

Chỉ là lúc nhét tiền thì cô phát hiện trong ngăn nhỏ còn có thứ gì đó, cô dùng ngón tay lấy ra xem thử, cảm giác như tiền vậy, nhưng lấy ra mới phát hiện đó là giấy viết thư.

Làm mừng hụt một lúc.

Thời buổi này chỉ có thể dùng thư để liên lạc, có thư cũng không có gì lạ.

Sau khi mở ra mới biết được lá thư này cũng không thể gọi là thư, chắc là mẹ viết cho cô trước khi gả, có lẽ là lén nhét vào bọc, còn vì sao không đưa trực tiếp thì cô nghĩ có lẽ là do nguyên thân không muốn gả, hoặc ít nhất là không muốn gả cho người đàn ông đã có con lớn, bằng không đã không nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài rồi.

Quả nhiên câu đầu tiên trong khúc dạo đầu là mẹ nói xin lỗi cô, nói đây là chuyện bất đắc dĩ mới làm, hi vọng cô có thể hiểu cho.

Sau đó là mấy lời dặn dò an ủi, nhắc tới chuyện tiền, bảo cô đi mua mấy thứ mà mình thích đi, nếu không đủ tiền thì cứ viết thư nói cho bà ấy hoặc là đi thẳng tới tìm cậu mợ.

Nhắc tới cậu mợ, Khương Tuệ Ninh thu hoạch được một tin rất quan trọng.

Hóa ra mợ của nguyên thân là bác sĩ ở bệnh viện Đông Thành, cậu là công nhân viên chức ở xưởng sắt thép Đông Thành.

Mà bây giờ cô gả tới Đông Thành rồi, tất nhiên là phải đi thăm hỏi cậu mợ một lần.

Trong tuyện không viết quan hệ giữa cô với cậu mợ thế nào, có điều từ những lời dặn dò của mẹ trong thư thì chắc là quan hệ cũng không tệ lắm.

Cô còn đang suy nghĩ nên tìm cớ gì để ông chồng của hời này đi kiểm tra sức khỏe đây, không phải bây giờ đã có cơ hội rồi sao?

Có mợ ở bệnh viện, tùy tiện tìm cái cớ, đúng là không thể dễ hơn được nữa.

Còn cụ thể nên làm thế nào thì phải chờ gặp mợ xong rồi quyết định, không cần cố gắng tìm cơ hội, Khương Tuệ Ninh cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play