Hải Xuy Sa mở một buổi hội chẩn, nói lại với mấy bác sĩ hỗ trợ về phương án chữa trị mới.
"Bị yêu bám vào người và bị yêu cắn nuốt hồn phách sau khi giao dịch là hai bệnh trạng nhìn như tương tự mà lại khác nhau, phương án chữa trị cũng khác nhau." Hải Xuy Sa nói: "Một đại yêu có kinh nghiệm nói cho tôi biết, tình huống của Đồng Thư Nhã càng giống bị cắn nuốt hồn phách sau khi giao dịch với yêu."
Hải Xuy Sa nói: "Bị yêu bám vào người, phương pháp chúng ta áp dụng chính là tế cô dâu, hoặc là thuật dẫn yêu, nhờ đó đàm phán với yêu, làm yêu hồn của nó rời khỏi thể xác của con người."
Tay cô gõ gõ lên phương án trị liệu mới: "Nếu là bị cắn nuốt hồn phách sau khi làm giao dịch với yêu, chúng ta cần phải tiến hành sử dụng biện pháp có tính công kích mạnh hơn, đoạt hồn từ trong miệng yêu. Phương án chữa trị tôi đưa ra là, dùng thuật thập phương lục trần của Hải gia, tiến vào giữa thập phương, đoạt hồn."
Tuy mấy vị bác sĩ hỗ trợ không có năng lực chữa khỏi cho yêu quỷ trời sinh, nhưng đa số bọn họ đều hiểu được những phương pháp trị liệu truyền thống xa xưa của tứ đại gia tộc.
Thập phương lục trần của Hải gia là một đại thuật rất phức tạp, dùng không tốt, bản thân Hải Xuy Sa cũng sẽ phải chịu phản phệ.
Nói cách khác, hệ số nguy hiểm của phương án chữa trị này rất cao.
"Ý của tôi là..." Có một bác sĩ nói: "Ít nhất chúng ta phải biết được lai lịch, nguyên hình này nọ của tên yêu kia, biết người biết ta rồi lại dùng thập phương lục trần sẽ càng ổn thỏa hơn."
"Tôi cũng đồng ý với bác sĩ Mã." Một bác sĩ khác nói: "Tốt nhất là chờ bên phía Tổng bộ đặc thù điều tra ra tin tức của yêu vật làm giao dịch với Đồng Thư Nhã đã, sau khi chúng ta lập kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng lại tiến hành đoạt hồn sẽ tốt hơn một chút. Hoặc là trực tiếp liên hệ với Tổng bộ đặc thù, để bọn họ phái nhân viên ngoại cần tin anh đến làm chủ lực đoạt hồn..."
"Tổng bộ đặc thù sẽ không phái nhân viên ngoại cần đến." Hải Xuy Sa nói: "Theo như tôi được biết, thực lực của yêu cắn nuốt hồn phách của Đồng Thư Nhã này ít nhất là cấp A trở lên, thậm chí có khả năng đạt đến cấp S. Sao Tổng bộ đặc thù nỡ bỏ ra đại yêu cấp S tinh anh đến giúp chúng ta chữa bệnh chứ? Ngộ nhỡ hồn phách không bằng tên yêu làm giao dịch kia, bị nuốt, bệnh viện chúng ta cũng không bồi thường nổi."
"Vậy cô không sợ bị nuốt sao?" Y tá tham dự hội nghị hỏi.
"Tôi dùng thập phương lục trần tiến vào, trong thập phương lục trần có phòng hộ thiên nhiên mà thế đại Hải gia tương truyền, hồn phách của yêu kia không làm tổn thương được tôi." Hải Xuy Sa nói: "Đây là do ba tôi nói, tương truyền là quà tặng của một đại yêu cho Hải gia chúng tôi, từ đây có năng lực chữa khỏi, tiến vào giờ quốc tế hư không giữa thập phương, bên ngoài hồn phách có một lớp phòng hộ sáng lên, cùng loại với phật quang, có là đại yêu cũng không làm tổn thương được đến tôi."
Mấy bác sĩ hỏi: "Bác sĩ Hải cứ như vậy đưa ra phương án trị liệu, có phải bệnh nhân Đồng Thư Nhã đã rất nguy kịch không?"
Hải Xuy Sa gật đầu: "Chúng ta đã không kịp chờ bên phía Tổng bộ đặc thù điều tra nữa, cần phải mau chóng chữa trị."
Bác sĩ Mã nói: "Vậy bắt đầu đi, chúng tôi sẽ cố hết sức cung cấp hỗ trợ cho bác sĩ Hải."
Thập phương lục trần là một tuyệt chiêu của Hải gia, giống như “tế cô dâu” đỉnh đỉnh đại danh của Kiều gia, đều là thông qua huyết mạch và vận may để kế thừa.
Vận may của Hải Xuy Sa rất tốt, bất kể là Hải gia hay Kiều gia thì cô đều kế thừa được toàn bộ.
Thập phương lục trần là một loại thuật mượn thuật ngữ Phật gia để đặt tên.
Thập phương chính là chỉ mười phương hướng lớn, trên trời dưới đất, đông nam tây bắc, sinh môn tử vị, quá khứ tương lai.
Lục trần, tức, thanh, sắc, hương, xúc, pháp.
Thuật thập phương lục trần của Hải gia là dựa vào làm chủ hồn phách rời khỏi cơ thể, bỏ lại xác phàm, tiến vào hư không phía trên bên trong thế giới thập phương, ở bên trong hư không đó là có thể nhìn thấy hồn phách của yêu, từ đó tiến hành mặt đối mặt đàm phán với hồn phách của yêu.
Việc này có yêu cầu cực cao đối với tinh thần lực của người thi thuật.
Rạng sáng, hai giờ, Hải Xuy Sa dẫn theo nhân viên chữa trị và chăm sóc tiến vào phòng bệnh 1001.
Hải Xuy Sa nhai một nắm kẹo bạc hà để đề thần tỉnh não, mở lên giấy vàng hình vuông, chấm chu sa, vẽ bùa thập phương lục trần.
Sau khi tốn nửa giờ, ba tấm bùa đã thành.
Hải Xuy Sa đưa tấm bùa vuông vức lớn nhất vào trong miệng nhuận nhuận, dán lên giữa mày.
Cả tấm bùa phủ kín toàn bộ khuôn mặt cô.
Cô cảm giác được đầu mình đột nhiên bị nắm một cái, lập tức nhẹ đi.
Đầu tiên là chẳng cảm giác được cái gì, kế đó cảm nhận được bản thân đang bay, lúc sau dưới chân trầm xuống, giống như đến hư không phía trên thập phương.
Hải Xuy Sa dần dần có thị giác.
Cô ngẩng đầu, thấy được phía trên hồn phách của mình bọc một tầng ánh sáng giống như vòng ánh sáng màu vàng.
Trong lòng cô cảm thấy hơi an tâm, ném tấm bùa thứ hai trong tay xuống, đưa ra yêu cầu: "Tìm hồn phách bị cắn nuốt của Đồng Thư Nhã ở phòng bệnh 1001 viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, xin nói cho biết cô ấy ở nơi nào."
Đợi hồi lâu, tấm bùa bay lên, kế đó dẫn một thân ảnh từ hư không đến.
Hải Xuy Sa nhìn yêu ảnh cao như tòa lầu, thô như tháp truyền hình kia, trong lòng hơi hơi hoảng loạn một lát.
Yêu cắn nuốt hồn phách của Đồng Thư Nhã là... xà yêu?
Thật đúng là sợ cái gì cái đó đến.
Khi yêu hồn của xà yêu bị dẫn đến, gã còn đang ngủ, đột nhiên bị túm đến nơi hư không, tâm tình cực kỳ không vui.
Trong khi gã giở tính khí lúc rời giường, rống to về phía cô, tầm mắt Hải Xuy Sa chuyển đến vị trí cái bụng của xà yêu.
Bùa chú vẽ hoa văn từ chu sa đã hoàn toàn đi vào trong bụng xà yêu, nói cách khác, hồn phách Đồng Thư Nhã cô muốn tìm ở ngay trong bụng con xà yêu này.
Kế tiếp cô phải đoạt hồn từ trong bụng xà yêu.
Phương pháp chính là, nhân lúc gã mở cái miệng to như bồn máu ra thì cô đi vào, tìm được hồn phách của Đồng Thư Nhã, túm ra, sau đó ném xuống tấm bùa thứ ba, nhanh chóng quay trở về hiện thực.
Hải Xuy Sa liều mạng xây dựng tâm lý cho bản thân.
"Mình là bác sĩ, mình là bác sĩ, mình là bác sĩ." Hải Xuy Sa yên lặng niệm: "Cứu tử phù thương, sao có thể sợ hãi."
Bác sĩ, thường xuyên đoạt mệnh lại từ trong tay thần Chết, đến thần Chết còn không sợ, còn sợ một con rắn?
Hải Xuy Sa nghĩ, bản thân có vòng sáng hộ thể, cho dù có bị xà yêu nuốt cũng không lo hồn phách bị sao. Sau khi tiến vào, niệm chú trấn yêu ba đã dạy cho cô, hẳn là có thể định thân xà yêu này nửa phút.
Thời gian nửa phút, hẳn là có thể mang hồn phách Đồng Thư Nhã đi ra.
Liều mạng thôi.
Xà yêu đã phát tính khí lúc rời giường xong, thần trí tỉnh táo hơn một chút, thấy được Hải Xuy Sa.
"Ôi chao, còn là một người đẹp mang theo phật quang này."
Xà yêu thè thè lưỡi, nhe răng nọc ra: "Thơm ngào ngạt, nhìn là biết ăn ngon!"
Miệng rắn mùi tanh hôi thấu trời đến gần, Hải Xuy Sa bĩu môi, khóe mắt bị hun đến chua xót, cô ấm ấm ức ức nghĩ đến lát nữa bản thân mình còn phải chủ động phi vào trong cái miệng tanh hôi thấu trời này, lại lung lay.
Nghĩ lại, Hải Xuy Sa lại tự cổ vũ cho chính mình, tưởng tượng bản thân là phải đến thăm quan xưởng bún ốc, ngửi mùi măng chua đi.
Bây giờ Hải Xuy Sa vô cùng muốn nói câu xin lỗi với Mai Phong.
Mai Phong là một người đàn ông có thói ở sạch hay lải nhải dài dòng, còn Hải Xuy Sa lại thường xuyên nấu bún ốc, gọi cơm hộp đậu hũ thối trong phòng trực ban.
Mai Phong gặp phải đều muốn bóp mũi ho khan.
Bây giờ, Hải Xuy Sa cũng bóp mũi ồm ồm nói: "Xin lỗi, anh Mai."
Đây là báo ứng vì em đã ăn bún ốc trong phòng trực ban!
Xà yêu một ngụm nuốt lấy Hải Xuy Sa.
Hải Xuy Sa phủ phục, trôi vào trong khoang bụng của xà yêu, tìm kiếm hồn phách Đồng Thư Nhã bị gã nuốt.
Không cần cố chút sức nào Hải Xuy Sa đã tìm được hồn phách đang lập lòe ánh sáng nhạt của Đồng Thư Nhã ở một góc trong khoang bụng, cô ta nhắm mắt, linh tinh vụn vặt, trong lòng hồn ôm phách đã sắp hình thành hình dáng hoàn chỉnh.
Hải Xuy Sa bế cô ta lên đi ra ngoài, cắn răng niệm ra từng chữ trong chú trấn yêu mà ba cô đã dạy cho cô.
Niệm xong một chữ cuối cùng, xà yêu nghe xong một hồi, Hải Xuy Sa mới vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm đã nghe xà yêu nấc nên một cái vì no, cười hì hì: "Mấy hôm trước, tế cô dâu hỏi tên của tôi cũng là cô nhỉ? Cô cho rằng chút phương pháp trấn yêu này của con người các cô có thể trốn được tôi sao?"
"Trùng hợp ông đây đã ngủ đông mười mấy năm, nên nuốt một bữa lớn để ấm bụng, phật quang này của cô thật giòn, phật quang được mượn từ nơi khác đến từ ngàn năm trước, hiện tại muốn bảo vệ chính cô quả là si tâm vọng tưởng. Chẳng qua cũng tốt, cô mang theo phật quang chủ động nhào vào trong lòng tôi, đợi lát nữa nhai lại, giống như sườn heo ngoài giòn trong mềm, vị nhất định ngon."
Lòng Hải Xuy Sa lạnh đi nửa phần.
Nhưng lúc này thân thể xà yêu lại run lên, nôn ra Hải Xuy Sa.
Hải Xuy Sa lại cho là chú trấn yêu phát huy tác dụng chậm lại, cô ôm hồn phách Đồng Thư Nhã, bò dậy từ trên mặt đất, lúc này mới thấy một con hồ ly ba đuôi ngồi trên đầu xà yêu.
Trên người anh cũng tản ra phật quang, ánh sáng hóa dây thừng quấn quanh răng nọc của xà yêu, mở ra miệng của gã.
Nhìn thấy vết thương chồng chất trên người và gông xiềng thật dài nối ra từ trong bóng tối trên người hồ ly, Hải Xuy Sa kêu lên: "Di Quang?"
Di Quang gật đầu, quơ quơ cái đuôi, ba cái đuôi như dải lụa khoác trên người tiên nữ lắc lư phía sau người.
"Tôi cảm nhận được yêu khí của gã nên mới đến..." Anh nói: "Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc của bệnh viện các cô thật cố chấp, bằng không tôi đã có thể vào giúp cô sớm hơn một chút."
Xà yêu nói: "Di Quang? Anh là Di Quang?"
Di Quang: "Ừ, tôi là Di Quang."
Anh nhảy xuống, thân hồ ưu nhã ngồi xổm trên mặt đất, ba cái đuôi đều đang lắc lư.
Di Quang cực kỳ giống thần hồ đã đắc đạo thành tiên, phật quang dịu dàng che chở nguyên thân của anh, mặc dù vết thương toàn thân tản ra khí tức ảm đạm, trên người cũng bị gông xiềng thật dài quấn lấy, nhưng anh rất bình tĩnh.
Hồng hồ anh ngồi xổm trên mặt đất cao hơn một mét ngẩng mặt nhìn xà yêu.
"Trả hồn phách trở về, thanh trừ dấu ấn cậu đã đánh dấu lên hồn phách của cô ấy." Hai chân Di Quang kết ấn, vẻ mặt bình thản, giọng điệu nhẹ nhàng nói với xà yêu.
Hải Xuy Sa nhìn về phía hồn phách Đồng Thư Nhã trong tay, quả nhiên trong hồn phách có một cái dấu ấn hình xà yêu màu đỏ như máu.
"Là cô ta đồng ý giao hồn phách cho tôi!" Xà yêu cả giận: "Các người không tin thì hỏi cô ta một chút xem! Là cô ta tự nguyện dâng hồn phách ra để tôi thực hiện nguyện vọng cho cô ta, tôi đã thực hiện, cô ta đưa hồn phách cho tôi, hợp tình hợp lý!"
"Giao dịch hồn phách vốn chính là cấm thuật, nếu yêu không dụ dỗ, sao người lại có thể cắn câu?" Di Quang run run lỗ tai, bình tĩnh nói: "Cậu trước lừa gạt, không màng ước nguyện của người khác, sau lại đoạt lấy hồn phách, theo lý nên xóa bỏ dấu ấn, trả lại hồn phách cho cô gái."
Con ngươi hẹp của xà yêu co lại, bỗng nhiên nở nụ cười: "Di Quang à Di Quang, anh quả nhiên đã không còn là hồ tiên Di Quang ngày xưa nữa!"
Xà yêu nhẹ nhàng tránh ra cắt đứt sợi dây thừng ánh sáng kia, nói: "Sao anh lại suy yếu đến mức này! Chẳng qua, tôi cũng mặc kệ, bất kể là ai khiến anh thành thê thảm đến thế này, tôi đều phải cảm ơn người đó, hahaha... thật đúng là một cơ hội tốt trời cao ban tặng!"
Xà yêu nói: "Hồn của yêu thuần sinh thời thịnh Đường, tu hành mấy ngàn năm không dính đồ mặn, lại là tiên thể, nuốt anh tôi sẽ thành rồng!"
Di Quang: "Không ổn."
Cái đuôi của anh nhẹ nhàng đẩy, đưa Hải Xuy Sa ra khỏi hư không: "Bác sĩ Hải, cô mau trở về đi."
Hải Xuy Sa chưa kịp nói câu nào đã ôm hồn phách của Đồng Thư Nhã, bị đuôi hồ ly đẩy ra ngoài, rơi vào hiện thực.
Đầu trầm xuống một cái, lúc tỉnh lại thì bản thân đã nằm trên mặt đất, xung quanh có một vòng đồng nghiệp đang nôn nóng nhìn.
Mai Phong đốt hương an thần, thấy cô tỉnh táo lại thì vội đặt hương xuống dưới mũi cô, hỏi: "Em tên là gì?"
"Hải Xuy Sa."
"Ba em thì sao?"
"Hải Phi."
"Còn mẹ em?"
Hải Xuy Sa ngồi dậy, che đầu một lát, nói: "Được rồi, em đã tỉnh rồi."
Đầu tiên là cô đi kiểm tra cho Đồng Thư Nhã, thấy hồn cô ta đã quay về, đang rơi vào trạng thái ngủ say dưỡng hồn, lúc này mới yên tâm thở ra một hơi.
Hải Xuy Sa vuốt mái tóc đen theo thói quen, thập phương lục trần là rất tiêu hao tinh thần và nguyên khí, lúc này trong lòng bàn tay cô đã vuốt ra một mớ tóc khô xơ xác.
Nhìn chằm chằm nắm tóc bị rụng trong tay, Hải Xuy Sa muốn khóc.
Quay đầu, thấy Di Quang đang rũ đầu dựa vào tường, rõ ràng là vẫn đang trong trạng thái hồn phách ly thế như cũ.
Hải Xuy Sa cũng không rảnh đi thương xót cho mái tóc của mình: "Di Quang, Di Quang còn chưa trở về! Tên xà yêu kia còn mạnh hơn so với phán đoán của tôi..."
Trong hư không, Di Quang đang rơi xuống thế yếu.
Anh bị đinh long cốt trấn, trên người lại đầy vết thương không rõ lai lịch, động một cái là đau, không lấy ra được sức lực, thân thể cũng không còn được linh hoạt, thỉnh thoảng thân thể còn chậm hơn mấy nhịp so với phán đoán.
Xà yêu nhìn chuẩn anh suy yếu do thương nặng, quyết tâm muốn nuốt hồn anh.
Đang vào lúc càn rỡ, bỗng nhiên ngửi được hơi thở khủng bố.
Hơi thở này cũng không phải của hồ ly Di Quang, xà yêu chấn động nói: "Đệch! Cái bệnh viện này là nơi đất tốt gì? Sao còn có loại đại thần này!"
Vảy xà yêu nổ tung, nhanh chóng cuộn đuôi bỏ chạy.
Di Quang về lại cơ thể.
Sau khi trở về, Di Quang cảm nhận được rõ ràng hơi thở của rồng.
Có một con rồng chậm rãi mở mắt.
Không chỉ có Di Quang, trong bệnh viện, bất kể là yêu hay là người có khả năng chữa bệnh và chăm sóc nhạy bén cũng đều cảm nhận được.
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU lầu năm, Mai Thừa, con trai của rồng mở mắt.