Cạm bẫy rung động

chương 2


2 tháng


Phó Thời Uyên bảo, anh chỉ uống có nửa cốc.

Tôi không hiểu vì sao tôi uống hẳn hai cốc, qua một tiếng, thuốc đã hết tác dụng. 

Mà anh thì lại vẫn y như cũ.

Dù tôi có chơi trò giả chít, hay đầu hàng xin tha.

Anh đều mặc kệ, thậm chí còn dành ra chút thời gian để cười lạnh, chế nhạo tôi.

“Lỗi do em gây ra mà?”

“Giờ có mệt thì cũng phải chịu.”

Dù tôi có giải thích như nào, thì anh cũng không tin việc chuyện này không phải do tôi làm.

Ngày hôm sau.

Sống dở chít dở mà, có lẽ là do uống quá nhiều thuốc.

Sau khi tỉnh lại, tôi có cảm giác mình bị chia năm xẻ bảy.

Tôi chỉ nhớ sau khi uống hết hai cốc nước, thì trở nên mơ mơ màng màng, rồi bị Phó Thời Uyên bế vào phòng ngủ.

Tôi nghiêng đầu nhìn Phó Thời Uyên vẫn còn đang say ngủ, người vẫn đang ôm tôi vào lòng.

Tôi nhanh chóng rút ra kết luận!

Chắc chắn là tên khốn này lừa tôi, biến tôi thành thuốc giải hình người.

Đúng lúc này, Phó Thời Uyên đột nhiên tỉnh lại.

Bốn mắt nhìn nhau, anh ôm chặt tôi vào trong lòng, cằm áp lên gáy tôi.

Giọng có hơi ỉu xìu.

“Xin lỗi, tối hôm qua ——”

Tôi có thể đoán được nửa câu sau, chắc chắn là mấy câu kiểu “chỉ là chuyện ngoài ý muốn”.

“Không sao.”

Tôi bình tĩnh đáp lời anh.

Ngồi dậy, nhàn nhạt trả lời:

“Tôi không quan trọng chuyện này đâu, Phó Thời Uyên.”

Anh ngẩn ra một giây, rồi liếc nhìn tôi bằng khuôn mặt vô cảm.

Giọng điệu lạnh lẽo.

“Ý gì.”

Nhớ đến chuyện anh vẫn đang theo đuổi Tần Vi Vi, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy có chút mất mát.

Thở nhẹ để đỡ tức, cố gắng để giữ thể diện.

Nhặt quần áo lên, bình tĩnh nói:

“Ý là, sau khi ra khỏi căn phòng này, hy vọng chúng ta đều quên đi chuyện tối qua.”

“Tôi thực sự không muốn dính dáng gì đến anh.”

Phó Thời Uyên ngồi dậy, nhìn tôi không chớp mắt, chăn đắp bừa ở trên hông.

“Mạnh Ninh.”

“Em chơi anh?”

Tôi cố gắng mặc quần áo thật nhanh, không hề tập trung nghe lời anh nói.

Trước khi rời đi, còn không quên nhẹ nhàng, bâng quơ chế nhạo anh.

“Tổng giám đốc Phó hơi ‘yếu’ đấy, nhớ dặn bạn gái tương lại giữ mồm giữ miệng, không cần mang chuyện này đi kể khắp nơi, tránh xấu hổ, thành trò cười cho mọi người.”

Tôi canh chuẩn thời gian.

Nói xong cái là phi ra ngoài, đóng cửa lại.

Không cho anh cơ hội phản bác không cho có cơ hội thủ tiêu tôi.

Ra đến cửa khách sạn, tôi đụng mặt Tần Vi Vi và chị em tốt của cô ta.

“Đây không phải là Mạnh Ninh ư? Sáng sớm đã ra khỏi khách sạn, đúng là người không biết ý biết tứ.”

Vốn tôi còn có chút chột dạ, muốn lặng lẽ rời đi.

Nhưng cô ta vừa mở mồm đã thấy chướng tai gai mắt.

Tôi cười, cố tình nâng cao giọng hỏi ngược lại cô ta.

“Tần Vi Vi, cô nói gì cơ?”

“Những người ở trong khách sạn này đều là người không biết ý biết tứ hả?!”

Trong chớp mắt, mọi người trong đại sảnh khách sạn đều quay đầu nhìn về phía này.

Những ánh mắt đó giống y như kim nhọn đâm về phía Tần Vi Vi.

Cô ta tức muốn hộc m*u, tiến đến đẩy tôi.

“Mạnh Ninh cô có bệnh à?”

Tôi không kịp đề phòng, loạng choạng lùi lại vài bước, đập người vào cửa kính của khách sạn.

Chân trái cũng mất trọng tâm, trẹo sang một bên.

“Xịt——”

Tôi đau đến mức rít một hơi.

Tôi còn chưa kịp phản kích, Tần Vi Vi đã bị tiếng bước chân ở phía sau tôi làm phân tâm.

Chị em tốt của cô ta liên tục cảm thán.

“Vi Vi, bà biết anh đẹp trai đó hả? Hình như anh ấy đang đi về phía cậu.”

Tần Vi Vi nhún vai, bày ra bộ dáng công chúa.

“Anh ấy theo đuổi tôi đã lâu.”

“Gần đây tôi đang xem xét xem có nên đồng ý ở bên anh ấy không.”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Tôi cố nén cơn đau ở chân, bám vào cửa, vội vàng rời đi.

Không dám quay đầu đến một lần.

Nhưng cuộc trò chuyện của mấy người ở phía sau vẫn lảng vảng bên tai tôi.

“Anh đẹp trai, tôi có một thắc mắc, anh không phiền……”

“Sao nhìn quần áo anh có hơi nhếch nhác, y như cô ả vừa cãi nhau với bọn em.”

Giọng Phó Thời Uyên quá bé, tôi nghe không rõ.

Sau đó lại là giọng của cô gái kia.

“À, bảo sao, làm việc cả đêm, không có thời gian sửa soạn cho bản thân là chuyện bình thường! Chuyện bình thường!”

Tôi chớp chớp đôi mắt khô, nở một nụ cười nhạt.

May mà vừa rồi tôi chủ động chia rõ giới hạn với Phó Thời Uyên.

Rõ ràng là…

Anh cũng chẳng muốn dính dáng gì đến tôi.

Ngày hôm sau, Phó Thời Uyên có gọi cho tôi.

Tôi trốn tránh theo bản năng, ngắt máy rồi cho anh vào danh sách đen.

Để phòng có chuyện ngoài ý muốn, tôi còn đổi cả số điện thoại.

Nhưng ba ngày sau, tôi vẫn không tránh né được việc gặp lại anh.

Gặp lại…… ở nhà tôi……

Đối tượng tái hôn của bố —— dì Hướng chuyển đến sống cùng chúng tôi.

Đi cũng bà là Phó Thời Uyên.

Dì Hướng dịu dàng vỗ nhẹ tay tôi, giới thiệu Phó Thời Uyên.

“Ninh Ninh, trước đây dì có nhắc qua với con, đây là con trai dì, Phó Thời Uyên, con cứ gọi nó là anh trai.”

“Anh trai con vừa mới về nước không lâu, nhà cửa chưa kịp sửa sang xong, Ninh Ninh xem xem, có thể cho nó ở đây một thời gian không?”

Tôi rất muốn nói…… Anh ấy có tiền mà, đi thuê nhà không được hả??

Nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của dì Hướng, lời từ chối bị nghẹn lại ở trong cổ họng.

Lời ra đến miệng biến thành: “Dì Hướng, chuyện này không thành vấn đề.”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn Phó Thời Uyên.

Giọng điệu nghe vô cùng cứng ngắc.

“…… Anh trai…… không cần phải khách sáo đâu……”

Phó Thời Uyên cười khẩy một tiếng, không rõ nghĩa.

Cũng không nói gì thêm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play