Khương Tuệ Ninh nhận mệnh bò dậy khỏi giường, lúc đổi áo ngủ, nhéo chất liệu vải quen thuộc của quần áo làm giữa mày cô nhảy một chút, sau đó lập tức tìm kiếm trong phòng ngủ.

Cô đang mặc áo ngủ của mình chứng tỏ cô đã xuyên cả người lại đây, diện mạo của nguyên chủ có giống với cô hay không? Nếu như không giống thì không phải sẽ xong đời à?

Chỉ là căn phòng to như vậy mà lại không có một tấm ảnh chụp nào về nguyên chủ cả, không phải mới tân hôn sao? Thế mà lại không chụp một tấm ảnh kết hôn nào?

Khương Tuệ Ninh rốt cuộc cũng không phải nguyên thân, thật nhiều ký ức đều không có, trừ bỏ những điều trong sách viết thì cô không hề có một chút ấn tượng nào cả, nhịn không được mà cảm thấy hoảng hốt.

Lục tung một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được một tấm ảnh đen trắng ở trong rương hành lý của nguyên chủ.

Cô nhìn thoáng qua, lại cầm ảnh chụp đứng ở trước cái gương bên cạnh tủ quần áo để soi, không ngờ diện mạo của nguyên chủ và cô lại giống nhau như đúc, ngay cả cái nốt ruồi nhỏ ở dưới khóe mắt kia cũng giống nhau.

Nhưng mà cô nhớ rõ trong sách nguyên chủ mới mười tám, còn cô lại là người đã 26 tuổi, vì sao thoạt nhìn lại giống nhau như đúc nhỉ?

Khương Tuệ Ninh nhịn không được để sát vào gương xem một cái, làn da của cô hình như có chút không giống nhau, bởi vì cô hay cười nên xuất hiện nếp nhăn ở đuôi mắt cũng biến mất không thấy, mặc kệ có muốn tin hay không thì có thể cô đã quay về trạng thái lúc 18 tuổi rồi.

Cô nhịn không được lại xoa nhẹ mặt mình hai cái, mấy từ như vô cùng mịn màng, trắng nõn trơn mịn không phải chính là dùng để hình dung cô của hiện tại sao?

Không phải Khương Tuệ Ninh nói khoác nhưng cô thật sự thuộc những người có diện mạo đẹp, ngay cả lão sư của cô cũng nói là với diện mạo của cô không nên học ở đại học của bọn họ mà nên đi học ở học viện Điện Ảnh bên cạnh.

Không nghĩ tới xuyên sách còn có thể làm cho cô trở nên trẻ hơn, Khương Tuệ Ninh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, tuy rằng trên mạng mỗi ngày đều nói cái gì mà năm tháng cũng không đánh bại được mỹ nhân, nhưng có ai không muốn mình mãi mười tám tuổi chứ.

Mấu chốt là hiện tại cô còn trẻ mà đã lên làm vợ quan lớn... Tuy rằng người chồng quyền cao chức trọng thường xuyên không trở về nhà, đêm tân hôn không thèm để ý tới cô vợ nhỏ liền vội vàng rời đi.

A... Nhưng mà trong nhà có để lại dì giúp việc chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, trên tủ đầu giường có để tiền giấy, đừng nói ở thập niên 70, dù là đặt ở thời đại của cô thì cuộc sống này cũng thuộc loại cao cấp rồi.

Mà cô chỉ cần làm cho người chồng có địa vị cao của mình không chết thì có thể sống cuộc sống tốt đẹp này trong một thời gian dài, việc này nhẹ nhàng hơn việc đấu trí đấu dũng với nhà tư bản gấp bao nhiêu lần?

Khương Tuệ Ninh lập tức vui vẻ khoa tay múa chân, vui sướng bắt đầu thay áo ngủ, thẩm mỹ của nguyên chủ khá tốt, ở trong niên đại thuần một sắc xanh trắng xám, thế nhưng lại có thật nhiều quần áo vừa đẹp lại tây, áo lông màu đỏ, sơ mi trắng, áo choàng dệt màu cam, áo khoác màu xanh nhạt.

Cô chọn một cái áo sơ mi màu trắng để mặc bên trong, bên ngoài mặc một cái áo choàng bằng vải dệt, cuối cùng là một chiếc áo khoác.

Khương Tuệ Ninh nghĩ là quần áo có thể treo ở trong tủ quần áo thì chắc chắn là có thể mặc, liền trực tiếp mặc vào người.

Cô nhìn bộ quần áo ngủ hiện đại mà mình vừa mới thay ra kia, trực tiếp nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, dựa vào cốt truyện trong sách, hạo kiếp mười năm phải tới sang năm mới có thể kết thúc, tuy rằng với vị trí hiện tại của chồng cô thì sẽ không có ai dám trực tiếp chạy tới nhà để lục soát cả, nhưng mà cẩn thận mới đi được thuyền vạn năm.

Cô tính toán sẽ đốt nó vào đêm khuya.

Sau khi đổi quần áo xong, nghĩ đến nguyên chủ từ khi kết hôn liền không hề bước ra ngoài cửa phòng, còn chồng của nguyên chủ cũng đã rời đi vào nửa đêm hôm đó, cả ngày hôm qua nguyên chủ đều nhốt mình ở trong phòng, dì giúp việc tới gọi cửa cũng không đáp lại.

Khó trách sáng hôm nay dì lại tới nữa, khẳng định là sợ cô dâu mới đói chết ở trong phòng sẽ không dễ ăn nói.

Khương Tuệ Ninh không biết vì sao nguyên chủ không muốn ra cửa, dựa theo cốt truyện là nguyên chủ bị bắt gả chồng nên chắc là trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

Cô không hề có loại ý tưởng đó, trời đất bao la đều không quan trọng bằng ăn cơm, vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống lầu ăn cơm.

Vừa mới đi xuống lầu liền nhìn thấy trên bàn cơm đã có một người ngồi, xem bóng dáng thì là một nam hài trẻ tuổi, người nói chuyện với cậu ấy chắc chính là dì bảo mẫu, không biết dì bảo mẫu nói cái gì mà cậu ấy trả lời một câu: "Nếu thật sự không được thì tí nữa cháu đi tìm chìa khóa dự phòng, sau đó dì bê vào phòng cho dì ấy".

Nghe lời này, tuổi lại không lớn, chắc hẳn đây chính là nam chủ Quý Tử Thư ở trong sách, cũng chính là con riêng của cô.

Khương Tuệ Ninh đọc sách, ấn tượng về nam chủ chỉ có miêu tả bằng chữ chứ không có hình ảnh cụ thể, cô cũng rất tò mò về người con riêng này, nghe lời nói của cậu ấy thì có vẻ cũng không hề có ác ý đối với người mẹ kế như cô, cô nhịn không được nhìn chằm chằm bóng dáng của Quý Tử Thư lâu thêm một chút.

"Được... Đồng chí tiểu Khương đã xuống dưới." Dì bảo mẫu nói chuyện với Quý Tử Thư xong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bước từ bậc thang xuống, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.

Tuy rằng bà ở Quý gia đã gần mười lăm năm, nhưng bà chỉ là bảo mẫu nhận tiền lương tới nấu cơm hằng ngày, ngày bình thường sẽ không nói quá nhiều. Thật sự là do cô dâu mới vào cửa vẫn luôn không chịu ra ngoài, bà lại không thể liên hệ được với Quý thủ trưởng, nhìn thấy Quý Tử Thư trở về từ trường học mới nhờ cậu ấy giúp nghĩ cách, không ngờ vừa mới nói chuyện xong thì nữ chủ nhân đã xuống dưới.

Làm cho bà cảm thấy có chút xấu hổ giống như nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt gặp vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play