Kết thúc cấp cứu, bác sĩ gây tê gỡ khẩu trang xuống, nói: "Sao lại thêm một lần nữa? Cái này còn có kiểu mỗi ngày một lần sao?"

Hải Xuy Sa đột nhiên nhớ đến, ngày hôm qua vết thương của Di Quang cũng bị nứt toạc vào giờ này.

Hải Xuy Sa nói: "Lại quan sát thêm một ngày."

Nếu ngày mai vẫn là như vậy...

Nhân viên của Tổng bộ đặc thù chặn Hải Xuy Sa ở cửa phòng phẫu thuật, cho cô xem kết quả biểu quyết mới nhất của đoàn thẩm phán.

Đây là một phần thư ủy thác tại ngoại chữa trị.

"Chúng tôi đã ủy thác cho nhân viên của ngục giam ngầm đến làm biện pháp quản chế bắt buộc đối với nghi phạm tại ngoại chữa trị." Ấn Lượng nói: "Bác sĩ Hải ký tên lên phần công văn này là được."

Hải Xuy Sa nhìn kỹ điều khoản bên trên, trước khi tội danh được định, (có điều kiện) cho phép hồ yêu Di Quang tại ngoại chữa trị tại viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn theo chỉ định. Trong quá trình này bệnh viện và các bộ phận liên quan cần hạn chế phạm vi hoạt động của hồ yêu, không được phép thả về xã hội.

Chi phí phát sinh trong quá trình chữa trị sẽ do Qũy từ thiện yêu quỷ chi trả. Nếu bởi vì nguyên nhân cá nhân của nghi phạm rạo ra ảnh hưởng tiêu cực với bệnh viện, các bộ phận liên quan sẽ tìm Văn phòng dự phòng nghi phạm yêu quỷ thành phố Khải Minh truy trách.

"Người phụ trách bên phía Tổng bộ đặc thù là tôi." Ấn Lượng nói: "Nói cách khác, bất kể là vấn đề gì có liên quan đến anh ta thì cô đều có thể liên hệ với tôi để cố vấn. Người phụ trách giám hộ bên phía bệnh viện sẽ do bác sĩ Hải quyết định, tốt nhất là tìm một bác sĩ đáng tin cậy có kinh nghiệm trông giữ nghi phạm tại ngoại chữa bệnh."

Viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn đã phối hợp với bộ phận ngoại cần chữa trị đại yêu mang tội không phải một lần hai lần, Hải Xuy Sa cũng không còn xa lạ gì với quy trình.

Cô ký tên mình lên, lạnh nhạt nói: "Đi theo tôi ra đây."

"Chúng tôi sẽ lựa chọn ngẫu nhiên một khoảng thời gian trong thời gian làm việc mỗi tuần để đến bệnh viện tiến hành thẩm vấn theo lệ với anh ta. Đây cũng là để đánh giá tình trạng bệnh tình của anh ta, một khi ổn định, tôi sẽ mau chóng thúc giục các bộ phận liên quan chuyển nghi phạm đến giam giữ tại Tổng bộ đặc thù của chúng tôi."

"Vất vả rồi." Hải Xuy Sa khẽ gật đầu.

Ấn Lượng đứng đến thẳng tắp, hơi hơi gật đầu, cười nói: "Bác sĩ Hải vất vả."

Di Quang vẫn còn đang hôn mê, Ấn Lượng mở một hộp mực đóng dấu ra, kéo ngón tay Di Quang đến, ấn xuống mấy cái dấu tay đỏ rực trên văn kiện.

Hải Xuy Sa nhíu mày, hơi phản cảm đối với loại hành vi này.

Khi Ấn Lượng định cất công văn đi, Hải Xuy Sa vươn tay: "Cho tôi xác nhận một chút."

Ấn Lượng cười: "Không hổ là bác sĩ Hải, làm việc đúng là nghiêm túc."

Văn kiện vẫn là phần ý kiến của đoàn thẩm phán kia, đồng ý để cho Di Quang tại ngoại chữa trị ở viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, không có điều khoản phụ thêm vào, cũng không phải thư nhận tội.

Sau khi kiểm tra ra không có khác thường, Hải Xuy Sa trả lại cho Ấn Lượng.

Buổi sáng, mẹ của Đồng Thư Nhã đến thăm bệnh, thấy con gái hôn mê bất tỉnh, nằm trên giường bệnh không nhúc nhích như người thực vật, khóc gào nói muốn gặp Hải Xuy Sa.

Vừa gặp mặt đã túm lấy cổ áo Hải Xuy Sa, ấm ức khóc lớn: "Ngày hôm qua còn yên yên ổn ổn, sao đến bệnh viện, chữa trị, con gái tôi lại thành bất tỉnh nhân sự..."

Lúc Hải Xuy Sa nói chuyện với bà, thoáng nhìn thấy yêu quỷ cảnh ngục mặc quần áo đồng phục của nhân viên ngoại cần Tổng bộ đặc thù đi vào trong thang máy.

Hải Xuy Sa kiên nhẫn an ủi dì Lưu, mất một hồi lâu mới trấn an được. Nhưng cô nhớ đến lời Di Quang đã nói, lòng lại nóng như lửa đốt.

Chờ sau khi dì Lưu rời đi, Hải Xuy Sa mở mi mắt Đồng Thư Nhã lên, kiểm tra đồng tử của cô ta, thấy cô ta còn có thể thấy ánh sáng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ghi chép đầu giường có viết, bắt đầu từ ngày hôm qua Đồng Thư Nhã bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ sâu.

Bệnh trạng này gần giống với Mai Thừa đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU ở lầu năm, là một loại biểu hiện của linh hồn suy yếu.

Linh hồn suy yếu đến một mức độ nhất định, sẽ thích ngủ, tiến vào trạng thái ngủ sâu. Lại nghiêm trọng thêm một chút sẽ hôn mê không tỉnh.

"Chẳng lẽ đúng như lời Di Quang đã nói..."

Cô gái này thật sự làm giao dịch với yêu, bị lấy đi hồn phách?

Y tá nhỏ hoảng loạn chạy đến: "Bác sĩ Hải, quầy y tá lầu năm kêu cô đến phòng 5002 một chuyến, tim đập khác thường."

Hải Xuy Sa ba bước gộp làm hai, dùng thang bộ chạy lên lầu năm.

Khi đến lầu năm, nhân viên ngoại cần Tổng bộ đặc thù vừa khéo đi ra từ phòng bệnh, gật đầu với cô rồi đi lướt qua nhau.

Hải Xuy Sa thở phì phò chạy vào phòng, sau khi nhìn thấy Di Quang, cô không nhịn được mắng một tiếng.

Di Quang nằm lệch qua một bên trên giường bệnh, trước ngực xuất hiện một loạt vết thương mới. Hai chân, hai tay và đuôi anh đều vô lực rũ xuống bên mép giường, thân thể lung lay trực đổ.

Trên cổ Di Quang đeo một cái vòng cổ điện tử mới tinh, còn đang lập lòe phát sáng.

Hải Xuy Sa cũng không xa lạ gì với cái vòng cổ điện tử này, trước kia yêu phạm ra ngoài chữa trị cũng đều có đeo, vòng cổ có công năng định vị và cảnh báo, phòng ngừa nghi phạm chạy trốn.

Tầm mắt Hải Xuy Sa dừng lại trên xương quai xanh của Di Quang, một hơi thở không đi lên được, khụ ra.

Vốn trên xương quai xanh của anh đã có vết thương, sáng nay cô mới vừa khâu lại xong, nhưng bây giờ băng vải và chỉ đều bị tháo ra, mỗi bên xương quai xanh bị găm vào một cái đinh màu trắng, là đinh mới bị đóng vào.

Hải Xuy Sa sờ sờ phần đuôi đinh màu trắng lộ ra bên ngoài, xem hoa văn và màu sắc thì giống như được làm từ một loại xương nào đó, dùng tay sờ lên chỉ thấy lạnh lẽo, hàn ý thấm đến tận xương.

Đây là đinh khóa yêu được làm từ long cốt, nguyên lý khóa yêu không ngoài thông qua bạo lực phá hủy căn cốt, khiến cho trọng phạm rơi vào đau đớn và rét lạnh, không có thể lực, cũng không có cách nào sử dụng được yêu lực.

Hải Xuy Sa mới chỉ nghe đến cách làm này, còn chưa bao giờ thấy qua.

Cô tức giận gọi điện thoại cho Ấn Lượng.

"Các anh đã làm gì với bệnh nhân của tôi?" Giọng điệu Hải Xuy Sa không tốt, đó là miệng vết thương cô vất vả lắm mới khâu lại được, bây giờ lại thảm không nỡ nhìn, cô không nhịn nổi.

"Đây cũng là suy xét vì an toàn của cô và những người khác trong bệnh viện." Ấn Lượng không hề hoang mang: "Anh ta là đại yêu ngàn năm có sức chiến đấu cấp S, dựa theo quy định, chúng tôi cần phải áp dụng các biện pháp quản chế tất yếu, phong ấn yêu lực của anh ta."

"Vậy cũng không thể..." Hải Xuy Sa bực bội vò vò tóc, cô nhìn hai cây đinh kia, vẻ mặt dữ tợn.

"Bác sĩ Hải, anh ta chính là hung phạm hành hạ đến chết hơn một trăm mạng người đấy." Ấn Lượng nói: "Hồ ly tinh là có ngộ tính cao nhất, cũng giống người nhất, giảo hoạt nhất. Anh ta biết nên biểu hiện thế nào mới có thể khiến cô gần gũi với anh ta, tin tưởng anh ta vô điều kiện. Bác sĩ Hải, đừng quên, những người anh ta đã giết hại kia, mỗi một người đều là xuất phát từ niềm tin với anh ta, mới có thể đến miếu của anh ta."

Hải Xuy Sa hung hăng cúp điện thoại.

Ấn Lượng gửi tin nhắn đến.

--- Bác sĩ Hải, xin cô phối hợp với công việc của chúng tôi, chúng tôi là làm việc theo chế độ điều lệ, nếu cô có dị nghị có thể phản ánh lên với các bộ phận phía trên.

Cũng gửi kèm theo số điện thoại khiếu nại.

Hải Xuy Sa nhỏ giọng "phi", giương mắt, thấy Di Quang đã tỉnh, còn đang nhìn cô.

Hải Xuy Sa bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.

Di Quang đã cảm nhận được biến hóa trên thân thể, anh sờ sờ cây đinh dài găm trên xương quai xanh, giọng điệu bình thản nói: "Không sao, có thể hiểu được. Như vậy cũng tốt, bản thân tôi cũng yên tâm."

Lời Ấn Lượng nói vọng lên trong đầu Hải Xuy Sa: "Anh ta biết nên biểu hiện như thế nào mới có thể khiến cô gần gũi anh ta."

Ánh mắt Hải Xuy Sa nhìn về phía Di Quang rất phức tạp, cho đến bây giờ cán cân trong lòng vẫn còn đang lắc lư.

Di Quang cố hết sức ngồi dậy, đau đớn khắp người khiến anh không biết phải che chỗ nào trước mới tốt, đành phải nghỉ ngơi một chút mới lại hơi điều chỉnh tư thế.

Cho dù đau nhưng anh vẫn tận lực giữ dáng ngồi ưu nhã đoan chính.

Nhìn qua giống như là thần hồ trên thần đàn, tư thái vẫn xuất trần như cũ.

"Bọn họ là đi điều tra tính chân thật của... sự kiện kia của tôi sao?"

Hải Xuy Sa hỏi: "Anh có giết người hay không?"

"Hẳn là sẽ không." Anh lắc đầu: "Nhưng tôi... đúng là có nhớ được, người trong miếu của tôi đều đã chết. Tôi... trong tay tôi có cầm đao."

"..." Hải Xuy Sa nói: "Tôi không phải yêu cũng không phải Tổng bộ đặc thù, tôi chỉ là một bác sĩ, không phụ trách điều tra xét xử vụ án. Cho nên anh có oan ức hay không, là chính hay tà, đều không liên quan gì đến tôi."

"Ừ."

"Tôi chỉ là muốn nói với anh, nếu anh thật sự là tên tội phạm đã hại chết hơn một trăm mạng người kia, vậy chi phí chữa trị ở bệnh viện chúng tôi sẽ do Tổng bộ đặc thù yêu quỷ dùng thuế do yêu dân các anh đóng góp để chi trả."

"A, vậy sao?" Di Quang có hơi ngượng ngùng.

Hải Xuy Sa nói: "Nếu anh không phải nghi phạm trọng án kia... vậy chi phí chữa trị ở viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn sẽ do anh tự mình chi trả toàn bộ."

Di Quang ngơ ra một lát, hỏi Hải Xuy Sa: "Bây giờ, tôi nợ cô bao nhiêu tiền?"

Hải Xuy Sa cười.

Cô nói: "Xem ra anh càng mong chờ chính mình là trong sạch."

"Nếu trọng phạm lưng cõng mạng người thật sự là tôi." Di Quang nói: "Tôi sẽ tự mình kết thúc. Bình tĩnh xem xét lại, tôi càng muốn bản thân thanh thanh bạch bạch, sống đường đường chính chính."

Lúc này cán cân trong lòng Hải Xuy Sa đã hoàn toàn nghiêng về bên kia.

Trực giác nói cho cô biết, trọng phạm thì sẽ không nói những lời như vậy. Huống chi, cô chưa bao giờ từng gặp yêu quỷ nào có ánh mắt còn trong sạch hơn so với anh.

Yêu có loại ánh mắt trong sạch thế này, hồn phách đương nhiên cũng là trong sạch thuần tịnh.

Hải Xuy Sa nói: "Anh trị hết sỏi kết trong dạ dày Ngưu tiên sinh, trị hết chứng lo âu của cô Mao, nghe Vương hồ tiên sinh nói, anh còn giúp cậu ta gọi hồn."

Di Quang nói: "Ngày đó, tôi vốn không định chữa cho bọn họ, tôi là đi tìm cô, muốn nói câu xin lỗi với cô..."

Nói đến đây Di Quang mới nhớ đến, bản thân vẫn còn chưa nói lời xin lỗi với cô.

Anh chỉnh lại sắc mặt, nói: "Chuyện nói cô hai mươi tám tuổi còn chưa kết hôn là kiến thức của tôi nông cạn, rất xin lỗi. Kết hôn muộn là chuyện tốt, nhìn đến các cô có thể một mình chống đỡ một phương, không cần dựa vào lấy chồng mà sống, tôi rất vui mừng."

Sắc mặt Hải Xuy Sa tốt hơn: "Không sai, những lời này của anh giác ngộ còn cao hơn so với một số người."

Di Quang hơi cười, mắt hồ ly cười đến mị lên, lông mi còn vừa dày vừa dài.

Hải Xuy Sa nói: "Có vấn đề muốn hỏi anh. Hôm nay anh nói người bệnh ở phòng 1001 làm giao dịch với yêu bị cắn nuốt hồn, có căn cứ gì không?"

"Cũng giống như “tế cô dâu” của Kiều gia thôi, có một số người sẽ lấy một bộ phận hồn phách ra làm giao dịch với yêu, từ đó đạt được tâm nguyện của mình." Di Quang nói: "Có một số yêu, trong khẩu quyết thường sẽ cất giấu bẫy rập. Con người cho rằng yêu chỉ lấy đi một phần hồn phách, nhưng sau khi đạt được tâm nguyện, có thể yêu sẽ lấy đi toàn bộ."

Hải Xuy Sa nghĩ, đây còn không phải là hợp đồng âm dương sao?

Di Quang nói: "Khi yêu lấy hồn, con người nhận ra bị lừa, đương nhiên sẽ phản kháng, đổi ý, giằng co hồn phách, nhìn từ bên ngoài sẽ thấy là đang run rẩy, nổi điên. Hơn nữa, rõ ràng là người, hồn phách đã tàn khuyết lại dính yêu khí, theo thời gian hồn phách bị giam cầm yêu khí sẽ càng nồng đậm."

Vẻ mặt Di Quang nghiêm túc, nói: "Cô cần phải mau chóng tìm ra yêu kia, yêu khí trong hồn phách của cô gái kia đã rất nồng đậm rồi."

Hải Xuy Sa hỏi: "Những cái này... anh đều là dựa vào đoán sao? Bệnh viện cũng có rất nhiều yêu, nếu anh nói trong hồn phách có yêu khí vậy sao bọn họ đều không ngửi được?"

Di Quang nói: "Tôi không biết, nhưng tôi lấy phẩm tính của mình ra đảm bảo..."

Hiện tại anh là nghi phạm của một vụ trọng án, phẩm tính của anh nào có tư cách mang ra làm đảm bảo, Di Quang dừng một chút, nản lòng nói: "Tóm lại, xin hãy tin tôi, tôi thật sự là có thể ngửi thấy được."

Hải Xuy Sa gật đầu, trong lòng cô đã có quyết định, cần phải lập tức tiến hành "chiêu hồn" cho Đồng Thư Nhã.

Di Quang gọi Hải Xuy Sa lại: "Tôi có thể... xin một chậu nước không?"

Hải Xuy Sa: "Anh muốn làm gì?"

Di Quang xách cái đuôi tràn ngập vết máu, lông hồ bết lại cùng nhau lên, nói: "Tôi muốn giặt cái đuôi."

Hải Xuy Sa mang cho anh một thùng nước ấm, lại cầm đến nửa chai sữa tắm cho thú cưng.

Anh chưa từng thấy sữa tắm, cầm trong tay ngửi ngửi, dường như thấy được những người từng sử dụng nó đã làm như thế nào, anh bắt chước, bóp một ít thoa lên cái đuôi.

Hải Xuy Sa lại xách một thùng nước đến, hai tay khoanh trước ngực nhìn anh "tắm" cho cái đuôi.

Di Quang rũ đầu, có vẻ như thẹn thùng, hai cái đuôi còn lại vặn vào nhau, giống như một người hướng nội xoắn hai tay vào nhau.

"Giặt cái đuôi... cũng phải giám sát sao?" Di Quang thấp giọng hỏi.

Hải Xuy Sa nói: "Không phải, tôi chờ giúp anh đổi nước."

Thật ra Hải Xuy Sa là sợ anh sẽ động tay động chân khi thay nước, dùng nước khởi động thuật pháp gì đó.

Di Quang càng cúi đầu thấp hơn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Chờ đến khi Di Quang bắt đầu "tắm" cho cái đuôi thứ ba, Hải Xuy Sa có rời đi một lát.

Đến khi trở lại, trong tay cô nhiều thêm một cái máy sấy công suất lớn.

Lại là một món đồ điện mới Di Quang chưa thấy bao giờ.

Anh nhìn cái máy sấy có hình dạng như cây súng, không hiểu sao lại thấy khẩn trương.

"Cái này dùng làm gì?" Anh hỏi.

Hải Xuy Sa kéo cái ghế qua, ngồi xuống phía sau anh, mở mức gió nóng, thấy anh xù lông theo bản năng, mỉm cười: "Dùng để dọa hồ ly."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play