Cạm bẫy rung động

chương 1


2 tháng


Phó Thời Uyên dựa vào sô pha, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn tôi chăm chú.

Vừa nguy hiểm vừa mờ ám.

Tôi dính sát vào cạnh cửa.

Vừa cố vặn tay nắm cửa, vừa run rẩy giải thích:

“Phó Thời Uyên, không phải tôi……”

“Thực sự không phải là tôi.”

Cái người đó thờ ơ.

Biểu cảm không hề gợn sóng, rõ ràng là không tin.

Cửa phòng khách sạn bị khóa lại từ bên ngoài.

Khi tôi còn đang hơn thua với cái cửa, Phó Thời Uyên ném cà vạt đi, đứng dậy bước về phía tôi.

Giây phút ấy tôi chỉ muốn hòa vào cùng bức tường, tốt nhất là tàn hình luôn.

May mà.

Phó Thời Uyên chỉ đi lướt qua tôi, đi vào phòng vệ sinh.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho chị em tốt, suy sụp nói:

“Sao bà lại bỏ cái đồ đó cho Phó Thời Uyên?”

“?Ninh Ninh*, không phải bà bảo ổng lúc nào cũng đối nghịch với bà, nên bà không ưa ổng từ lâu rồi hả?”

(檸檸: âm Hán Việt là Ninh/Nịnh – tên của nữ chính là Mạnh Ninh – chữ Ninh - 檸 cũng có nghĩa là chanh trong quả chanh/kẹo chanh/nước chanh. )

“Tôi đang giúp bà trút giận đó?!”

Tôi nhắm mắt.

Đi đến bên bàn uống nước, rót cho mình một cốc nước, một hơi uống sạch, ý muốn áp lửa giận xuống.

Tôi nói: “Nhưng mà bà nhốt tôi với ổng vào chung một phòng.”

Chị em tốt: “……”

…… Yên lặng vài giây rồi nói “Để tôi bảo người đến mở khóa!!”

Cúp điện thoại xong chả hiểu sao tôi lại thấy miệng đắng lưỡi khô, lại uống thêm một cốc nước nữa.

Khi Phó Thời Uyên từ nhà vệ sinh đi ra, tôi đang uống cốc nước thứ ba.

“Mạnh Ninh.”

Anh không cảm xúc, liếc nhìn tôi.

“Em uống cái gì đấy?”

Suy nghĩ của trở nên chậm chạp, xoay vòng vòng trong vô thức.

Tôi nhìn anh, chậm chạp đáp ‘hả’.

Phó Thời Uyên bình tĩnh bước đến trước mặt tôi, cúi người, nhốt tôi vào trong vòng vây của anh và sô pha.

Nhìn tôi bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

“Em cố ý?”

Anh chậm rãi hỏi: “Em, muốn ngủ với anh?”

Tôi tròn mắt, đứng đậy, đẩy anh ra.

“Phó Thời Uyên, anh nghĩ cái gì đấy?”

“Anh không biết tôi ghét anh nhiều đến mức nào à?”

Mặt tôi đỏ bừng, ấn anh lên sô pha, ngồi kẹp lên trên đùi anh.

Đôi mắt sáng rực nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh.

Ánh mắt dừng ở đâu, tay sẽ đi theo đến đó.

“Anh đào đâu ra tự tin vậy?”

“Anh không nhận ra à? Thật ra anh vô cùng xấu xí.”

Tôi nghiêm túc phân tích cho anh nghe:

“Anh không thấy mũi anh quá cao hả, còn mắt thì……”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức tôi không dám nói nữa.

Vì khuôn mặt của Phó Thời Uyên đang sát lại gần tôi, gần đến mức môi tôi sắp hôn lên người anh.

Phó Thời Uyên nhéo nhẹ mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Vì sao lại ghét anh thế?”

Tôi hơi lùi về phía sau một chút.

Xấu hổ một hổi lâu, rồi mới nhỏ giọng đáp: “Vì anh thích Tần Vi Vi.”

Bố của Tần Vi Vi và bố tôi làm chung một công ty.

Nhưng chức cao hơn bố tôi một chút.

Lúc nào Tần Vi Vi cũng dựa hơi chuyện này để chế nhạo tôi.

Cô ta cũng trở thành người tôi ghét nhất.

Phó Thời Uyên dường như nghe không hiểu, hơi chau mày, hỏi lại: “Anh thích ai cơ?”

Nhiệt độ trong phòng bất giác trở nên nóng hơn.

Khiến lòng người hoảng hốt.

Tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu, nói có sách mách có chứng lên án anh.

“Lúc tôi học năm nhất, tôi thấy xe của anh đến trường đón cô ta.”

Càng nói càng bực, tôi vừa nói vừa tát bộp một cái vào mặt anh.

“Tần Vi Vi bảo! Đó là người theo đuổi cô ta! Người! Theo đuổi! Đến đón cô ta!”

Phó Thời Uyên nhấc tay tôi ra, giải thích cho có lệ.

Anh chỉ nói trước khi về nước, anh đã từng cho bạn mượn cái xe đó một thời gian, anh cũng chưa từng thích Tần Vi Vi.

Tôi chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Anh xấu như này, cô ta không vừa mắt anh là chuyện bình thường.”

Phó Thời Uyên cười như không cười, cũng không hề phản bác.

Tôi có cảm giác anh không tin tôi, nghiêm túc nói với anh: “Vì dụ như đôi mắt của anh……”

Tôi nhìn chăm chú hàng mi đang rung rung của anh, ngập ngừng ra lệnh: “Không được rung……”

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại ôm lấy khuôn mặt anh, hôn lên mi mắt anh.

Trong giây phút ấy, cái nóng ở trong lòng bỗng dịu lại.

Giọng tôi mềm mại, thương lượng với anh: “Hôn xong không được cử động, được không?”

Yết hầu của Phó Thời Uyên khẽ động, ánh mắt tối dần.

Thấy thế, tôi cúi đầu hôn lên yết hầu của anh.

Phó Thời Uyên nhắm mắt lại, ngửa đầu, dựa vào sô pha.

Giọng nói trầm khàn, phát ra một tiếng hừ nhẹ.

“Mạnh Ninh.”

“Hm?” Tôi ngừng việc nghiên cứu yết hầu của anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng Phó Thời Uyên hơi khàn khàn: “Ai dạy em cách trêu chọc người khác như vậy?”

Tôi chỉ cảm thấy choáng váng, nghe không hiểu lời anh nói.

Người đàn ông đó ngồi dậy, nắm lấy tay tôi đặt lên trên cổ áo sơ mi nhăn nhúm của anh.

Nghịch chiếc cúc trên áo.

“Chỗ nào cử động thì hôn lên chỗ đó đúng không?”

Tôi sờ sờ cái tay đỏ au của mình, gật đầu.

Cái chóp mũi vừa bị tôi chê của Phó Thời Uyên cọ vào chóp mũi tôi.

Phó Thời Uyên dẫn dắt từng bước: “Môi không động à?”

Tôi tiến đến nhẹ nhàng chạm vào.

Giọng nói mềm như kẹo bông sắp tan, có vị ngọt thanh.

“Muốn hôn thêm chút.”

Mỗi lần Phó Thời Uyên nhỏ giọng nói một câu, tôi lại giống như gà con mổ thóc, hôn anh một cái.

Mãi cho đến khi Phó Thời Uyên nghe điện thoại.

“Giám đốc Phó, tôi đã ở dưới khách sạn.”

“Lập tức cho người lên mở khóa, rồi đưa thuốc giải cho ngài.”

Nghe thấy từ mở khóa, tôi có hơi kháng cự.

Ánh mắt mông lung mơ màng nhìn về phía Phó Thời Uyên.

“Không được hôn nữa à?”

Anh nhấn nút tắt tiếng.

Không để ý, vuốt ve cằm tôi.

“Hôn xong em sẽ chịu trách nhiệm?”

Tôi dùng ánh mắt khát khao nhìn chằm chằm đôi môi mát lạnh như thạch hoa quả của anh, gật đầu chắc nịch.

“Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm.”

Phó Thời Uyên bỏ tắt tiếng, nói với đầu bên kia: “Không cần nữa.”

“Sao lại thế…… tổng giám đốc Phó?”

Anh bế ngang tôi lên, giọng nói khàn khàn.

“Có thuốc giải rồi.”

Sau đó, cúp máy luôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play