"Đồng chí tiểu Khương, mau ngồi xuống ăn cơm sáng đi, tôi đã cố ý làm bữa sáng phía Nam của các cô, cô mau nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không".
"Cảm ơn dì Lưu". Khương Tuệ Ninh không quen biết dì bảo mẫu, nhưng mà trong sách từng nhắc tới dì giúp việc họ Lưu, vào mười mấy năm trước được cha nam chủ thuê tới để chăm sóc cho nam chủ còn tuổi nhỏ, làm suốt từ đó cho tới tận hiện tại.
Trong sách, kết cục của bà ấy còn tốt hơn cả cô, sau khi nam chủ công thành danh toại liền tìm tới dì Lưu, bởi vì bà ấy không có con cháu gì nên chính là nam chủ dưỡng lão và lo chuyện ma chay cho bà ấy.
Khương Tuệ Ninh không thể hiểu được vì sao nam chủ có thể chăm sóc cho một dì giúp việc mà người mẹ kế trên danh nghĩa là cô lại chỉ xứng sống thê thảm cả đời nhỉ?
Nhưng mà hiện tại chuyện này cũng chưa gấp, cứ chậm rãi tìm hiểu.
Cô nghĩ đến trong sách có viết dì Lưu là người thành thật chăm chỉ, kết hợp với việc bà ấy sợ cô đói chết, kiên trì gọi cô ra ngoài ăn cơm thì chắc hẳn là một người lương thiện, cho nên lúc cô nói chuyện với dì Lưu thì khóe miệng cũng hơi mỉm cười.
Nhìn theo dì Lưu đi vào phòng bếp, Khương Tuệ Ninh mới quay đầu lại, vừa lúc gặp gỡ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quý Tử Thư.
Không hổ là nam chủ của quyển sách? Ánh mắt sắc bén kia không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé mười lăm tuổi.
Nhưng mà diện mạo của cậu ấy vẫn chưa đuổi kịp ánh mắt, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất lớn, con ngươi đen nhánh, môi hơi mím, còn có hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt, bộ dáng môi hồng răng trắng này đâu có hung ác lạnh lùng giống như trong sách viết, rõ ràng vẫn là một con chó nhỏ đáng yêu.
Đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn duỗi tay xoa xoa cái đầu lông xù của cậu ấy.
Nhưng mà Khương Tuệ Ninh phải kìm nén.
Từ xưa việc ở chung giữa mẹ kế và con riêng chính là một vấn đề khó khăn thế kỷ, mặc kệ là nhiệt tình hay là lạnh nhạt thì cũng đều dễ dàng khiến cho người khác nói ra nói vào, huống chi hiện tại cô và con riêng lại chỉ kém nhau ba tuổi.
Nói như thế nào thì tạm thời cô vẫn nên bảo trì bình tĩnh, địch không động thì ta cũng không động, chờ tới khi địch ra chiêu cô sẽ tiếp chiêu.
Lúc Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư thì đối phương cũng đang nhìn cô.
Đến khi nhìn rõ bộ dáng của mẹ kế thì trong lòng Quý Tử Thư vẫn nhịn không được xem thường lão Quý một chút, ngày thường một bộ không gần nữ sắc, kết quả chỉ là không gần nữ sắc khó nhìn mà thôi.
Nhưng mà ngay sau đó trong lòng cậu lại có chút lo lắng, lão Quý tìm cho cậu cái người... mẹ kế này, trừ bỏ xinh đẹp thì thực sự quá trẻ tuổi, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn cả cậu, thật sự đủ mười tám tuổi sao?
Quý Tử Thư nghĩ như vậy, cũng không tự chủ được mà hỏi ra miệng: "Dì tròn 18 tuổi chưa?"
Khương Tuệ Ninh:...
Dì Lưu vừa bưng cháo đã múc cho Khương Tuệ Ninh ra thì nghe thấy câu hỏi của Quý Tử Thư.
Rõ ràng là có ba người trong phòng ăn, nhưng vì những lời vừa rồi đã khiến bầu không khí đêm nay yên tĩnh lại.
"Đồng chí Tiểu Khương, cháo của cô đây." Dì Lưu đúng lúc đánh vỡ cục diện im lặng này.
Nhưng dù có đánh vỡ thì cũng không thay đổi được bao nhiêu, bởi vì dì ấy đặt cháo xuống xong là rời đi.
Để lại Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư hai mặt nhìn nhau.
Khương Tuệ Ninh nhìn cháo trên bàn, không biết nên nói gì.
Lời này của Quý Tử Thư có hiệu quả kỳ diệu giống như câu "Có phải dì để mắt tới tiền của cha tôi không", vậy là cậu ấy nghi ngờ mình tham tiền của cha cậu ấy nên mới gả tới đây? Thế bây giờ là đang muốn ra oai phủ đầu?
Không hổ là nam chính, vừa rồi còn thấy cậu đáng yêu, hóa ra chỉ là hổ đang ngủ gật thì vẫn là hổ.
Cũng không biết tại sao còn nhỏ thế mà nhìn người chuẩn vậy.
Khương Tuệ Ninh hít sâu một hơi, quyết định mỗi ngày mình đều tự hỏi bản thân rằng, yêu tiền có sai không? Tham tiền có sai không? Được, mình không sai chỗ nào.
Có điều cô cũng không dám làm quá đáng, dù sao người trước mặt cũng là nam chính trong tương lai, cho dù bây giờ cậu vẫn trông như chú cún đáng yêu, nhưng lại không thật sự là cún.
Nói không chừng trong tương lai còn phải dựa vào đứa con riêng này, tất nhiên không thể khiến mối quan hệ cương cứng được, bây giờ cô không biết trong truyện có nói vì quan hệ giữa nguyên thân và con riêng cứng đơ, dẫn tới chuyện con riêng mặc kệ nguyên thân hay không.
Nhưng cô quyết định muốn chung sống hòa thuận với con riêng, cho dù không chạm được đến trái tim lạnh lẽo cứng rắn kia của cậu, nhưng ai lại duỗi tay đánh người đang cười chứ, nếu thật sự có ngày phải cầu xin cậu, nếu cậu không giúp đỡ thì cô sẽ ôm chân xin cậu giúp, xem có thật là cậu không nhớ đoạn tình cảm mẹ con ngắn ngủi này thật không.
Lúc Quý Tử Thư đang ảo não xấu hổ vì mình đã nói sai thì Khương Tuệ Ninh đã tự ảo tưởng tới chuyện của mấy năm sau rồi, những tưởng tượng bay cao bay xa đó khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại.
Và cuối cùng cũng tìm được cách nói vừa dịu dàng lại vừa không phải mất mặt: "Mặc dù trông tôi hơi trẻ tuổi và xinh đẹp quá, nhưng chắc chắc đã đủ tuổi để kết hôn rồi, cha cậu không thể biết luật lại còn phạm luật được."
Ám chỉ cô vì tiền, vậy thì cô cứ vờ như nghe không hiểu thôi, muốn so xem da mặt ai dày hơn thì Khương Tuệ Ninh tự tin là không có ai đánh bại được mình.
Cậu nói tôi còn nhỏ tuổi, vậy thì tôi nhận thôi, được người nhỏ hơn mình khen trẻ tuổi là chuyện đáng để kiêu ngạo lắm biết không?
Quý Tử Thư lập tức đỏ mặt vì lời nói của Khương Tuệ Ninh, dùng mắt thường cũng nhìn ra được vẻ xấu hổ trên mặt cậu.
Cậu thật sự không có ý gì khác, chỉ cảm thấy là cô quá đẹp lại còn trông nhỏ tuổi, vốn chỉ đang nghĩ thầm trong lòng, không hiểu sao lại nói luôn ra miệng.