"Chúng tôi sẽ báo cho nhân viên ngoại cần bên này đến bệnh viện các cô làm các bước tiếp theo trước." Nhân viên Tổng bộ nói: "Trước khi chúng tôi đến, xin quý viện không nên rút dây động rừng."
"Được, khi nào các anh đến?" Hải Xuy Sa hỏi.
"... Bây giờ chúng tôi lập tức báo cho nhân viên liên quan, trước khi đi sẽ liên hệ với bên các cô."
Hải Xuy Sa đã quá quen thuộc với cái loại dập khuôn này, nhất thời, trong lòng nổi lên một một ngọn lửa vô danh, giọng điệu cũng trở nên sắc bén: "Nói như vậy, các anh là muốn chín giờ sáng ngày mai, đến thời gian làm việc mới dẫn người đến?"
"Bác sĩ Hải bớt giận." Nhân viên ở đầu dây bên kia cũng rất bất đắc dĩ: "Là thế này, căn cứ theo hồ sơ cơ mật, hiện tại hồ yêu Di Quang chỉ được coi là kẻ bị tình nghi phạm tội, bên này chúng tôi còn rất nhiều công việc phải làm, còn phải báo với đoàn thẩm phán. Đừng thấy chúng tôi không phải con người nhưng chúng tôi cũng có hệ thống công - kiểm - pháp rất hoàn thiện, trước khi có lệnh bắt chúng tôi cũng có một quá trình xin phép, cố gắng đạt đến công bằng, công chính..."
Hải Xuy Sa hừ một tiếng.
Viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn đã giao tiếp với các yêu quái nhiều năm, về phương diện bảo an vốn rất đầy đủ. Hải Xuy Sa cúp điện thoại xọng lập tức đi đến chỗ bảo an xin lệnh cấm túc với phòng 5002.
Mỗi một giường bệnh, mỗi một phòng bệnh trong bệnh viện của bọn họ đều có hình thức "trói buộc", nếu gặp phải tình huống hung hiểm phòng bệnh sẽ lập tức biến thành nhà giam.
Hải Xuy Sa ký tên lên đơn xin xong, bảo an mở camera bên ngoài phòng bệnh 5002 lên, cũng báo với y tá đến để xác định Di Quang có ở trong phòng bệnh hay không.
Trong camera, y tá xuất hiện ở cửa, kế đó y tá lập tức hốt hoảng nói: "Anh ta không có ở phòng bệnh!"
Hải Xuy Sa: "Tra camera."
Mười phút trước, Di Quang đi từ trong phòng bệnh ra, tóc tai lộn xộn, còn ngáp một cái.
Anh đứng ở cửa sửng sốt một lát, nhắm mắt lại, cái mũi hít hít, ngửi ngửi hơi thở, đi về hướng thang máy.
Anh lập tức đi qua quầy y tá, y tá bận rộn bên trong cũng không nhìn thấy anh.
Kế đó anh đứng ở cửa thang máy chơi nút gọi thang máy hai phút, lúc này mới vui vui vẻ vẻ đi vào.
Hải Xuy Sa mệt mỏi nói: "Kiểm tra camera thang máy, xem anh ta đi đâu."
Camera ghi lại, anh đi ra ngoài ở lầu một.
Anh đứng ở cửa thang máy ngửi ngửi mùi, dường như đã tìm được mục tiêu của mình.
Sau khi phán đoán ra mục đích của anh, sắc mặt Hải Xuy Sa trở nên trắng bệch, giọng cũng khàn: "Lầu một có người! Là Đồng Thư Nhã! Anh ta ở trong phòng Đồng Thư Nhã!"
Mấy tên đại yêu trong phòng bảo an chạy ra, nhanh chóng cùng với Hải Xuy Sa lao về phía phòng bệnh 1001.
"Tôi đều đã giăng dây cảnh báo ở cửa cầu thang và cửa phòng bệnh." Hải Xuy Sa nói.
Dây cảnh báo trong miệng Hải Xuy Sa cũng không giống như dây cảnh báo thông thường, mà là dây cảnh báo chuyên nhằm vào nhóm yêu quỷ do viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn đặc chế từ một số dược vật đặc thù, không có tác dụng với người thường, nhưng khi yêu quỷ chạm vào sẽ ngứa ngáy khó chịu, nhờ đó đạt được mục đích hạn chế hành động của bọn họ.
Dọc đường đuổi theo, Hải Xuy Sa thấy được dây cảnh báo được mình tự tay phong tỏa bị bẻ gãy ở giữa, mềm như bông gục xuống, còn cửa phòng bệnh 1001 đang mở rộng.
Y tá trưởng nhận được thông báo của bọn họ, cũng đã "giết" đến nơi.
Mấy nhóm người vọt vào phòng bệnh 1001, Di Qung đứng trước giường bệnh đột nhiên thu hồi tay, gãi gãi chấm đỏ nổi lên trên mu bàn tay, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Giọng nói Hải Xuy Sa cũng nghẹn rồi, hung dữ quát khẽ: "Anh làm gì? Cách xa cô ta ra một chút!"
Di Quang ngơ ngác nói: "Trên người cô ấy có yêu khí, hẳn là bị bám vào người, cho nên tôi..."
"Lui ra phía sau!" Hải Xuy Sa tiến lên, kéo dãn khoảng cách giữa anh và giường bệnh.
Lúc này Di Quang mới phát hiện ra nhóm yêu đang thở hổn hển đầy trong phòng, hơi thở của bọn họ đều thật nóng, còn có "sát ý" đối với anh.
Di Quang chậm rãi nâng hai tay lên, để cho bọn họ thấy trong tay anh chẳng có gì hết.
"Tôi không có ý gì khác, vừa rồi tôi chỉ muốn tìm xem là ai mang hồn phách của cô ấy đi..."
"Trở về phòng bệnh của anh đi!" Hải Xuy Sa mạnh mẽ trấn tĩnh lại, ra hiệu cho nhóm bảo an đưa anh về.
Di Quang nói: "Được, tôi trở về ngay đây, cô đừng gấp gáp."
Đại yêu một trái một phải "áp giải" anh rời đi.
Đi đến cửa phòng bệnh, Di Quang quay đầu lại nói: "Cô gái này làm giao dịch với yêu, hồn phách gần như đã bị cắn nuốt sạch sẽ, nếu nắm chắc thời gian thì còn có thể cứu lại, yêu kia còn có thể trả lại hồn phách cho cô ấy, ba ngày sau, chờ nguyên hồn biến mất hoàn toàn thì hết cứu..."
Hải Xuy Sa sững sờ tại chỗ, cán cân trong lòng đang lắc lư.
Anh làm sao nhìn ra được là làm giao dịch?
Lại là dạng giao dịch gì?
Không phải là bám vào người mà là cắn nuốt hồn phách sao?
Hẳn là nên để anh ở lại, nghe anh nói lại phương pháp chữa trị mới đúng nhỉ?
Nhưng anh là nghi phạm cấp S, ngộ nhỡ anh có ý đồ khác, mọi người ở đây đều sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.
Cẩn thận làm đầu, Hải Xuy Sa cũng không đáp lại Di Quang.
Di Quang bị đưa về phòng 5002, đại yêu đóng cửa lại, thông báo cho bên bảo an mở cửa an toàn ra.
Ngoài phòng bệnh 5002 giáng xuống ba cửa an toàn, đến cả cửa sổ cũng bị phong tỏa.
Di Quang sửng sốt hồi lâu, tò mò ngồi xổm xuống trước cửa xem xét ba cái cửa này.
"Đây là cái gì?"
"Huyền thiết Côn Lôn." Đại yêu đứng gác ngoài cửa nói: "Từ bỏ đi, anh không trốn thoát đâu."
"Trốn?" Di Quang suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu nói: "Có phải các cậu hiểu lầm gì rồi không? Tôi chỉ là ngửi thấy yêu khí trên người cô bé kia càng ngày càng nặng nên mới rời khỏi đây. Tôi là đang nghĩ biện pháp cứu cô ấy, không phải ăn cô ấy, tôi là... hồ ly đó."
Hồ ly, không ăn người, anh cũng không ăn người.
Đại yêu không phản ứng lại anh, giống như thần canh cửa, đứng đến đĩnh bạt hiên ngang.
Ngoài phòng bệnh 1001, ngưu yêu cẩn thận bám lên khung cửa, nhẹ giọng gọi Hải Xuy Sa: "Cái kia... tôi thấy dây cảnh báo bị hỏng, tôi bèn mò đến đây, nữ thần, tôi còn cần giải phẫu không?"
Lúc này Hải Xuy Sa mới nhớ đến cái dạ dày của ngưu yêu.
Cô sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng dặn dò: "Từ kết quả kiểm tra cho thấy, cậu rất khỏe mạnh. Như vậy, cậu về trước đi, mỗi tháng đến bệnh viện làm kiểm tra một lần, chúng tôi lại quan sát một khoảng thời gian."
Ngưu yêu cực kỳ vui vẻ: "Tôi biết ngay anh ấy đã trị hết cho tôi. Tôi lập tức đi làm thủ tục xuất viện ngay. Cuối cùng đã có thể xuất viện!"
Cậu ta muốn đi ăn lẩu chúc mừng xuất viện, nhúng ít rau! Cái loại cực cay ấy!
Cán cân trong lòng Hải Xuy Sa lại lắc lư điên cuồng, cô cầm theo phim chụp của ngưu yêu đến phòng 5002, cách cửa an toàn hỏi Di Quang: "Anh đã chữa trị thế nào?"
Lần này giọng điệu của cô đã mềm đi không ít.
Di Quang nói: "Cậu ta không coi là nghiêm trọng, cho nên dùng yêu lực là có thể thanh trừ."
"Thế nào mà làm được?"
Di Quang chớp mắt, nhìn cánh tay quấn đầy băng vải của mình, nói: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, có thể là tôi có năng lực chữa khỏi..."
"Có hay không, bản thân anh cũng không biết sao?"
"Tôi mất trí nhớ." Sau một lúc lâu, anh lại nghiêm túc cẩn thận bổ sung: "Hẳn là vậy."
Lông mày Hải Xuy Sa nhướng lên, hỏi anh: "Ý anh là, anh không nhớ gì hết?"
"Ừm, đại khái vậy." Anh nói: "Tôi chỉ nhớ được tôi là một hồ yêu, tên là Di Quang, có cái miếu."
Nói xong những điều này, anh lại cười cười: "Chẳng qua, miếu đã bị bệnh viện của các cô phá, cho nên nghiêm túc mà nói thì tôi chỉ còn có cái tên Di Quang này."
Trong lòng Hải Xuy Sa cực kỳ rối rắm.
Anh là một yêu tốt, hay là nghi phạm của một vụ án quan trọng?
Lần này đám nhân viên công tác của Tổng bộ đặc thù yêu quỷ hành động rất nhanh. Ngày thứ hai, chưa đến chín giờ bọn họ đã dẫn theo đoàn thẩm phán đến bệnh viện.
Đại yêu ngoại cần phụ trách bắt giữ là một con hạc và một con rắn, đều là đại yêu từ cấp S trở lên, đến cả Hải Xuy Sa cũng nhận ra yêu khí nghiêm nghị trên người bọn họ.
Đại biểu điều tra của Tổng bộ đặc thù tên là Ấn Lượng, trên thẻ nhân viên mà anh ta đưa cho Hải Xuy Sa có ghi, anh ta là phó Chủ nhiệm Tổng bộ đặc thù của thành phố Khải Minh, nguyên thân là một quỷ tu.
"Bác sĩ Hải, chúng tôi đã liên hệ với người phụ trách của viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, tiên sinh Mai Điển, nhưng trước mắt ông cụ đang ở nơi khác, nên có chỉ định bác sĩ Hải thay mặt mình, toàn quyền phụ trách công việc giao tiếp."
Hải Xuy Sa: "Tôi biết, Viện trưởng Mai đã liên lạc với tôi, mời đến phòng họp."
Một đám yêu ngồi ổn định xong, Ấn Lượng lấy một chồng văn kiện tài liệu thật dày từ trong túi da trâu ra.
"Tình huống là thế này." Ấn Lượng giới thiệu: "Trong năm Thiên Bảo triều Đường, hồ yêu Di Quang từ Côn Lôn đến Khải Minh, sau đó định cư tại đây, đến năm Minh Tuyên Đức, đã tiếng tăm lừng lẫy trong khu vực Khải Minh, bách tính địa phương đã xây dựng cho anh ta một tòa miếu hồ tiên để cung phụng anh ta ở đất làm ruộng ngoại ô thành phố, vào thời dân quốc, miếu hồ tiên đổ nát, hương khói đã ít đi rất nhiều."
Anh ta đưa qua một tấm ảnh chụp tài liệu, ngón tay khô trắng điểm điểm vào ba chữ "đất làm ruộng", nói: "Cái miếu hồ tiên kia của anh ta ước chừng thuộc phạm vi vườn hoa phía sau viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn."
Hải Xuy Sa nói: "Hóa ra là không nói dối. Sau đó thì sao? Anh nói anh ta hành hạ đến chết hơn một trăm mạng người... là chỉ?"
"Lúc đầu chúng tôi cũng không nói nữa, từ xưa đến nay, thời điểm rung chuyển cũng không nhiều, bất kể có ghi chép lại hay không thì chúng tôi cũng đều sẽ bỏ qua chuyện cũ." Ấn Lượng lại lấy ra một cuốn photo địa phương chí: "Mạng người chúng tôi nhắc đến chính là chỉ vào năm 1937, anh ta ở trong miếu hồ tiên tàn sát một trăm lẻ ba mạng người."
Mày Hải Xuy Sa nhăn lại.
"Trải qua một đêm điều tra của chúng tôi, sự việc đại khái là thế này. Tháng mười một năm 1937, dân bản xứ nhận được tin quân Nhật đánh đến mới trốn vào miếu hồ tiên xin phù hộ. Khoảng chừng ngày 23 tháng mười một, hai tiểu yêu dân binh tiếp viện kháng chiến đi ngang qua thành phố Khải Minh, phát hiện trong miếu hồ tiên có một trăm lẻ ba thi thể, nhưng lại không nhìn thấy hồ yêu Di Quang được cung phụng trong miếu hồ tiên đâu, nghi là anh ta đã chạy thoát."
Hải Xuy Sa nói: "Thời điểm này có thể là quân Nhật..."
Ấn Lượng lại chuyển qua một cái túi giấy dai khác: "Đây là một vụ án lớn, năm 1950 Trung ương đã từng phái đại yêu đến điều tra, chúng tôi tìm được hồ sơ vụ án lúc ấy, bên trong có nhắc đến, năm 37, quân Nhật cũng không có đi qua Khải Minh, cho nên giả thiết là việc do quân Nhật làm cũng không thành lập."
"Mặt khác." Ấn Lượng ra hiệu bảo Hải Xuy Sa lật xem địa chí: "Còn có một con người là nhân chứng mục kích, nói rằng ngày 20 tháng mười một, trên đường dẫn một nhà già trẻ trốn chạy có đi qua miếu hồ tiên, liếc mắt thấy được dưới ánh trăng, trước miếu hồ tiên có một người đứng."
Hải Xuy Sa xem tiếp theo.
Một thợ đóng giày họ Lý dẫn theo vợ con chạy trốn có đi ngang qua miếu hồ tiên, thấy được trên sườn núi trước miếu hồ tiên có một người đang đứng.
Người nọ rất cao, người họ Lý này vừa định gọi một tiếng, nhắc người kia mau trốn đi đã thấy người đó quay đầu lại, hai mắt lóe ánh sáng xanh lục, trên tóc còn lộ ra một đôi tai, nhìn giống tai hồ ly.
Người đó đang cầm một thanh đao thật dài, còn đang nhỏ máu.
Mày Hải Xuy Sa nhướng lên.
"Đao?" Cô nói: "Nếu là vết thương do đao, có thể là đao Nhật hay không..."
Ấn Lượng lấy hồ sơ ra: "Trên người một trăm linh ba mạng người đều là vết thương một đao trí mạng, nhân viên công tác đã từng phụ trách vụ án này cũng có nghi ngờ giống như bác sĩ Hải vậy, bọn họ tìm pháp y đến kiểm tra một lần nữa, miệng vết thương là do Đường đao có phương thức chế tác truyền thống tạo thành. Mà phần lớn tư liệu biểu hiện, hồ yêu Di Quang tại miếu hồ tiên ở thành phố Khải Minh có một thanh Đường đao tùy thân, tên gọi Kỷ Cương."
Hai tay Hải Xuy Sa chống lên thái dương, rơi vào im lặng.
Ấn Lượng nói: "Chúng tôi còn có chứng cứ quan trọng bậc nhất, chúng tôi có một yêu làm chứng. Trước khi bắt đầu tàn sát, có một yêu từng đi gặp hồ tiên Di Quang, người này nói hôm ấy anh ta rất suy yếu, còn nóng nảy, nói thọ mệnh của anh ta sắp cạn, dường như muốn có được lực lượng kéo dài thọ mệnh của anh ta."
"Hiện tại yêu này còn sống không?" Hải Xuy Sa hỏi.
Ấn Lượng mỉm cười: "Không chỉ còn sống, hơn nữa ở ngay Khải Minh, là một nhân viên trong Tổng bộ đặc thù của chúng tôi."
Hải Xuy Sa: "Lời yêu này nói có thể tin không?"
"Yêu này từng tham gia kháng chiến, cũng từng tham gia nhiều hành động bảo vệ đất nước, sau khi lập quốc thì làm ngoại cần ở bộ phận quốc phòng an ninh, cẩn trọng, phẩm tính đã trải qua hơn mười năm khảo nghiệm, là giá trị đáng tin cậy tuyệt đối."
Ngực Hải Xuy Sa khó chịu.
Ấn Lượng nói: "Chẳng qua, lời làm chứng của anh ta cũng có chút vấn đề. Chính là bản thân anh ta cũng không chính mắt thấy hiện trường vụ án, vì không để Di Quang hàm oan, vị đồng chí tốt này của chúng tôi còn đặc biệt dặn dò, Di Quang chỉ là đối tượng tình nghi, không thể dễ dàng định tội."
Hải Xuy Sa hỏi: "Lần này các anh đến, là dự định xử trí thế nào?"
"Chúng tôi muốn đưa anh ta về Tổng bộ đặc thù trước, chuyển giao cho ngục giam ngẩm thành phố Khải Minh tạm thời giam giữ, chờ vụ án được điều tra rõ, bản thân anh ta cũng nhận tội, sẽ tuyên án." Ấn Lượng thu lại tất cả tư liệu, sắp lại chỉnh tề, mỉm cười nói: "Dù sao chúng tôi cũng phải làm việc theo điều lệ, không nhận tội sao có thể tuyên án?"
Hải Xuy Sa dẫn bọn họ đến phòng bệnh 5002, mở cửa an toàn ra, một đám yêu dừng trước cửa phòng bệnh của Di Quang.
"Hồ yêu Di Quang." Ấn Lượng đọc lệnh bắt giữ, nói: "Căn cứ quy định, chúng tôi muốn đưa anh về Tổng bộ đặc thù, xin theo chúng tôi đi một chuyến."
"Tôi... phạm vào tội gì?" Di Quang hỏi.
"Anh không nhớ ra sao?" Ấn Lượng xụ mặt: "Năm 1937, anh nhân lúc đất nước bị phá hoại, vì kéo dài thọ mệnh, có được lực lượng đã giết hơn một trăm bách tính tị nạn trong miếu hồ tiên, trong đó còn có hai tiểu hồng quân chưa đủ mười tám tuổi và hai thai phụ."
Di Quang tựa như bị đóng băng, kinh ngạc một hồi lâu, muốn phủ nhận nhưng trong đầu lại đột nhiên những mảnh ký ức nhỏ.
Là trong miếu hồ tiên của anh, đầy tường máu tươi, thi thể tứ tung ngang dọc nằm dưới chân anh.
Sắc mặt Di Quang trắng bệch: "Làm những việc này... là tôi?"
Trên mặt đại yêu ngoại cần đều là khinh thường, đeo còng tay lên cho anh.
Di Quang đứng dậy, mới vừa đi được vài bước thì miệng vết thương trên người đã lại nứt toạc, máu vấy lên cả người Ấn Lượng.
Di Quang đau đến ngất đi.
Nghe xong nhịp tim của anh, Hải Xuy Sa dặn dò y tá: "Đi gọi bác sĩ gây tê, chuẩn bị máu, khẩn cấp khâu lại."
Di Quang bị đẩy đi, để lại một phòng đầy yêu với vẻ mặt khác nhau.
Trong đoàn thẩm phán có yêu đưa ra ý kiến, dựa theo quy định, trước khi thẩm vấn định tội, bệnh tình này của Di Quang được phép ở lại bệnh viện an dưỡng.
Đương nhiên, lấy thân phận nghi phạm của vụ án quan trọng ở lại chữa trị tại viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn.
Đa số tán đồng.