Cạm bẫy rung động

chương 4


2 tháng


Lúc cửa phòng vừa mới đóng lại, Phó Thời Uyên đã đè tôi lên trên cửa.

Tay ấn lên bả vai tôi, lực không hề nhẹ.

Trên môi anh vẫn treo nụ cười, nhưng khí áp quanh người thì càng ngày càng thấp.

“Anh vừa mới trao lần đầu tiên cho em, em đã muốn đi xem mắt với người khác?”

“Với em anh chỉ là thằng tra*i ba*o miễn phí, không cần phải chịu trách nhiệm, đúng không?”

Vừa dứt lời, thì chuông điện thoại của anh vang lên.

Khi Phó Thời Uyên nghe điện thoại, thì suy nghĩ của tôi rối như mớ bòng bong.

Đây là đang gián tiếp tỏ tình hả……

Tôi cúi đầu, vô thức siết chặt váy.

Phó Thời Uyên nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía tôi.

Trước khi anh mở miệng, tôi còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ của mình, đã buột miệng nói:

“Em…… em sẽ chịu trách nhiệm!”

Dường như Phó Thời Uyên đã được thái độ tích cực của tôi trấn an, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đã dịu đi đôi chút.

Anh vừa định nói gì đó, thì tiếng điện thoại lại vang lên.

Anh nhìn màn hình, nhéo nhẹ vào tai tôi, nhỏ giọng nói:

“Giờ anh có một cuộc họp khẩn, xử lý xong công việc, anh quay lại tìm em, nhé?”

Tôi gật đầu, vành tai ở dưới tay anh đỏ bừng.

Phó Thời Uyên khẽ hôn lên trái tôi, giọng nói dịu dàng trầm ấm khiến bầu không khí càng thêm kiều diễm.

“Ngoan quá.”

 

Mãi đến sáng sớm hôm sau, Phó Thời Uyên vẫn ở công ty chưa về.

Bố thấy tôi dậy sớm, nên biết tôi không thức đêm.

Vẫn sắp xếp cho tôi và con trai chú Lương gặp nhau.

Vốn tôi định đến nhà hàng, nói với cậu ta là tôi đã có bạn trai, sau đó rời đi.

Nhưng khi đẩy cửa phòng riêng ra, tôi mới thấy, trong phòng ngoài đối tượng xem mắt của tôi ra…

Còn có……

Phó Thời Uyên u ám y như diêm vương.

Anh ngồi vắt chéo chân, đầu ngón tay cong cong gõ lên đầu gối.

Vừa kiêu ngạo lại vừa nhàn tản.

Đối diện với ánh mắt của tôi, anh chậm rãi, ung dung chạm vào môi dưới.

“Em gái, lại đây nhìn bạn trai em đi.”

Chàng trai ngồi đối diện anh ngượng ngùng gãi đầu.

“Chưa phải là bạn trai ạ…… đây cũng là lần đầu tiên bọn em gặp nhau.”

Phó Thời Uyên cười cười, không đáp lời cậu ta.

Tôi cứng đờ, bước từng bước một, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

“Anh……”

Phó Thời Uyên khôp đáp lời, nụ cười trên môi vẫn chưa hề hạ xuống.

Nhưng càng khiến tôi có cảm giác, mình xong đời rồi.

Tôi căng thẳng, ngồi xuống bên cạnh Phó Thời Uyên, nghe chàng trai đối diện cười, giới thiệu bản thân, đột nhiên, cậu ta hỏi:

“Mạnh Ninh, tôi có thể mạo muội* hỏi cậu câu này không, cậu đã từng yêu đương chưa?”

(Mạo muội: từ cũ – có nghĩa là liều lĩnh làm một việc gì đó dù biết đó là việc dại đột, thường dùng để tỏ ý kiến một cách khiêm tốn, nhún nhường)

“Hoặc…… để đổi một cách hỏi khác, cậu còn đêm đầu tiên không?”

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Dù ngoài miệng thì nói là mạo muội, nhưng biểu cảm không hề có lấy một chút hối lỗi.

Phó Thời Uyên vẫn luôn yên lặng, lần đầu tiên chen lời vào.

Anh nhìn cậu ta, hỏi ngược lại: “Cậu còn không?”

Vị thiếu gia họ Lê này nói hùng hồn, đầy lý lẽ:

“Tổng giám đốc Phó, đàn ông và phụ nữ không giống nhau.”

“Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất là hy vọng nửa kia của mình đủ sạch sẽ.”

Phó Thời Uyên không còn giữ lịch sự nữa, ném đôi đũa đi.

Không hề để vị thiếu gia họ Lê này vào trong mắt.

Anh cười như không cười đáp:

“Em gái tôi cũng chỉ có một điều kiện thôi.”

“Hy vọng đối tượng của mình là người, chứ không phải là chó.”

“Xin lỗi, cậu không đủ điều kiện, đi thong thả, không tiễn.”

Chàng trai kia tức giận đến xanh lét mặt mày, nhưng không dám chọc đến Phó Thời Uyên, nên đành phải nuốt giận, rời đi.

Vừa lòng hả dạ ghê.

Tôi thở phào một hơi, quay đầu lại giơ ngón tay cái với Phó Thời Uyên.

Cười tủm tỉm, khen anh: “Anh nói chuyện đỉnh ghê!”

Không khí yên lặng.

Anh không đáp lời tôi, mà dùng ánh mắt âm u hơn cả khi nãy để nhìn tôi.

“Bây giờ.”

Anh dịu dàng tuyên án: “Chúng ta nên tính sổ rồi, cục cưng.”

 

 Phó Thời Uyên đưa tôi đến chỗ ở gần nhất đứng tên anh.

Còn chưa đợi vào đến phòng ngủ, anh đã bắt đầu cởi đồng hồ và cà vạt.

“Mạnh Ninh, em nhớ đêm qua em đã nói gì không?”

Phó Thời Uyên từng bước, ép sát.

Tôi lùi dần về phía sau, ngoan ngoãn trả lời:

“Em nhớ, em nhớ mà.”

Anh gật đầu, trong đáy mắt là sự hờ hững.

“Em chịu trách nhiệm kiểu đó hả?”

Cúc áo sơ mi đã được cởi ra.

Vạt áo anh hơi mở, anh kéo tôi vào trong lòng.

Khát vọng sống sót tăng vọt, tôi run rẩy xin tha:

“Em có thể giải thích……”

Phó Thời Uyên ‘ừ’ một tiếng kiểu sao cũng được, bắt đầu nghiên cứu kết cấu quần áo của tôi.

Anh đè tôi lên tường, cúi đầu cắn cái cúc trên cổ áo.

“Em giải thích chuyện của em.”

“Anh cởi cái của anh.”

Nhưng thực sự là tôi không còn sức mà nói nữa.

Cái cơ thể cần hơn 4 phút rưỡi để chạy hết 800 mét của tôi.

Căn bản không thể nào chịu được sự dẻo dai bền bỉ của Phó Thời Uyên.

“Em gái, sao còn chưa giải thích?”

Anh dùng đôi mắt lạnh nhìn tôi vẫn chưa nói được câu nào, còn cố tình ép hỏi.

“Đừng thở gấp.”

“Nói đi.”

Tôi bị ép đến bực, cắn một cái lên cổ anh.

Phó Thời Uyên vẫn giữ nguyên bộ dáng bình tĩnh, không gợn sóng, vỗ nhẹ vào gáy tôi.

“Thói xấu gì đấy?”

“Thích cắn người khác như vậy hả?”

Thấy anh còn muốn nói tiếp, tôi đành phải nhanh chóng chặn miệng anh lại.

Không cho anh cơ hội mở mồm.

Cuối cùng Phó Thời Uyên cũng cảm thấy hài lòng.

Không nói mấy câu làm người ta tức chít nữa.

Một lúc lâu sau, anh mới hơi tách ra, rồi lại dán vào môi tôi.

Nhỏ giọng dỗ dành: “Ninh Ninh gọi anh trai đi.”

Tôi ôm lấy vai anh, thở không ra hơi.

“Anh..trai……”

“Gọi nữa đi.”

“Anh trai……”

 

Đến chạng vạng tối, tôi và Phó Thời Uyên mới về nhà.

Trong bữa cơm tối, tôi thẳng thắn nói với bố là tôi đang yêu, tạm thời không cần phải đi xem mắt.

Phó Thời Uyên vốn định công khai luông, không để cho bố và dì có thời gian giảm xóc.

Tôi lo bố bị huyết áp cao, vừa dỗ vừa khuyên, ngăn anh lại.

Điều kiện trao đổi là tôi hứa với anh, tôi sẽ thừa nhận chuyện mình có bạn trai.

Phó Thời Uyên ngồi đối diện tôi, nghe thế thì hơi nâng mi, rồi lại hạ xuống.

Anh đang muốn nói với tôi là anh rất hài lòng với biểu hiện của tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play