Cạm bẫy rung động

chương 3


2 tháng


(Vì đã thành anh kế nên chuyển xưng hô thành anh em nhé mn)

Ban ngày Phó Thời Uyên vẫn như bình thường.

Giống như anh đã quên chuyện xảy ra vào ba ngày trước.

Mãi đến bữa cơm tối, bố bỗng hỏi tôi.

“Ninh Ninh, ngày mai con rảnh không?”

“Chú Lê có đứa con trai tầm tuổi con, cũng đang học đại học năm ba. Nó xem ảnh con rồi, muốn hẹn gặp con, con thấy thế nào?”

Đây nói trắng ra là cách các cụ cho con cái đi xem mắt.

Tôi rầu rĩ chọc chọc bát cơm, đang không biết phải trả lời như nào.

Thì Phó Thời Uyên bỗng dưng nói: “Em ấy không rảnh ạ.”

Sau đó, anh không nhanh, không chậm giải thích cho bố và dì:

“Tối nay, em ấy nhờ con sửa luận văn giúp em ấy.”

Anh chậm rãi nhìn sang, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt tôi.

“Chắc phải làm thâu đêm.”

Bố không suy nghĩ nhiều, gật đầu:

 “Vậy thôi, để hẹn lúc khác vậy.”

Tôi sốc đến mức làm rơi đũa xuống bàn.

Bố nhìn tôi, hỏi: “Sao thế Ninh Ninh?”

Phó Thời Uyên giữ nguyên bộ dáng thoải mái, thảnh thơi.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của bố và dì Hướng, tôi gật đầu, nặn ra từng chữ đáp:

“Anh trai…… nói đúng ạ……”

Tôi đợi đến khoảng 11 giờ tối, Phó Thời Uyên vẫn chưa đến.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm váy ngủ đi vào phòng tắm.

Khi tôi lau khô tóc, đi ra khỏi phòng tắm, thì tiếng gõ cửa vang lên.

Là người tôi không muốn nhìn thấy nhất.

Tôi mở hé cửa, khách sáo nở một nụ cười với Phó Thời Uyên.

“Anh ơi, đêm nay muộn quá rồi.”

“Luận văn để ngày mai sửa cũng được.”

Anh chậc nhẹ một cái, không có ý định giảm âm lượng.

“Mạnh Ninh, đừng có giả vờ với anh.”

“Bây giờ hoặc là cho anh đi vào, hoặc chúng ta ở đây, nói rõ ràng mọi chuyện.”

“Anh không ngại để cho hai người họ biết chuyện em coi anh như trai ba.o miễn phí* đâu.”

(白嫖: từ lóng)

Tôi bỗng ngẩng đầu lên, không dám tin, nhìn người đàn ông đang vừa ăn cắp vừa la làng.

Phòng của bố cũng ở tầng hai, còn cách phòng tôi không xa.

Tôi nghe thấy tiếng xoay tay nắm cửa từ phòng bố.

Không một chút do dự, tôi mở cửa kéo Phó Thời Uyên vào trong.

Ngay giây sau, tiếng bước chân quen thuộc của bố truyền đến.

Trong mắt Phó Thời Uyên có thoáng qua chút tức giận.

Anh dùng một tay bế tôi ngồi lên trên bàn học, cúi người hôn tôi.

“Ưm……”

Một nụ hôn mang theo sự xâm chiếm, như không muốn để lại đường sống cho tôi.

Bố dừng lại trước của phòng tôi.

“Ninh Ninh, ngủ rồi à?”

Bất đắc dĩ, tôi phải cắn Phó Thời Uyên, anh mới tha cho tôi.

“Dạ…… có chuyện gì vậy ạ?”

Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đầu căng như dây đàn.

Phó Thời Uyên cởi cà vạt ra, cuốn lên tay tôi, từng vòng, từng vòng một.

Bộ dáng bình thản.

Hôn lên trán tôi, rồi chóp mũi.

Thác loạn mà không thèm quan tâm đến việc bên ngoài có người hay không.

Giọng nói trầm, khàn.

“Em gái, ‘yếu’ nghĩa là gì?”

“Làm 2 giờ mà em vẫn gọi đó là ‘yếu’, vậy thì hôm nay, để anh trai hết lòng phục vụ em.”

Bên ngoài cửa, lại vang lên tiếng của bố.

“Chưa ngủ hả, bố vào được không?”

Tôi đè tay Phó Thời Uyên lại, vội vàng nói với người ngoài cửa:

“Đừng!”

“Bố đợi chút ạ!”

Tôi đưa tay, đẩy Phó Thời Uyên đang tiến gần về phía ngực.

“Anh…… anh có thể để em nói trước được không……”

Cuối cùng Phó Thời Uyên cũng từ bên cạnh cổ tôi ngẩng đẩu lên, sắc mặt trào phúng, cong môi cười.

“Hôm đó, em có cho anh thời gian để nói không?”

Đáy mắt anh như có ngọn lửa hắc ám, giống như sắp lan sang người tôi.

Bố vẫn đang đợi ở ngoài cửa, tôi đành phải thỏa hiệp.

Dỗ Phó Thời Uyên trước.

“Đợi bố đi, rồi em nghe anh nói được không?”

“Lần này, em sẽ nghiêm túc nghe anh nói!”

Tôi trịnh trọng hứa với anh.

Phó Thời Uyên vẫn nhàn nhạt y như cũ.

Hai tay chống ở hai bên hông tôi, nhốt tôi ở trong, anh hơi cúp mắt nhìn tôi.

“Hôn anh.”

Đây là điều kiện để anh nhượng bộ.

Bố lại gọi tên tôi, giục tôi ra.

Tôi nhìn Phó Thời Uyên khẩn cầu.

Người đàn ông ấy vẫn không hề dao động, tôi không còn cách nào khác.

Ngẩng đầu, khẽ chạm lên môi anh.

Phó Thời Uyên tiến đến hôn tôi, anh cắn nhẹ lên đầu lưỡi tôi, rồi mới tha cho tôi.

Tôi điểu chỉnh hơi thở, mở hé cửa ra.

Chỉ thò đầu ra.

“Bố tìm con có việc gì ạ?”

Bố thở dài, chân thành nói:

“Hôm nay bố biết, con và Thời Uyên nói dối chuyện tối nay nó giúp con làm luận văn.”

“Không thì vì sao giờ này nó vẫn chưa đến tìm con?”

Tôi trở nên cực kỳ nhạy cảm khi nghe thấy tên Phó Thời Uyên.

Trong lòng cũng trở nên căng thẳng.

Bố lại tiếp tục hỏi ý kiến của tôi:

“Ninh Ninh, con không muốn đi xem mắt đúng không?”

Phó Thời Uyên dường như đã hết kiên nhẫn, khi tôi còn đang nói chuyện với bố, anh đã đi đến sau cánh cửa.

Tay ôm lấy eo tôi, hôn lên đầu vai nằm trong góc khuất của tôi.

Dùng giọng nói siêu nhỏ, buồn bã nói:

“Nói đi chứ.”

“Đang hỏi em có muốn đi xem mắt không đó, em gái?”

Lúc đó, tôi căng thẳng đến mức tư duy rối loạn, không dám động đậy.

Chung quy thì bố và Phó Thời Uyên chỉ cách nhau một cánh cửa.

Giờ bố chỉ cần tiến thêm một chút, đẩy cửa ra thêm một chút, là bố có thể nhìn thấy người đàn ông đang hôn lên đầu vai tôi.

Tôi nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh.

Chỉ muốn lừa bố, kết thúc cuộc trò chuyện thật nhanh, nên đáp bừa cho có lệ:

“Con sao cũng được, bố ạ.”

Tôi vừa nói dứt câu, thì Phó Thời Uyên cắn vào vai tôi.

Tôi cố gắng không kêu thành tiếng.

May mà bố không để ý thấy điều gì bất thường, nói.

“Vậy là tốt rồi.”

“Bố sẽ cẩn thận lựa chon đối tượng cho con.”

Tiếng bước chân xa dần, cuối cùng thì bố cũng về phòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play