Cạm bẫy rung động

chương 6


2 tháng


Vì Phó Thời Uyên đánh người, nên chuyện càng thêm phức tạp.

Sau khi Tần Nhiên được đưa đến bệnh viện, Tần Vi Vi oán giận nói với cảnh sát:

“Rõ ràng là do cô ta không hiểu rõ mọi chuyện, đến gây sự với chúng tôi trước.”

Tôi tức giận đến bùng nổ, từ trong lòng Phó Thời Uyên lao ra, phản bác:

“Cô ta mắng bạn trai và bố tôi trước!”

Mặt Tần Vi Vi kinh sợ, đến méo mó.

Thấy Phó Thời Uyên nâng mắt nhìn mình, cô ta vội vàng phủ nhận.

“Tôi không có, anh Phó, tôi chắc chắn không hề mắng anh!”

“Hôm nay, lúc ở trung tâm thương mại, tôi thấy có người khá giống anh, nên có nhắc qua một chút.”

“Ngoài chuyện đó ra, thì tôi không hề nhắc đến anh!”

Ánh mắt nghi ngờ của mọi người đổ dồn lên người tôi.

Tôi giật giật khóe miệng.

Một lúc lâu sau, tôi cúi đầu, lí nhí nặn ra được một câu:

“Cô ta chửi bạn trai tôi là chó ốm……”

“Tôi thấy cô ta nhắc đến Phó Thời Uyên, sau đó một tẹo thì nói chó ốm.”

Phó Thời Uyên: “……”

Cảnh sát: “……”

Chỉ có Tần Vi Vi dậm chân.

“Lúc đó tôi thấy một con chó ốm mà!”

“Cái loại chó mà mặt giống yên xe đạp ấy!”

Tùy tùng nhỏ của cô ta gật đầu, sắc mặt sợ hãi.

“Đúng vậy, lúc đó chị ấy nói về giống chó đó……”

Hả?

Do tôi hiểu nhầm……

Cuối cùng, Tần Vi Vi chủ động giảm hòa, mới thoát khỏi đồn cảnh sát.

 

Tôi nắm tay Phó Thời Uyên ra khỏi đồn cảnh sát, vừa đi vừa luyên thuyên.

“Anh ơi, để em kể anh nghe.”

“Lúc đó em cảm thấy anh theo đuổi cô ta, mà còn bị cô ta gọi là chó ốm, quá tội nghiệp, nên hôm nay mới gây sự với cô ta.”

Thấy mặt Phó Thời Uyên trầm xuống, tôi nhanh chóng nói tiếp:

“Suỵt suỵt suỵt, anh không cần phải giải thích, em quên mất vài chuyện xảy ra vào hôm đó, vừa rồi mới nhớ ra, tất cả chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi.”

Phó Thời Uyên nghịch lòng bàn tay tôi, giọng điệu không hề để ý.

“Vậy lúc đó em nói thế nào?”

Tôi nóng lòng muốn thể hiện bản thân, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra bộ dáng oai hùng.

“Em lập tức phản bác cô ta!”

“Anh không phải là chó ốm!”

Tôi không khống chế âm lượng, phía sau truyền đến vài tiếng ho khụ khụ.

Tôi quay đầu lại, bọn Tần Vi Vi và vài vi cảnh sát đều mang theo ánh mắt lảng tránh, giở vờ như không có chuyện gì cả.

Tôi cúi đầu xấu hổ giải thích:

“Em chỉ đang nói về dáng người của anh……”

Phó Thời Uyên gật gật đầu:

“Ý là những chỗ khác không tốt.”

Tôi nắm tay anh, vừa nhảy vừa ê a.

Cũng không kịp nhận ra anh có ý gì.

Không ngờ anh lại để nó trong lòng, nhớ suốt một tuần.

Một tuần sau, vế thương trên cơ thể tôi gần như đã khỏi hết.

Sau đấy, anh bắt đầu nỗ lực chứng minh bản thân với tôi.

“Phó Thời Uyên, em không muốn ngồi……”

“Hửm?” Anh tựa đầu lên cổ tôi, hết sức tập chung vào việc mình đang làm.

Đối mặt với sự oán giận của tôi, anh giải quyết cho có lệ.

“Vết thương trên đầu em vẫn chưa lành, không được lắc.”

Đồ lừa đảo chít tịt.

Anh thích thế thì có!

Một lát sau, anh lại hỏi tôi.

“Nghe bảo có bộ phận nào đó gọi là chó ốm hả*?”

(Từ chó ốm đã từng giải thích là dùng để mỉa mai người gầy, =))) câu của Phó Thời Uyên ý hỏi là bé Ninh chê ổng chỗ đó bé hả)

“Phải anh không, em gái?”

Tôi ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nức nở.

“Không phải…… Không phải……”

Gặp Phó Thời Uyên rồi tôi mới biết.

Loại người bình thường nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, tự phụ, kiêu ngạo, thì bên trong trái ngược hẳn.

Sở thích xấu xa nhiều không đếm xuể.

Phó Thời Uyên vốn định tạm tha cho tôi, thì điện thoại nằm trên chiếc tủ cạnh giường bỗng kêu lên.

Anh chưa từng nghe điện thoại vào những lúc như này.

Nhưng lần này lại khác hẳn, anh cầm điện thoại, ôm tôi vào lòng.

Nhấn nghe máy.

“Phó Thời Uyên!!”

Tôi sốc nặng, nhỏ giọng gọi tên anh.

Anh nghiêng đầu hôn tôi, rồi nói đúng một từ với đầu bên kia.

“Nói.”

Sau đó anh nhấn mở loa ngoài, rồi ném điện thoại sang một bên.

“Anh Phó, em là Tần Vi Vi……”

“Mấy hôm trước, lúc ở trước cửa đồn cảnh sát, nghe Mạnh Ninh nói em mới biết, hóa ra trước đây anh từng theo đuổi em ạ?”

“Em không để ý, nếu vô tình làm anh bị tổn thương thì em xin lỗi.”

Phó Thời Uyên nhéo tôi cằm, nâng tôi ra khỏi lồng ngực anh.

Anh nhàn nhạt liếc nhìn tôi.

“Phiền phức em tạo ra.”

Tôi bị chặt miệng, dùng giọng đứt quãng cảnh cáo anh nói nhỏ lại.

Tần Vi Vi rơi vào thế giới của mình, lẩm bà lẩm bẩm.

“Em muốn nói là, nếu anh…… vẫn còn cái đó, thì có thể thử xem sao?”

Phó Thời Uyên kéo tay tôi ra, thái độ lạnh lùng y như lúc sếp họp với nhân viên.

“Giải quyết như nào?”

Đầu bên kia, Tần Vi Vi càng nói càng không biết điểm dừng.

Phó Thời Uyên ấn lên eo tôi, không cho tôi cầm điện thoại.

Tôi bị ép đến đường cùng.

Vùi mặt vào cổ anh, đấu tranh một hồi rồi nói.

“Lần sau.”

“Lần sau em sẽ ngồi yên, được không……”

Phó Thời Uyên cho tôi một nụ hôn như phần thưởng.

Cầm lấy điện thoại.

“Giờ này, cô Tần cô độc một mình, nên không nghĩ đến việc mình đang làm ảnh hưởng đến sinh hoạt ban đêm của người khác à?”

Rồi anh vừa dùng những lời lẽ đẹp đẽ thanh cao, không có tình người để dạy dỗ người ta, vừa làm những hành động tục tĩu nhất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play