Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương 75


2 tháng

trướctiếp

Xương Đông gần như tỏ tường toàn bộ.

Câu "Xuất quan một bước máu chảy cạn" là thật chứ không phải đùa, cho đến nay chỉ mỗi người rối bóng mới qua nổi Ngọc Môn Quan. Từ tấm da trâu vô tri vô giác biến thành con người sống động như thật, quá trình này cực kỳ bí ẩn, chắc cần phải nạp “cốt" để dẫn “hồn”, nên Triệu Quan Thọ mới nói, mấu chốt trong bí thuật rối bóng nhà Lão Lý chính là “Lưu tây cốt vọng đông hồn".

Vàng quý giá là vì nó đổi được đồ ăn thức uống cũng như tất cả vật chất, nhưng cứ khư khư giữ vàng thì chỉ có đường chết đói mà thôi.

Tuy quan nội nhiều vàng nhưng sản vật nghèo nàn, cố gắng sống tạm thì được, còn muốn sống xa hoa sung sướng lại phải nhờ quan ngoại “rót máu". Đoàn lạc đà rối bóng chẳng khác nào con đường đem đến vật chất, Vũ Lâm vệ và phương sĩ vốn là giai cấp cầm quyền, chiếm hết tiên cơ, nếu họ khống chế cả con đường vật chất duy nhất này thì địa vị thống trị sẽ vững như bàn thạch.

Cho nên Nhật Hiện Nam Đẩu chính là kiếp số lớn với tầng lớp cầm quyền. Đoàn lạc đà rối bóng tê liệt toàn bộ, “Lưu tây cốt vọng đông hồn" sẽ quy tụ về một người, vấn đề khó giải quyết nhất của bọn họ là chưa chắc người ấy đã theo phe mình.

Bên giường của mình làm sao có thể để kẻ khác ngủ ngon, như thế này chẳng khác nào để kẻ đó chia sẻ, thậm chí là giành luôn cả chiếc giường của bọn họ…

Xương Đông lịch sự lên tiếng: “Ông Triệu, tôi xin mạo muội hỏi một câu, ngày trước nhóm Đầu Thú làm loạn đến mức độ nào vậy?"

Triệu Quan Thọ ngẩng đầu, nhìn cảnh hào hùng trên bức bích họa: "Gần như thay đổi triều đại, thành Hắc Thạch đổi chủ, Vũ Lâm vệ và phương sĩ xưa nay quyền cao chức trọng bỗng chốc giống như chó nhà có tang, ngay cả đại bản doanh cũng đánh mất nốt. Cậu nói xem đây có phải là kiếp nạn lớn không? Có được gọi là đại loạn không?”

Đường Mập thì thầm: “Nếu là tôi, tự dưng có được năng lực đặc biệt ấy thì chẳng cần giành thiên hạ làm gì. Chỉ cần ra vào quan, mua đồ giúp người ta, mở công ty vận chuyển hàng hóa, tiền đếm không hết là đã sung sướng lắm rồi, việc gì phải làm phản nữa, chỉ tổ mệt xác..."

Triệu Quan Thọ khinh thường liếc sang Đường Mập: “Vì vậy cậu chỉ là kẻ tầm thường thôi. Nam Đẩu Phá Ngọc Môn chính là người được sinh ra ứng với sao Nam Đẩu nhất định sẽ mang đến tai họa cho Ngọc Môn. Lệ Vọng Đông nhanh chóng gây dựng tổ chức phản loạn Đầu Thú và được nhiều người ủng hộ, hơn nữa còn dễ dàng công thành chiếm đất là vì hắn hứa sẽ đưa tất cả về Đông, trở về với thế giới không có yêu ma."

Hiểu rồi! Vừa nãy Triệu Quan Thọ bảo "Cuộc sống ở quan nội không có gì khác biệt với quan ngoại, thậm chí còn tốt hơn" chẳng qua là đang nói về giai cấp cầm quyền chiếm thiểu số thôi. Thực chất phần lớn những người còn lại đều phải sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, bị yêu ma giết hại quấy rầy, họ mơ ước có được cuộc sống ở quan ngoại, như thể mong muốn lên thiên đường vậy.

Đường Mập phẫn nộ "hừ" một tiếng. Xem giọng điệu "Cậu chỉ là kẻ tầm thường" của ông ta đi! Tầm thường thì đã làm sao, người tầm thường không phải bận tâm nhiều việc, sống tự do tự tại biết nhường nào.

Diệp Lưu Tây bỗng cười khẩy: "Hiểu rồi, tôi cũng được sinh ra ứng với sao Nam Đẩu, tôi và người rối bóng không đội trời chung, tôi sống nó chết, tôi chết nó sống, ông trời định sẵn tôi là kẻ phản loạn, là đại họa mà các người lo ngay ngáy, phải không?" Ánh mắt cô đầy khiêu khích: “Vậy sao các người không giết tôi đi? Giết chết tôi chẳng phải xong rồi sao?"

Triệu Quan Thọ thản nhiên đáp: "Cô nghĩ chúng tôi không muốn thế sao? Người bị giết dễ dàng như thế thì đã không gọi là đại họa. Diệp Lưu Tây, bất kể cô hay Lệ Vọng Đông, ở quan nội này, đều được hưởng thọ dài lâu, đây chính là phương thức bảo vệ của sao Nam Đẩu. Vũ Lâm vệ, phương sĩ hay yêu ma đều không giết nổi hai người."

Đường Mập hào hứng bật thốt: “Chà... chị Tây là người bất tử á?”

Triệu Quan Thọ sửa lời gã: “Không phải, chỉ là không chết yểu thôi. Cô ấy có thể chết già, hoặc cũng có thể tự sát.”

Xương Đông thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lưu Tây hơi bất ngờ, hồi lâu mới "ồ" lên khe khẽ. Cô hơi tự đắc, không ngờ mình còn có điểm lợi hại này nữa, may là cô không có đuôi, bằng không nhất định nó đã vểnh lên tận trời rồi.

Cô nhìn sang Triệu Quan Thọ: “Sau đó thì sao?”

"Chúng tôi không mong lại xảy ra "loạn Đầu Thú" lần nữa, vì vậy định phòng ngừa tai họa bằng cách bắt tay hợp tác trước. Tuy nhiên quẻ Vô Tự Thiên không phải vạn năng, gợi ý nó đưa ra khá rộng và chung chung, chúng tôi không hề biết đối tượng mình cần tìm kiếm là ai, sống ở đâu. Gần mười năm sau, chúng tôi tìm được thôn cô sinh sống, nhưng nạn Mắt Mộ đã khiến cả thôn trở thành thôn hoang từ lâu rồi. Lại mất thêm ba năm nữa, chúng tôi mới tìm được cô. Cô còn nhỏ mà đã lõi đời lão luyện, bị bán đi làm công nhân khổ sai còn dám đánh ngất người giám sát rồi trốn mất dạng; bản thân lại thích bạo lực, nổi tiếng vì thường xuyên đánh nhau, còn có cả đàn em đi theo. May mà chúng tôi tìm được cô sớm, nếu muộn thêm vài năm thì e rằng không thể uốn nắn được nữa rồi. Tự cô kể với chúng tôi, lúc Mắt Mộ giết hại cả thôn, cô trốn trong lu nước nên may mắn thoát nạn. Chúng tôi dẫn cô về thành Hắc Thạch, sắp xếp vào đội ngũ Vũ Lâm vệ chuyên phụ trách vận chuyển hàng hóa nhập quan xuất quan. Những tưởng từ đấy thiên hạ thái bình, nào ngờ..."

Triệu Quan Thọ dừng lại chốc lát rồi cất giọng thê lương: “Nào ngờ không bao lâu sau xuất hiện bọn phản loạn Mắt Bọ Cạp, kẻ cầm đầu tên Giang Trảm. Điều này khiến chúng tôi lấy làm lạ, bởi thế lực của Mắt Bọ Cạp cũng ngang ngửa với Đầu Thú năm xưa. Bọn chúng chẳng những cấu kết với yêu quái mà còn phát triển với khí thế như chẻ tre, chẳng bao lâu thành Hồ Dương ở biên giới Đông Bắc bị mất, trở thành địa bàn của Mắt Bọ Cạp. Giang Trảm không phải người được sao Nam Đẩu bảo vệ, tại sao lại quật khởi nhanh như vậy? Chúng tôi suy đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định cho cô tiếp cận Giang Trảm, xem như... nằm vùng."

Diệp Lưu Tây sốt ruột: “Tiếp đó thì sao?"

“Tiếp đó, cô yêu Giang Trảm."

Diệp Lưu Tây sởn tóc gáy, phản ứng đầu tiên là lén liếc sang Xương Đông. Hình như chân mày anh... hơi cau lại. Cô khá hốt hoảng, ngập ngừng chốc lát mới hỏi Triệu Quan Thọ: “Về sau tôi phản bội Vũ Lâm vệ à?”

“Không. Chúng tôi sợ cô làm phản, giở thủ đoạn ép cô quay về. Khi ấy chúng tôi cử người tố cáo cô với Giang Trảm, đồng thời cũng thông báo cho cô biết để cô tự lựa chọn. Nếu cô chịu quay về, chúng tôi đã chuẩn bị ổn thỏa con đường cho cô chạy trốn."

Nói đến đây, Triệu Quan Thọ thở dài, khóe môi nhếch lên, cười khổ: “Nhưng bản tính cô thích nổi loạn, ghét bị người ép buộc, nên cách làm của chúng tôi gây ra tác dụng ngược, đẩy cô về phía Giang Trảm. Cô kiên quyết tin tưởng Giang Trảm sẽ không làm hại mình, lựa chọn cắt đứt với chúng tôi."

Diệp Lưu Tây nhìn ông ta chằm chằm: “Vậy Giang Trảm thì sao, hắn đã làm gì?"

Triệu Quan Thọ gằn từng chữ: "Hắn quyết định treo cổ cô ngoài thành Hồ Dương để răn đe. Mặc dù chúng tôi có mật thám trà trộn vào thành, nhưng muốn cứu cô thoát khỏi ngục là chuyện bất khả thi. Tôi thương lượng với người đứng đầu phương sĩ là Long Thân, cuối cùng nghĩ ra một cách. Cô cậu có từng nghe câu nói này không: Nếu thấy một tòa thành đất vàng vuông vuông thấp thoáng lơ lửng trong bão cát đêm khuya thì thật ra đó chính là hồn ma của Ngọc Môn Quan?"

Câu chữ không hoàn toàn chính xác nhưng ý nghĩa thì tương đồng. Diệp Lưu Tây gật đầu.

Triệu Quan Thọ nói tiếp: “Không ai có thể di dời vị trí của thành Ngọc Môn Quan, mà chỉ có thể sử dụng pháp thuật đối với hồn phách của tòa thành thôi. Long gia nghĩ cách sử dụng pháp thuật, gọi đầu gió xuất hiện, thổi nhấc quan ải lên, gắng gượng dịch chuyển cổng Ngọc Môn Quan ra ngoài thành Hồ Dương. Dù sao Giang Trảm cũng không thể giết chết cô được, chúng tôi chờ lúc gió cát dấy lên tứ phía, tiếp tục sử dụng thuật dịch chuyển, đẩy cả cô lẫn cây ra ngoài. Cô thân là cốt “lưu tây” đương nhiên xuất quan được. Có điều pháp thuật gắng gượng dịch chuyển cổng quan vừa hại người vừa hại mình. Sau khi thi triển pháp thuật, đại tiểu thư Long gia mắc bệnh nặng triền miên, còn người ra khỏi Ngọc Môn không qua cổng chính sẽ bị thương rất nặng, có khả năng mất đi ký ức về quan nội, vì vậy chúng tôi buộc phải để lại gợi ý dẫn đường cho cô trở về. Mật thám báo cáo rằng đã đặt chiếc cốc mã não đầu thú là vật bất ly thân của cô vào chiếc túi cô thường dùng, cũng tương đương với một gợi ý định vị. Quẻ Vô Tự Thiên có thể bói ra cốc mã não đầu thú xuất hiện hay chưa, cho nên khi cô trở về chúng tôi sẽ biết được ngay. Ngoài ra trong túi của cô còn có chiếc máy ảnh, bên trong đều là ảnh chụp gò thây yardang. Chúng tôi không thể xuất quan, song cô từng kể cho chúng tôi nghe ở ngay ngoài cửa quan cũng có quần thể yardang giống với gò thây trong này. Chúng tôi cho rằng có lẽ đây là một đầu mối khác cho cô tìm kiếm.”

Cổ họng Xương Đông chợt khô khốc: “Máy ảnh là của ai? Ai đã chụp mấy bức ảnh đó?”

Triệu Quan Thọ liếc nhìn anh: “Việc này phải hỏi Mắt Bọ Cạp, máy ảnh là của bọn chúng, đương nhiên ảnh cũng do bọn chúng chụp."

Diệp Lưu Tây cau mày: “Tại sao phải phức tạp vậy nhỉ, cứ để lại lá thư cho tôi, ghi rõ đầu đuôi câu chuyện, liệt kê các bước nhập quan cho tôi nữa không phải là xong rồi sao?”

"Làm sao biết một người mất trí nhớ như cô có tin vào lá thư đó không? Không thể phơi bày bí mật của Ngọc Môn Quan ra ánh sáng, lỡ như bị người khác đọc được thì sao? Hơn nữa, "Xuất quan một bước máu chảy cạn", bản thân cổng của Ngọc Môn Quan là một cánh cổng có chọn lọc, mà bí mật của quan nội tuyệt đối không thể tiết lộ ra quan ngoại, huống chi cô còn không đi bằng đường chính. Vì vậy nếu viết vào giấy thì giấy hóa thành tro; khắc lên đá, đá bị mòn; lợi dụng cuộn phim trong máy ảnh là biện pháp kín đáo và tốt nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra."

Đinh Liễu chợt lóe lên ý nghĩ: “Vậy... mấy người chúng tôi vô tình lạc vào đây cũng sẽ "Xuất quan một bước máu chảy cạn" sao?"

“Cô cậu là người quan ngoại, không giống với chúng tôi, vào được thì cũng ra được, Diệp Lưu Tây có thể đưa các người ra ngoài.”

Đường Mập khá hoang mang: “Sao các người cứ nhất thiết phải triệu hồi chị Tây về thế nhỉ, cử để chị ấy sống yên ổn bên ngoài là được mà.”

Triệu Quan Thọ cười khẩy: “Chúng tôi đưa cô ấy xuất quan là vì cứu cô ấy, ngoài ra còn có nguyên nhân khác nữa. Có lẽ cô cậu từng nghe nói Hán Vũ Đế dùng mai rùa bói ra ba quẻ rồi đấy. Quẻ thứ nhất là Nam Đẩu Phá Ngọc Môn, quẻ thứ hai là kiếp nạn Tây Xuất Ngọc Môn và quẻ thứ ba là cách phá giải. Kỳ lạ chính là quẻ thứ ba giống hệt với quẻ thứ hai, vẫn với bốn chữ: Tây Xuất Ngọc Môn. Chúng tôi suy đi nghĩ lại, cho rằng Tây Xuất Ngọc Môn là kiếp nạn và cũng là con đường sống duy nhất. Diệp Lưu Tây là người buộc chuông thì cũng chính là người cởi chuông. Lý do cuối cùng là, nếu cô ấy không về quan nội thì làm sao trả cốt cho người rối bóng đây."

Diệp Lưu Tây cười gằn: “Ý ông là tôi cứ ra ra vào vào như vậy sẽ có thể giúp các người hóa giải mối họa Mắt Bọ Cạp à? Nhưng sao tôi nghe nói, bọn Mắt Bọ Cạp càng lúc càng lợi hại, mấy ngày trước còn chiếm được Tiểu Dương Châu cơ."

Triệu Quan Thọ bình tĩnh đáp: “Giang Trảm treo cổ cô mà cô không hề muốn báo thù sao?”

Diệp Lưu Tây nhún vai: “Nghe qua thì rất đáng căm giận, nhưng tên của hắn tôi còn thấy lạ, nói chi đến có ý định xách dao tìm hắn trả thù.”

Triệu Quan Thọ thản nhiên như không: “Thế sự khó dò, nào ai biết trước được... Đi thôi, cô vừa trở về, tôi mời người Thiêm gia đến đây bói cho cô một quẻ Vô Tự Thiên, xem thử chuyến trở về này lành hay dữ.”

Ông ta vừa dợm bước đi thì Xương Đông bỗng lên tiếng: “Tôi có thể hỏi một câu không?"

Triệu Quan Thọ dừng lại nhìn anh chăm chăm.

Xương Đông mỉm cười: "Ông biết Lưu Tây quên rất nhiều chuyện nên mới dẫn cô ấy đến viện bảo tàng này, kể lại từng chuyện cho cô ấy nghe. Nhưng tôi nghe nãy giờ, chợt phát hiện ra một việc, có rất nhiều điều ông còn chưa giải thích rõ. Chẳng hạn như tại sao Hán Vũ Đế tuyệt diệt yêu ma tại Ngọc Môn, hoặc câu ca dao "Xuất quan một bước máu chảy cạn" có ý gì, ông không hề đề cập đến, có vẻ như ông mặc nhiên cho rằng chúng tôi đã biết rồi. Chuyện này là sao?"

Triệu Quan Thọ chỉ đáp: “Từ từ, đi tiếp rồi nói.”

***

Trong đại sảnh này vẫn còn không ít vật trưng bày và các bức bích họa, nhưng Triệu Quan Thọ không có ý định dừng bước. Đám Lưu Quang khảm vào vách tường nơi đây cũng mỏi mệt, chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ, khó mà nhận rõ trưng bày vật gì.

Sảnh trưng bày ngay sau đó có khá nhiều thứ thú vị. Nơi này đặt rất nhiều tủ kính và tranh vẽ, những chỗ bị niêm phong đều đóng dấu của phương sĩ, bên trong chứa các vật khác nhau, có cái còn đang nhúc nhích.

Triệu Quan Thọ bước chậm lại: “Nơi này tương tự như Bác Cổ Yêu Giá, có điều những yêu vật bị phong ấn này đều vô hại hoặc gây hại không lớn. Bên cạnh có ghi chú, nếu cô cậu hứng thú thì cứ xem tự nhiên. Những yêu quái có tính nguy hại cao thì chúng tôi chỉ đặt ảnh thôi.”

Đinh Liễu tò mò đến xem, dù Triệu Quan Thọ đã nói là không gây hại nhưng Cao Thâm vẫn lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở cô nàng: “Em đừng đứng gần quá."

Trong một tủ kính vang lên tiếng leng keng liên hồi, Diệp Lưu Tây kéo Xương Đông lại gần xem thử. Bên trong là những vật dài trông như ống sắt đen tự động đứng lên ngã xuống, tấm biển bên cạnh ghi tên "Cương Thiết Cốt" kèm theo một dòng chữ nho nhỏ giới thiệu là xương gãy có thể nối lại.

Diệp Lưu Tây thấy rất mới lạ, thì thầm với Xương Đông: “Anh xem đi, sau này anh gãy chân cũng không phải sợ nữa, có thể nối một đoạn Cương Thiết Cốt vào.”

Thấy Xương Đông nhìn mình đăm đăm, Diệp Lưu Tây khó hiểu: “Anh sao vậy?”

"Không phải lần một lần hai em để ý đến chân của anh đâu nhỉ, nó đã làm gì em chứ? Em thấy ngứa mắt nó à?"

Diệp Lưu Tây phì cười, đang định nói gì đó thì bỗng Đường Mập lớn tiếng hỏi: "Ông Triệu ơi, vách tường này đều là tranh, sao mỗi chỗ này che bằng miếng vàng thế kia, có ý gì vậy? Kim yêu à?"

Triệu Quan Thọ hờ hững trả lời: “Ý là chúng tôi có nhiều vàng không biết làm gì nên đem ra trang trí."

Đường Mập tức tối lẩm bẩm: “Có vàng thì hay lắm hả?"

Diệp Lưu Tây nhìn sang mặt tường kia, quả nhiên trên dưới treo tranh chằng chịt, chỉ có một chỗ cực kỳ nổi bật vì có miếng vàng che đi. Cô ngẩng đầu liếc qua, tim bỗng thắt lại.

Trên một bức tranh cách miếng vàng không xa có viết tên Mắt Mộ. Diệp Lưu Tây sởn gai ốc, vô thức tiến đến gần hơn, nín thở quan sát.

Đối tượng trong tranh rõ ràng mang dáng vẻ con người, co đầu rụt cổ, nụ cười gian xảo, mắt ti hí, toàn thân toát lên vẻ hèn mọn, trông không giống yêu quái chút nào. Một kẻ bình thường như vậy trà trộn vào cuộc sống của con người sẽ rất dễ dàng. Song từ đó về sau, nhà hàng xóm lần lượt có người mất tích mà không tìm thấy xác…

Triệu Quan Thọ đã đến bên cô không biết từ lúc nào: “Đây chính là Mắt Mộ. Tôi nhớ cô từng kể, cô trốn trong lu nước, nhìn ra ngoài qua lỗ nứt, thấy hắn từng chút một nuốt gọn bố cô."

Diệp Lưu Tây im lặng rất lâu mới khẽ đáp: “Tôi không nhớ gì cả.”

Nhìn kỹ, dòng chữ nhỏ chú thích bên dưới có nội dung: Thích ăn mặn, sợ bọ cạp.

Triệu Quan Thọ trấn an: “Yên tâm đi, hai năm trước Mắt Mộ bị tiêu diệt rồi, sau này chỉ có thể thấy được nó trên sách ảnh Bác Cổ Yêu Giá thôi."

Xương Đông thoáng sửng sốt, bật thốt: “Không đúng, lúc chúng tôi vừa vào đây, còn bị xác sống tấn công ở thôn hoang mà.”

Triệu Quan Thọ bình thản trả lời: “Việc đó không lạ, xác sống có tuổi thọ khá nhiều năm, Mắt Mộ đã chết nhưng xác sống vẫn có thể kéo dài hơi tàn vài năm nữa, có điều về sau cũng chỉ còn nước chờ chết thôi. Hai năm trước, tôi nghe nói đám xác sống cuối cùng gồm mười tám con, chắc bây giờ cũng chết bớt rồi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp