Tôn Hội Vân đưa thức ăn đã rửa sạch cho chồng mình, bình tĩnh nói: "Anh nói con nhóc kia sợ Thần Nham à? Em nghe bố nói lúc đó con bé chỉ sợ hãi một đoạn thời gian, sau đó đổi thành Thần Nham mỗi ngày bị con bé tra tấn làm cho nhức hết cả đầu, đoạn thời gian đó anh có thấy Ninh Ninh bám lấy anh đòi đi chơi không? Lúc đó con bé đều chạy đến bám lấy Thần Nham."
Khi Khương Tuệ Ninh còn nhỏ là đứa trẻ vô cùng ham chơi, Khương Kiến Dân cũng rất yêu thương con gái, nhưng lúc đó công việc của ông ấy rất bận rộn, ngay cả ngày nghỉ duy nhất cũng thường xuyên phải đi mở họp, cho nên có rất ít thời gian để chơi cùng con gái, nhưng mỗi lần ông ấy đều cố dành ra một chút thời gian để đi chơi với con gái, rất nhiều lần đã nói là sẽ dẫn con gái đến công viên chơi, nhưng khi chạy đến thì công viên đã đóng cửa rồi.
Hai bố con chán nản đứng ở trước cửa lắc lư hàng rào sắt, trong đầu đều ảo tưởng bản thân đã vào chơi trong công viên rồi.
Sau đó, có một khoảng thời gian Khương Tuệ Ninh đột nhiên không bám lấy ông ấy nữa, lúc đó ông ấy còn cho rằng con gái lớn rồi đã hiểu chuyện hơn, nhưng hôm nay khi nghe vợ nhắc đến chuyện này, ông ấy chợt nhớ ra rằng Quý Thần Nham đã dưỡng thương ở bệnh viện Nam thành một đoạn thời gian, khi đó ông ấy thỉnh thoảng còn cầm canh xương mà vợ nấu mang đến cho thằng bé.
Hoá ra là cảm ơn thằng bé đã giúp họ chăm sóc cho Ninh Ninh.
Khương Kiến Dân dùng đũa đảo rau trong nồi, lại đột nhiên ra điều gì đó, ông ấy vội vàng tắt bếp nói: "Hội Vân, không phải lúc đó Quý Thần Nham đã thích Ninh Ninh của chúng ta rồi chứ?"
Tôn Hội Vân khinh bỉ nhìn về phía chồng của mình nói: "Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế, Thần Nham không phải loại người như vậy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play