Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương 76


2 tháng

trướctiếp

Xương Đông nghĩ mình chỉ cách chân tướng một bước nữa thôi: “Tôi nghe người ta bảo, không phải tất cả những người bị mộ sống ở gò thây yardang nuốt vào đều biến thành xác sống, trong mười cái mới sản sinh ra một con đúng không?”

Thật ra trước đó Lão Thiêm đã phủ định câu “mười cái mới sản sinh ra một con" này, tuy nhiên Xương Đông vẫn cố ý hỏi lại để xem Triệu Quan Thọ giải thích thế nào.

Đường Mập khá bối rối, không rõ vì sao Xương Đông canh cánh mãi về việc này. Chỉ Diệp Lưu Tây mới hiểu được ý nghĩ của anh, lòng cô chua xót, vừa mong anh biết được sự thật, vừa lo lắng vết thương lòng của anh lại bị rách toạc lần nữa.

Triệu Quan Thọ buồn cười: “Mười cái mới sản sinh ra một con sao, tỷ lệ chính xác vậy à? Ngay cả phương sĩ cũng không dám khẳng định nữa là, chắc người nói câu này ngồi bên cạnh mộ sống đếm từng cái nhỉ? Tôi không biết tỷ lệ là bao nhiêu, nhưng chuyện này cũng giống như trồng cây, khi ta gieo giống xuống đất, số lượng hạt nảy mầm và ra hoa sau này phải dựa vào vận may. Cũng có khả năng là chết sạch hoặc toàn bộ đều sinh trưởng, hoặc có một số sinh trưởng cũng không chừng. Vả lại, tính toán điều này để làm gì? Những người đó hoặc là chết, hoặc là trở thành xác sống, đều bi thảm như nhau thôi, tôi không thấy có gì khác biệt.”

“Vậy sao ông biết, nhóm xác sống cuối cùng là mười tám con?"

Từ lúc vào đây, Xương Đông rất ít nói, bây giờ lại truy vấn ráo riết khiến Triệu Quan Thọ thấy là lạ. Ông ta nghĩ ngợi rồi thay đổi cách nói: “Con số này chưa chắc đã chính xác. Mật thám của chúng tôi báo cáo về, đợt “thức ăn" cuối cùng mà bọn Mắt Bọ Cạp ném cho Mắt Mộ là mười tám thi thể. Vì thế tôi cho rằng nhóm xác sống cuối cùng tối đa cũng chỉ mười tám con. Có vấn đề gì sao?"

Tay chân Xương Đông lạnh buốt. Ném thức ăn, hai năm trước, đợt cuối cùng, mười tám người.

Dường như tất cả mọi việc hoàn toàn ăn khớp với nhau. Anh luôn thắc mắc tại sao vừa nhập quan đã gặp Khổng Ương trong nhóm xác sống đầu tiên ở thôn hoang, việc này quá trùng hợp.

Đến giờ anh đã rõ mười mươi, nếu nhóm thi thể cuối cùng đem làm thức ăn cho Mắt Mộ đều là người thuộc đội Sơn Trà, vậy thì xác sống họ tông phải lúc vừa nhập quan và cả những xác sống bị giết ở thôn hoang đều là đồng đội mà anh dẫn đường ngày trước. Anh không nhận ra họ bởi vì mọi người mới quen biết chưa lâu, còn chưa thân thiết với nhau, vả lại ngoại hình họ thay đổi quá lớn, ngay cả Khổng Ương mà anh cũng phải nhờ vào sợi dây chuyền mới nhận ra.

Những xác sống mà anh đã cầm súng nhắm bắn, chỉ đạo Diệp Lưu Tây và Cao Thâm phối hợp đánh giết, giục Đường Mập và Đinh Liễu tiếp ứng, đó đều là những người anh luôn đau đáu muốn nhặt xác cho họ trong suốt hai năm qua.

Đầu óc anh mụ mị, giọng nói khô khan đến mức bản thân cũng lạ lẫm: “Tôi còn một câu hỏi..."

Triệu Quan Thọ hơi sốt ruột: “Tôi không có nhiều thời gian giải đáp thắc mắc cho cậu...”

Diệp Lưu Tây quát lớn: “Để anh ấy hỏi, ông phải trả lời." Triệu Quan Thọ liếc nhìn Diệp Lưu Tây, đôi mắt thoáng vẻ khó chịu, nhưng vẫn nể mặt cô.

Xương Đông nói: “Hai năm trước, tôi dẫn đội đến sườn đồi cát Đầu Ngỗng... căn cứ theo vị trí địa lý của các người, chính là vùng sa mạc phía Nam gò thây yardang. Chúng tôi gặp phải trận bão cát khủng khiếp bất ngờ, dự báo khí tượng không hề có cảnh báo. Sau đó đội viên tìm kiếm cứu hộ cũng bảo chưa bao giờ gặp trận bão cát nào có sức tàn phá mạnh như vậy... Đồng đội tôi dẫn đường và cả vợ chưa cưới của tôi đều gặp nạn, không tìm được thi thể, xe biến mất tăm, ngay cả lều trại cũng mất sạch.”

Đinh Liễu bật thốt: “Gì cơ? Anh Đông có vợ chưa cưới á?”

Diệp Lưu Tây quay đầu lừ mắt với cô nàng. Cao Thâm lúng túng kéo vạt áo Đinh Liễu, khẽ khàng nhắc nhở: “Gặp nạn rồi.”

Đinh Liễu thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt xấu hổ vì sự bồng bột của mình.

Xương Đông không hề để ý chuyện xung quanh: “Về sau, vừa vào quan nội tôi đã gặp được vợ chưa cưới của mình trở thành xác sống ở thôn hoang gần gò thây yardang, còn những người khác..."

Lần này không chỉ Đinh Liễu mà Đường Mập và Cao Thâm cũng hít sâu. Rốt cuộc họ đã hiểu vì sao hai ngày ấy tâm trạng Xương Đông khác thường rồi.

“Sau đó ở cửa thành Tiểu Dương Châu, tôi nhìn thấy một chiếc xe bị Mắt Bọ Cạp bỏ lại, trên xe có ký hiệu Sơn Trà..."

Triệu Quan Thọ ngắt lời anh: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, đi thôi, lát nữa cậu sẽ rõ."

Lưu Quang hai bên tối dần, như thể biết họ sắp sửa rời khỏi nơi này. Những vật trong tủ kính và tranh treo trên tường đều ẩn mình vào màn đêm u ám. Đường Mập còn chưa xem thỏa thích, đi đến cuối hành lang vẫn tiếc nuối ngoái nhìn.

Nơi được miếng vàng che kín sáng rực một vùng trong bóng tối, khiến Đường Mập bỗng lĩnh hội sâu sắc câu châm ngôn: Là vàng thì ở đâu cũng sẽ tỏa sáng.

Đi qua đoạn tiếp giáp mờ tối, Lưu Quang đột nhiên sáng chói, soi tỏ mô hình quan ải to lớn. Ắt hẳn đây là Ngọc Môn Quan trong truyền thuyết.

Hình dạng và kết cấu của Ngọc Môn khá giống với Gia Dục - quan ải hiểm yếu bậc nhất thiên hạ. Tường thành hai bên kéo dài tít tắp, chính giữa là thành lầu tầng tầng lớp lớp cao ngất, góc mái hiên cong vút, cổng tò vò sừng sững hiên ngang, tối đen sâu hút.

Triệu Quan Thọ ngoảnh lại hỏi Xương Đông: “Cậu có thấy tòa thành Ngọc Môn này thiếu gì đó không?"

Thiếu gì sao? Diệp Lưu Tây rất thắc mắc, trông nó bình thường mà. Có mái hiên, có cổng tò vò, ngói cũng đầy đủ chẳng mất miếng nào.

Ấy thế mà Xương Đông lại tinh mắt nhận ra: “Thiếu cánh cổng."

Triệu Quan Thọ rất hài lòng: “Chính xác, quan sát rất tỉ mỉ.”

Ông ta đi đến bên vách tường, nắm lấy đầu con đại bàng bằng vàng gắn trên đó, xoay mạnh sang một bên. Tiếng cót két vang lên, trên vách tường xung quanh cổng tò vò có những tấm thép không ngừng nhô ra, chuyển động rất chậm chạp. Chúng hợp lại với nhau không theo một quy tắc nào cả, va chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng chói tai, hơn nữa còn lóe sáng đủ màu liên tục khiến người ta hoa mắt.

Tới khi tiếng vang lắng xuống, ánh sáng dịu đi…

Đường Mập hô thất thanh: “Bác Cổ Yêu Giá?"

Chiếc kệ nhiều tầng nhô ra khỏi cổng tò vò, không đếm xuể “tủ kệ" kia có tất cả bao nhiêu khung, hơn nửa chỗ khung đó đều đặt những đồ vật trông giống như hình ảnh ba chiều. Thứ đầu tiên ánh vào mắt Đường Mập là Thê Nương Thảo phấp phới uốn lượn giống như loài rắn nước.

Những khung còn lại đều tối đen như mực, giống như những mảnh vá màu đen nằm rải rác không theo quy luật.

Xương Đông lẩm bẩm: “Thật ra cổng của Ngọc Môn Quan là Bác Cổ Yêu Giá phải không?"

Thảo nào có câu “Xuất quan một bước máu chảy cạn", muốn trở ra thế giới ngoài kia bắt buộc phải vượt qua được trận địa yêu ma trùng trùng điệp điệp này.

Triệu Quan Thọ gật đầu: "Nhập quan đã hơn hai nghìn năm, vạn vật đều có tuổi thọ, yêu ma cũng chết rất nhiều, những khung tối đen chính là loại bị diệt sạch. Một ngày nào đó tất cả những yêu ma này chết hết thì cánh cổng của Ngọc Môn Quan sẽ tự động mở ra. Nam Đẩu Phá Ngọc Môn, Lệ Vọng Đông muốn mượn lực lượng trợ giúp từ bên ngoài để giải phong ấn cho Ngọc Môn Quan, có điều đến cuối cùng vẫn thất bại. Xem như quan nội và quan ngoại thoát được một kiếp nạn. Rút kinh nghiệm từ bài học xương máu của Lệ Vọng Đông, người Mắt Bọ Cạp thay đổi chiến lược, biết quan ngoại không chấp nhận để yêu ma bước vào thế giới của họ nên bỏ ngay ý nghĩ nhờ bên ngoài giúp sức, thay vào đó chúng quyết định công phá từ bên trong, cố mở Bác Cổ Yêu Giá ra. Việc Mắt Mộ trốn thoát khỏi Bác Cổ Yêu Giá chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi. Bác Cổ Yêu Giá là vùng cấm địa, chúng tôi không muốn ai bước vào đấy cả, Mắt Mộ chiếm đóng gò thây yardang chẳng khác nào dựng lên một tấm chắn tự nhiên. Người của Mắt Bọ Cạp muốn tìm hiểu thông tin về Bác Cổ Yêu Giá từ chỗ Mắt Mộ nên nghĩ cách lấy lòng nó, mà cung cấp thức ăn cho nó chính là phương pháp hữu hiệu nhất. Hai năm trước, sau khi dựng nên lớp phòng hộ chắc chắn cho bản thân, Mắt Bọ Cạp tưởng kế hoạch vẹn toàn nên đã cố mở Bác Cổ Yêu Giá ra."

Đường Mập trợn to mắt: “Mở Bác Cổ Yêu Giá á? Như vậy chẳng phải bọn yêu ma kia sẽ gây họa cho chúng tôi sao?”

Triệu Quan Thọ nhìn gã với ánh mắt đầy ẩn ý: “Từ "chúng tôi" của cậu là chỉ người ở quan ngoại đúng không?"

Đường Mập ngượng ngập im bặt. Đúng như ông ta nói, tuy gã vẫn thương hại cho những người “nhập quan nước mắt chứa chan” kia, song vào thời khắc liên quan đến sống chết, gã vẫn phân biệt đối xử giữa quan nội và quan ngoại: Nếu mở Bác Cổ Yêu Giá ra thì nơi đứng mũi chịu sào chính là Lop Nur. Đôn Hoàng cách đấy cũng gần, đi tiếp về hướng Đông chính là Tây An rồi.

Triệu Quan Thọ đi guốc trong bụng gã: “Yên tâm đi, đâu dễ mở ra đến vậy. Cho dù có khe nứt thì một, hai con trốn thoát cũng chỉ gây họa cho dân chúng quan nội thôi, không thể nào ra quan ngoại được."

Đường Mập nóng bừng mặt, lúng túng không nói nên lời, tự trách bản thân quá ích kỷ. Song nghĩ lại, nếu là người khác thì họ cũng sẽ có ý nghĩ như gã thôi.

“Tuy nhiên lần đó vẫn gây ra hậu quả nghiêm trọng. Bác Cổ Yêu Giá sụp xuống một góc, cả tòa thành Ngọc Môn hồn xác chia lìa."

Nói xong, ông ta tiếp tục xoay đầu con đại bàng, tiếng kim loại vang lên, Bác Cổ Yêu Giá rụt vào trong, ánh sáng nhiều màu di chuyển tập trung vào một chỗ, chẳng mấy chốc đã dần rõ nét.

Lần này cũng hiện lên hình ảnh mô hình ba chiều Ngọc Môn Quan thu nhỏ. Nhưng màn ảnh như thể bị lỗi, trên thành ải kia còn phủ chiếc bóng na ná hình dạng của nó, mô hình thì rõ ràng, còn chiếc bóng lại như màn sương lượn lờ.

Triệu Quan Thọ nhanh chóng giải thích: “Thấy rõ chưa, chúng tôi cho rằng tòa thành trì nào cũng có hồn phách. Bản thể của tòa thành Ngọc Môn là cố định, không thể di động, nhưng hồn của nó thì được. Lúc trước, đại tiểu thư Long gia di chuyển cổng Ngọc Môn Quan có nghĩa là chỉ di chuyển hồn cổng. Thi thoảng bão cát thật lớn cũng sẽ khiến hồn phách của thành ải bay ra một khoảng."

Trong khi nói chuyện, hồn của thành ải dạt ra một khoảng về phía bên trái, quả thật y hệt như muốn lìa khỏi xác.

Triệu Quan Thọ chỉ vào phần vừa mới bị hồn thành bao trùm: “Khu vực này vốn là ở quan ngoại, nhưng do hồn thành bao phủ lên nên xét cho cùng không thể tính là xuất quan. Nói cách khác, đây là dải đất màu xám hiếm có."

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Diệp Lưu Tây bỗng thông suốt.

Lúc ở đồi Bạch Long, cô dùng máu của mình gọi đầu gió đến mấy lần liền, sau đó ở sâu trong yardang liên tục xuất hiện hiện tượng kỳ lạ. Xương Đông từng lý giải hiện tượng đó giống hai tấm phim nhựa trong suốt chồng lên nhau. Qua một thời gian ngắn, những hiện tượng kỳ lạ kia lại biến mất.

Cô hỏi ngay: “Người quan nội có thể đến dải đất màu xám này bởi vì không tính là xuất quan, đúng không?"

Triệu Quan Thọ gật đầu.

Đường Mập thì thào: “Người quan ngoại cũng có thể đến được đây, hiện tượng lạ này khiến họ liên tưởng đến việc “gặp ma", hoặc là gặp phải chuyện kỳ dị, phải không?"

Gã không sao quên được mình từng bị gió cát tụ lại thành xúc tu lôi xa cả vài chục mét ở đồi Bạch Long.

Triệu Quan Thọ nói tiếp: “Trong hai nghìn năm qua, đấy là lần đầu tiên Bác Cổ Yêu Giá sụp đổ, hồn và xác chia lìa với khoảng cách khá xa, dấy lên trận bão cát cực lớn trước nay chưa từng có, nói là long trời lở đất cũng không quá lời, đầu gió bình thường tuyệt đối không thể nào sánh được.”

Xương Đông thoáng ngẩn ngơ. Đúng vậy, buổi tối xảy ra thảm họa Sơn Trà, đầu sóng cát cuồn cuộn cao mấy chục mét, ngay cả chiếc xe việt dã cũng bị thổi bay lông lốc như món đồ chơi. Lúc ấy anh còn không nghĩ đấy là bão cát mà chính là ngày tận thế.

Triệu Quan Thọ nhìn thẳng vào mắt Xương Đông, vẻ thương tiếc: “Thời gian và tình hình cậu nói đều trùng khớp, theo tôi đoán trận bão cát cậu gặp không phải thiên tai tự nhiên đâu mà đúng vào lúc Bác Cổ Yêu Giá bị sụp.”

Hình ảnh ba chiều lại thay đổi, hồn thành đã cách mô hình một khoảng khá xa. Xương Đông muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ, không tài nào cất tiếng được, màng nhĩ ong ong chấn động, ấy vậy mà vẫn cố gắng không bỏ sót từng câu chữ tiếp theo của Triệu Quan Thọ.

“Lần đó, mặc dù toàn bộ phương sĩ đều hợp sức cố gắng kéo hồn thành trở về vị trí cũ, song vẫn phải mất vài giờ đồng hồ. May mà vùng đất bị hồn thành bao phủ là nơi không người sinh sống ở quan ngoại… Theo tôi đoán, vào thời điểm đó, cậu và đồng đội đã gặp phải người của Mắt Bọ Cạp."

Xương Đông hoàn toàn nín lặng. Đúng vậy, chắc là nhóm anh đã chạm mặt bọn họ, sau đó người Mắt Bọ Cạp lái xe của nhóm anh đi.

Điều này rất hợp lý, bởi vì xe là vật vô cùng khan hiếm trong quan nội, cớ gì không đục nước béo cò. Đưa Khổng Ương và đồng đội của anh đi cũng vô cùng hợp lý, bởi vì bọn họ cần phải nuôi Mắt Mộ, ai lại bỏ qua lương thực có sẵn ngay trước mắt thế này.

Anh từng tưởng những bóng người anh thấy trong lúc ý thức mơ hồ là hồn của Khổng Ương và đồng đội cáo biệt mình, bây giờ mới biết bản thân đã lầm. Đấy là người của Mắt Bọ Cạp.

Xương Đông mấp máy môi, thật lâu mới thốt thành lời: “Cũng tại tôi không may thôi.”

Anh từng nói câu này khi bị gia đình nạn nhân đánh ngã quỵ, lúc đó anh nghĩ mình đen đủi cỡ nào mới gặp phải trận bão cát trăm năm hiếm có này. Hiện giờ sự thật phơi bày ra trước mắt, điều anh có thể nói cũng chỉ là mấy chữ này.

Cuộc đời quả thật nực cười, anh bùi ngùi chua chát chốc lát mới bảo: “Đi thôi, đi bói một quẻ Vô Tự Thiên cho Lưu Tây, đừng để người Thiêm gia đợi lâu."

Triệu Quan Thọ đang định cất bước thì Diệp Lưu Tây lên tiếng: “Không phải chỉ đoán mệnh thôi sao, sớm hay muộn cũng như nhau cả, bảo người Thiêm gia đợi đi, giờ này muộn rồi, chúng tôi muốn về nghỉ ngơi trước đã."

Triệu Quan Thọ mím môi, không biết là vui hay giận. Lát sau ông ta mới bảo: “Được, đi theo Lưu Quang là ra khỏi đây, ở cổng có người đợi sẵn, họ sẽ dẫn cô cậu đến chỗ nghỉ ngơi. Tôi qua nói với lão phu nhân của Thiêm gia một tiếng nên không thể tiễn cô cậu được."

Ông đưa mắt nhìn theo nhóm họ đi khỏi. Diệp Lưu Tây mới đi vài bước, bỗng nghĩ đến việc gì đó liền quay ngoắt lại. 

“Có thể hỏi ông một việc không?"

“Cô nói đi.”

“Bên cạnh Giang Trảm có một người phụ nữ tên là Thanh Chi phải không?"

Không hỏi rõ thì cô không tài nào yên lòng được. Triệu Quan Thọ xác nhận: “Có, nghe nói Giang Trảm rất thương yêu cô ta, người Mắt Bọ Cạp đều gọi cô ta là tiểu thư Thanh Chi. Hai ngày trước cô ta từng cố gắng trà trộn vào đây, khi Vũ Lâm vệ phát hiện, cô ta đã làm bị thương bốn người, sau đó rút lui an toàn. Đây cũng là nhân vật khó đối phó."

Lòng Diệp Lưu Tây nhẹ nhõm, song lại có chút hậm hực: Không để mắt đến cô mà lại thương yêu con nhỏ khác á? Thứ đui mù!

***

Rời khỏi nhà bảo tàng, quả nhiên có một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục Vũ Lâm vệ màu đen, trên vai thêu cánh chim bồ câu trắng đang đứng chờ dưới bậc thềm. Nghe được tiếng bước chân, cô ta ngước đầu lên.

Cô gái tuổi tầm đôi mươi, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi thanh tú, tóc búi cao, trông khá quen.

Diệp Lưu Tây còn đang vắt óc nghĩ xem từng gặp cô gái này ở đâu thì Đường Mập chợt thốt lên: “A Hòa?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp