Cạm bẫy rung động

chương 5


2 tháng


Tôi và Phó Thời Uyên bí mật ở bên nhau, đến một hôm, tôi cuối cũng không nhịn được nữa, lén kể cho chị em tốt nghe.

Nghe xong thì cô ấy sốc đến mức gửi đến một loạt đấu hỏi chấm.

Cô ấy lập tức gọi cho tôi.

“Mạnh Ninh, bà đin à?”

“Chả phải là bà ghét Tần Vi Vi nhất sao??? Sao giờ lại đi nhặt người đàn ông mà cô ta không cần??”

Tôi ngơ ngẩn.

Cô ấy nhắc, tôi mới nhớ ra chuyện Phó Thời Uyên từng theo đuổi Tần Vi Vi.

Chắc tại lâu rồi không nghe tin tức gì của Tần Vi Vi, nên tôi đã quên mất chuyện này.

Tôi giải thích với chị em tốt:

“Nhưng bây giờ anh ấy đổi xử với tôi siêu tốt, tôi cảm nhận được anh ấy cực kỳ thích tôi.”

“Tần Vi Vi chắc chỉ là quá khứ tôi.”

Chị em tốt vẫn giữ tỉnh táo.

Cười lạnh một tiếng:

“Bà không biết ánh trăng sáng có sát thương lớn thế nào đâu.”

“Đối với Phó Thời Uyên, Tần Vi Vi chính là ánh trăng sáng mà anh ta không có được.”

“Nếu có một ngày, bà và Tần Vi Vi cùng bị treo lên vách vực, bà biết anh ta sẽ làm như nào không?”

Tôi hỏi: “Làm như nào?”

“Nếu bà hỏi anh ta câu đó, có lẽ anh ta sẽ có một đáp án cực kỳ, cực kỳ ngâu si.”

Cô ấy nói tiếp: “Cứu Tần Vi Vi, sau đó chít cùng bà.”

Tôi: “……”

Tôi chắc chắn là cô ấy đã đọc tiểu thuyết quá nhiều.

Dù không tin, nhưng tôi vẫn để chuyện này ở trong lòng.

Không ngờ là hai ngày sau, đã xảy ra cái kịch bản hai chọn một.

 

Hôm đó, tôi đi mua sắm ở trung tâm thương mại nằm cạnh công ty của Phó Thời Uyên, vừa đi dạo, vừa tiện đợi anh tan tầm.

Tôi thấy Tần Vi Vi đã lâu không gặp và tùy tùng nhỏ của cô ta. 

Hai người họ quay lưng về phía tôi, chỉ ra bên ngoài tấm kính, nói:

“Kia là Phó Thời Uyên à?”

“Nhìn kỹ lại xem?”

Tôi đứng cách đá khá xa, cảnh ở bên ngoài tấm kính gần như đã bị che khuất.

Tần Vi Vi bỗng nhiên nói: “Chó ốm*!”

(細狗: chó gầy tiếng lóng trên mạng thường mang ý chế nhạo, xúc phạm, phân biệt những người quá gầy, ví tay chân họ gầy như chó, nghĩa rộng hơn là ám chỉ những người kém cỏi)

Tùy tùng nhỏ hỏi lại: “Vi Vi, bà chắc chứ?”

“Đương nhiên.”

“Anh ta là đồ chó ốm!”

Trước đây lúc ở trường, tôi từng nghe nói là Tần Vi Vi thấy ngứa mắt với người theo đuổi này. 

Tôi không ngờ, cô ta từ chối Phó Thời Uyên thì thôi đi, còn bôi nhọ anh!

Lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Tôi biến thân thành một đứa yêu đương mù quáng, đi về phía đó, dõng rạc đáp lại lời Tần Vi Vi.

“Anh ấy không phải chó ốm!”

Tần Vi Vi quay đầu lại nhìn tôi, lườm một cái đầy ghét bỏ.

“Cô thì biết cái chóa gì.”

Tôi nhìn cô ta, gằn từng chữ một:

“Anh ấy không phải, cô đang bịa đặt?”

Tần Vi Vi trợn tròn đôi mắt.

“Mẹ n*, Mạnh Ninh, cô bị ngu à??”

“Cô bị cái qq gì đấy?”

Tôi vốn đã không ưa cô ta, đang định chửi lại.

Thì đã thấy cô ta mồm cô ta xả ra một tràng như súng máy, còn chửi đến cả bố tôi.

“Nhà họ Mạnh mấy người có tiền sử bệnh tâm thần di truyền đúng không?”

“Hai hôm trước tôi còn nghe bố tôi kể, những việc đơn giản nhất mà bố cô cũng mắc lỗi, mới có 50 tuổi, mà đầu óc đã không tốt rồi hả?”

Tùy tùng nhỏ của cô ta giống y như mấy con nhỏ nhân vật phụ, hỏi lại.

“Di truyền bệnh tâm thần á? Thật không vậy?”

Tần Vi Vi bĩu môi.

“Chắc là thật đấy. Dù sao thì ông bố kia của cô ta cũng khiến bố tôi vô cùng tức giận, bố tôi đã mắng ông ấy một trận.”

Hai tay tôi siết chặt.

Mặt không cảm xúc bước về phía cô ta.

Tôi nghĩ.

Tần Vi Vi mắng tôi một câu, thì tôi chửi lại một câu.

Cũng chẳng làm sao cả.

Nhưng cô ta dám xúc phạm bố tôi.

Thay vì xúc phạm bố cô ta, thì tôi muốn đánh cô ta bầm dập mặt mũi hơn.

Hình ảnh trong tưởng tượng của tôi là tôi sẽ đánh cô ta đến mức khiến cô ta quỳ xuống xin tha. 

Sau đó, dẫm lên lưng cô ta, vô cùng oai phong, bắt cô ta xin lỗi bố tôi.

Nhưng hiện thực phũ phàng……

Tôi không chiếm được lợi thế khi đánh nhau Tần Vi Vi và tùy tùng nhỏ của cô ta.

Em trai của Tần Vi Vi, Tần Nhiên cũng đi cùng bọn họ, nhưng chỉ đứng cách đó khá xa, nhìn chúng tôi cãi nhau.

Nên tôi không để ý đến.

Thấy chúng tôi lao vào đánh nhau, cậu ta mới tiến đến, ngang ngược giật ngược tóc tôi lên, chửi:

“Mẹ nó, cô không những có tiền sử bệnh tâm thần, còn bị rối loạn bạo lực à?!”

Cậu ta ấn đầu tôi, đập vào thang máy ở bên cạnh.

“Mụ điên!”

Choáng váng nhiều hơn đau đớn.

Tôi cảm thấy như có một chiếc chuông được đánh vang ở trong đầu tôi.

Tiếng vang trước khi nổ tung.

Người đứng ngoài xem càng ngày càng nhiều.

Có người không nhìn được nữa, bước đến kéo Tần Nhiên ra, cảnh cáo cậu ta:

“Đừng có nhúc nhích, tôi báo cảnh sát rồi!”

Tần Nhiên nhún vai: “Báo đi, dù sao thì cô ta cũng là người động tay động chân trước.”

 

Trong đồn cảnh sát.

Khi tôi ghi xong lời khai với cục u to đùng trên trán, thì Phó Thời Uyên cũng chạy đến.

Tôi nhìn anh, vừa định mở lời.

Thì đã thấy anh mang khuôn mặt vô cảm nhìn lướt qua tôi, rồi đi về phía bọn Tần Vi Vi.

Giây phút ấy bao nhiêu tủi thân đã phải chịu bỗng hóa thành nứa mắt, tràn vào trong mắt tôi.

Lộp độp, lộp độp rơi xuống.

Ngay sau đó, phía bên đó trở nên hỗn loạn.

Tôi nghiêng đầu nhìn qua, thì ngẩn cả người.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Phó Thời Uyên cuốn cà vạt quanh tay, đấm Tần Nhiên hết cái này đến cái khác.

Tần Vi Vi sợ hãi kêu lên, muốn tiến đến kéo anh ra.

“Anh Phó……”

Phó Thời Uyên không thèm ngẩng đầu lên: “Cô dám chạm vào tôi, thì hôm nay, tôi đánh cả cô luôn.”

“Không tin thì cô có thể thử xem.”

Phó Thời Uyên nắm cổ áo Tần Nhiên, trước khi cảnh sát lao đến kéo anh ra, anh đã ấn đầu cậu ta xuống.

Mặt không cảm xúc, hỏi: “Cậu hai Tần, đập như này hả?”

Ngay sau đó, đầu Tần Nhiên đập mạnh lên cửa kính.

Sau tiếng kính vỡ, thì mảnh vỡ rơi đầy đất.

Cảnh sát kéo Phó Thời Uyên ra, cũng không nói gì nhiều.

Trước khi anh đến, có vài cảnh sát nghe nói Tần Nhiên động tay động chân sau, thì trong tối ngoài sáng, châm chọc cậu ta vài câu.

“Đánh con gái, cũng được quá đấy chứ.”

“Đúng là, lúc tôi xem camera an ninh, lúc đó hai cô đã ấn con nhà người ta xuống đánh rồi, mà vẫn chưa thấy đủ, còn phải gọi thêm một thằng con trai cao to vào nữa.”

Phó Thời Uyên thoát khỏi tay cảnh sát, đi đến trước mặt tôi.

Tôi chưa từng thấy Phó Thời Uyên ở trong tình trạng chật vật như này.

Trên gò má, và cằm vẫn còn dính bẩn, trên khuôn mặt là một tầng mồ hôi.

Anh đưa tay lên, muốn chạm vào vết thương đã được băng lại trên trán tôi, nhưng rồi lại thả tay xuống.

Người đàn ông ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ bừng, giọng nói run rẩy đến kỳ lạ.

“Xin lỗi……”

“Anh đã chăm sóc em không tốt.”

Trong giây phút ấy, trong một chớp nhoáng.

Tôi bỗng nhớ lại đoạn ký ức tôi đã quên.

“Vì sao em lại ghét anh?”

“Vì anh thích Tần Vi Vi.”

Phó Thời Uyên châm biếm:

“Nếu không phải em nói, thì anh thậm chí chưa từng nghe qua cái tên đó.”

Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm.

Anh chưa từng thích Tần Vi Vi.

Tôi cũng có đáp án cho câu hỏi hai chọn một của chị em tốt.

Đáp án là: Tình huống đó sẽ không hề tồn tại.

Vì nếu là Phó Thời Uyên.

Anh sẽ không để tôi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, không bao giờ để tôi bị treo lên rìa vách đá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play