Hồ yêu có trái tim không tốt đang xem phim truyền hình.

Hiện tại phim truyền hình cũng không có gì đáng xem, phim cũ thì tiết tấu quá chậm, phim mới thì dây dưa hồ đồ đến không có nhận thức. Một mình xem thì tịch mịch, mà mở đạn mạc lên lại dễ bị bình luận chọc cho tức điên.

Hồ yêu xem đến thật rối rắm.

Trùng hợp trên phim đang chiếu đến đoạn nữ phụ ác độc bày mưu đặt kế hại nữ chính.

Hồ yêu vỗ vỗ ngực nói: "Always nữ phụ."

Không thể đổi cái kịch bản khác sao?

Lúc này, một khuôn mặt để sát vào, vui vẻ nói: "Đây lại là cái gì? Tôi có thể xem thử không?"

"Mẹ ơi!" Suýt nữa thì hồ yêu đã phải làm phẫu thuật lần thứ hai, trái tim đập thình thịch.

Hoàn hồn, lại thấy trước giường có một người đàn ông lặng yên không một tiếng động đang đứng, trên quần áo bệnh nhân loang lổ vết máu, trên đầu trên tay quấn đầy băng vải nhuốm máu, một tay xách túi táo, một tay khác cầm một hộp sữa bò.

Tuy rằng quần áo cử chỉ giản dị nhưng gương mặt kia lại "hồ ly tinh" khác thường, đúng là một chàng hồ ly tinh vừa tươi mát thoát tục vừa đoan trang ưu nhã.

Giờ phút này, trên khuôn mặt tuấn tú xa lạ mà tiểu hồ yêu vẫn tha thiết mơ ước kia đang treo nụ cười hòa ái.

Tiểu hồ yêu căn bản là không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào, điều này khiến trái tim cậu ta đập loạn thật lâu vẫn không thể bình ổn lại được.

"Tôi tên Di Quang." Hồ ly tinh rất có lễ phép, anh giơ một bàn tay lên, đưa về phía trước: "Có thể cho tôi xem điện thoại của cậu không? Vương Phú Quý."

Mặt hồ yêu hơi cứng lại, mặt đỏ quá hóa đen.

"Anh anh anh... Sao anh biết tên của tôi?" Tiểu hồ yêu theo đuổi vẻ thời thượng, luôn nói với bên ngoài rằng tên của mình là Vương Thụy Trì, chính là Thụy Trì của rich kia, vì để không bị lộ, cậu ta còn cầu xin khi Hải Xuy Sa viết tên ở giường bệnh chỉ ghi Vương hồ là được.

Tuy Hải Xuy Sa có hừ một tiếng, tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn cứ viết theo yêu cầu của cậu ta.

Lúc này xung quanh cậu ta không có bất cứ thứ gì có thể để lộ ra tên thật của bản thân.

Di Quang nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của cậu ta, ngón tay chọc chọc, phim truyền hình ngừng lại.

Anh sấn cái mũi lại, ngửi ngửi, nói: "Vương Phú Quý, sinh năm 1896, hóa hình ở núi Diệu Phong, Bắc Kinh... Đã từng trải qua thời kỳ núi sống tan nát, mấy năm nay trôi qua không tệ, ừm... cực tốt. Cho dù xem mấy người cũng đều như nhau, nơi này quả nhiên đã hòa bình thật lâu, quốc thổ không còn khói lửa."

Nhìn qua Di Quang rất vui vẻ.

Anh trả điện thoại lại cho Vương Phú Quý, lại nhìn cậu ta chằm chằm.

Hồ yêu ngậm miệng lại, phịch một tiếng quỳ gối trên giường, khoa trương nói: "Thuật ngửi! Ngài là ông cố nội! Xin hỏi ông cố nội, ngài đã thành yêu bao lâu rồi?"

Di Quang nghiêng đầu, cười nói: "!... không biết nữa, quên mất rồi."

Á đù, sẽ không phải là mấy ngàn năm đó chứ?

"Cậu ngẩng đầu đi." Di Quang bỗng nhiên sấn lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Phú Quý.

Vương Phú Quý dùng giọng Bắc Kinh gọi anh: "Ông nội?"

Ngài đây là lại đang xem gì thế?

Di Quang nhìn chăm chú cậu ta một lát, đưa tay đặt lên chỗ trái tim cậu ta.

"Cậu... trái tim có chút thiếu hụt." Anh nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Là do mất hồn gây ra. Cậu từng chịu sợ hãi, đặc biệt vào năm 1940, lửa đạn nổ ngay bên cạnh, hồn cậu bị kinh sợ nên bay mất một phần..."

Vương Phú Quý hung hăng gật đầu.

"Ông nội, ngài thật là thần! Không sai!"

Vương Phú Quý thân là yêu, đương nhiên biết thân thể yêu không tốt có phần lớn nguyên nhân nằm ở thiếu hụt hồn phách. Hồn phách rất yếu ớt, chịu kinh sợ xong sẽ khiến hồn phách xuất khiếu, mất đi một bộ phận.

Cho nên mới có mấy cụm từ như mất hồn mất vía, kinh hồn này nọ xuất hiện.

Mà mất đi hồn, các bộ phận trong cơ thể cũng sẽ suy yếu tương ứng.

Nếu trẻ nhỏ mất đi hồn phách thì chỉ cần bản thân rảnh rỗi tìm một nơi an toàn lại yên tĩnh ngồi xuống bình tĩnh lại là được, nhưng người lớn bị mất hồn, thì thu lại sẽ không dễ dàng như vậy.

Loại đã mất từ mấy chục năm trước như thế này, hơn nữa còn là chịu kinh hãi mới mất đi hồn phách, hiện tại muốn thu lại chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương Phú Quý chọn đến viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn làm giải phẫu tim, cậu ta đã từ bỏ tìm hồn.

Di Quang nói: "Thật đáng thương."

Giọng điệu của Anh giống như Bồ Tát thương hại người đời vậy.

Anh dịch tay xuống vị trái trán của Vương Phú Quý, nói: "Không sao, để tôi giúp cậu gọi nó về. Chẳng qua phải làm trao đổi, cậu phải đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của tôi."

Di Quang cười khẽ, nói: "Không cần gọi tôi là ông nội, gọi tôi là Di Quang là được."

"Cái này không thể đâu, ông... tổ tông Di Quang." Vương Phú Quý nửa tin nửa ngờ nói: "Cái linh hồn bé nhỏ kia của con đều đã bị dọa bay cả tám chục năm, sớm tan rồi đi."

Di Quang nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Anh nhắm mắt lại, nói: "Hư... tôi nhìn thấy nó rồi, nó vẫn còn, nó quay về núi Diệu Phong, cứ phất phơ trong rừng cây ở núi Diệu Phong."

Vương Phú Quý run lên, cậu ta cũng nhìn thấy, cảnh tượng mông lung chảy vào trong ý thức của cậu ta, cậu ta thấy được hồ ảnh lay lắt trong rừng cây tránh né du khách.

Di Quang nói: "Bây giờ, chúng ta giúp nó về nhà."

Trong hình ảnh, một bàn tay đặt trên đầu hồ ảnh, vuốt ve nó.

"Vương Phú Quý quay về đi, trở về trong thân thể đi." Giọng nói Di Quang ngập tràn từ tính, tiếng nói trầm thấp nhẹ ngâm: "Đứa bé ngoan, cậu biết đường, không cần sợ, quay về đi."

Dưới chân hồ ảnh xuất hiện một luồng ánh sáng vàng.

Vương Phú Quý bất chợt rơi lệ đầy mặt, bàn tay của Di Quang đặt trên trán cậu ta ấm áp và đáng tin cậy khác thường.

Di Quang mở mắt, thu tay lại: "Được rồi, bảy ngày sau nó nhất định sẽ quay về trong cơ thể cậu, cậu có thể cảm giác được."

Vương Phú Quý kích động muốn dập đầu kêu côm cốp với Di Quang.

Nhưng chóp mũi lại ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, cậu ta hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Di Quang, lúc này mới phát hiện màu máu trên băng vải trên người anh lại đậm thêm mấy phần.

"Ngài vẫn ổn chứ?" Vương Phú Quý còn lo lắng hơn so với khi chính bản thân mình bị thương.

"Không sao." Di Quang chỉ vào vết thương trên người, mỉm cười bình tĩnh: "Hẳn là một loại chú, chờ tôi hiểu rõ là nó sẽ không nứt ra nữa."

"Không không không, con giúp ngài gọi bác sĩ."

Trước mắt Di Quang sáng ngời, gật đầu lia lịa: "Được."

Vương Phú Quý ấn nút gọi người, bên phía quầy y tá, y tá trực ban hỏi: "Có yêu cầu gì?"

"Chỗ tôi có một vị bạn cùng phòng cần xử lý miệng vết thương."

Di Quang sấn lại, khom lưng, ngó trái ngó phải, chỉ vào cái nút kia hỏi: "Cái này cũng thuộc về điện thoại hả?"

Vương Phú Quý sửng sốt, lúc này mới lấy lại phản ứng, hỏi: "Ông nội, ngài... là vừa được đào lên sao?"

Di Quang: "Ừm, đúng."

Vương Phú Quý: "Vậy sát khí tận trời, chọc cho viện phía Tây đất rung núi chuyển tối hôm qua, là ngài?"

Di Quang: "Hử?"

Vương Phú Quý: "Con thấy cũng không giống, trên người ngài không có sát khí, ngài cũng chỉ kém Bồ Tát một cái vòng sáng phía sau lưng kia mà thôi."

Y tá đến, thấy Di Quang, ngạc nhiên: "Anh ở phòng bệnh nào?"

"5002." Di Quang rất phối hợp.

"Vậy anh không yên yên ổn ổn ở lại trong phòng bệnh của mình, ra ngoài đi lung tung làm gì?" Y tá nói: "Cùng tôi quay về phòng bệnh."

Di Quang xách theo táo, cười tủm tỉm đi theo phía sau y tá, dáng vẻ thật nghe lời.

Y tá nói: "Trong tay anh xách cái gì vậy?"

"Táo đó." Di Quang nói: "Nhân viên chính phủ trong Văn phòng Tổng bộ đặc thù yêu quỷ của thành phố Khải Minh cho tôi lúc đến làm đăng ký."

"Vậy anh để trong phòng bệnh là được, xách theo làm cái gì?"

Di Quang nói: "Đi nhận lỗi."

Di Quang lại hỏi; "Cô gái nhỏ, cô biết Hải Xuy Sa đi chỗ nào không?"

"Tìm bác sĩ Hải làm gì chứ?"

"Bởi vì tôi không biết nên đã mạo phạm đến Hải Xuy Sa, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô ấy."

"... Vậy anh ra ngoài là để tìm cô ấy?"

"Ừ, đi theo hơi thở tìm đến mấy phòng bệnh." Anh nói: "Dường như mỗi phòng bệnh mỗi tầng đều có hơi thở của cô ấy từng dừng lại. Là một thầy thuốc tốt đấy chứ."

Y tá cười cười quay đầu lại: "Khu nội trú đều do bác sĩ Hải phụ trách. Người trong tứ đại gia tộc cầu nối bây giờ chỉ có bác sĩ Hải và Viện trưởng Mai là còn có năng lực chữa lành, cho nên một mình cô ấy gánh gánh nặng của cả khu nội trú, thật vất vả... Buổi tối cô ấy có ca phẫu thuật, buổi sáng đã về nhà nghỉ ngơi rồi."

Ngược sáng, y tá bỗng nhiên nhận ra, vị hồ ly tinh phía sau này thật cao.

So với cái nhìn đầu tiên của cô thì cao hơn một chút, tựa như bởi vì trên người che kín vết thương, anh không có tinh thần gì, hơi khom lưng, mang lại cho người ta một cảm giác "ốm yếu".

Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình khoác lên trên người anh, đáng thương cực kỳ.

Y tá dẫn anh đi thang máy.

Di Quang dán sát vào vách thang máy, đôi mắt hơi hơi mở to, nhìn xem cái nút chằm chằm.

Y tá nói: "Anh đăng ký thông tin có thuận lợi không? Nghe nói anh đang tìm nhà của mình? Văn phòng Tổng bộ đặc thù nói thế nào?"

"Bọn họ nói sẽ tra giúp tôi." Di Quang trả lời.

Đến lầu năm, phòng 5002 nằm ở tận cuối hành lang, ngay cạnh lối cầu thang bộ.

Sau khi ra khỏi thang máy sẽ phải đi ngang qua phòng chăm sóc đặc biệt, Di Quang dừng bước.

"Ai ở trong phòng này vậy?" Anh hỏi.

Y tá trả lời: "Là bảo vật trấn viện của viện chúng tôi, Mai Thừa."

"Là ai?" Di Quang lại hỏi.

"Con trai bán yêu." Y tá trả lời: "Chú của Viện trưởng chúng tôi."

Di Quang nhắm mắt lại, ngửi ngửi hơi thở, nói: "Con trai của rồng... sao?"

"Không sai."

"Thật ra lại hiếm thấy." Di Quang đáp lại.

Y tá nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, nghe nói chỉ có đại yêu mới có thể đánh vỡ ngăn cách, kết hợp với con người sinh ra đời sau."

"Tuổi thọ của bán yêu rất ngắn, hơn nữa sinh ra đã suy yếu." Di Quang nói.

"Ừm, có loại cách nói này. Chẳng qua, Mai Thừa đã được một trăm linh ba tuổi, tuy cơ năng các bộ phận đều suy yếu không ít, nhưng vẫn cứ còn sống, chẳng qua thời gian ngủ lại càng ngày càng dài, có đôi khi suốt cả một tháng đều không tỉnh." Trong giọng nói của y tá tràn ngập sự khâm phục.

Ánh mắt Di Quang hơi lóe, nhẹ thở dài: "Nghiệt nhân bi quả, đáng thương."

Bốn giờ chiều Hải Xuy Sa thức dậy, tắm nước ấm một cái, ăn hai hộp cơm hộp, năm giờ rưỡi đến bệnh viện, đầu tiên đi đến phòng 1001 hỏi thăm tình hình.

Y tá trưởng nói, hôm nay thần chí người bệnh Đồng Thư Nhã ở phòng 1001 tỉnh táo, vừa nói vừa cười, sau khi người mẹ thăm bệnh xong thì vô cùng cảm kích.

"Nói cách khác, hôm nay yêu linh kia không có ý đồ khống chế cô ta?" Hải Xuy Sa nhíu mày: "Người của Văn phòng Tổng bộ đặc thù nói thế nào?"

"Bọn họ nói sẽ hỗ trợ tra, tra được sẽ liên hệ với chúng ta." Y tá trưởng bĩu môi: "Cho tới bây giờ vẫn còn chưa liên hệ lại."

Hải Xuy Sa chống cằm, cười lạnh một tiếng: "Không trông cậy vào được, chẳng qua nên thúc giục thì vẫn cần thúc giục. Bên chỗ chúng ta... tôi nghĩ đến một biện pháp dẫn yêu khác... hiện tại tình huống bệnh nhân thế nào?"

"Vẫn luôn ngủ từ chiều đến giờ, còn chưa tỉnh lại."

Hải Xuy Sa suy tư chốc lát, dặn dò: "Chờ cô ta tỉnh lại, nếu có thể trò chuyện được thì báo cho tôi trước tiên."

Kế đó Hải Xuy Sa đi kiểm tra phòng bệnh theo lệ, đến chỗ ngưu yêu thì vừa vặn thấy cậu ta đang ăn vụng kẹo cam thảo.

"Cậu lập tức phải làm phẫu thuật đấy!" Hải Xuy Sa đoạt giấy gói kẹo lại.

"Tôi khỏe, tôi cảm thấy không cần làm phẫu thuật." Ngưu yêu nói: "Hôm nay cái vị đại thần tên Di Quang kia đến tìm tôi, ngài ấy nói, dạ dày tôi là do đã ở hình người lâu năm, dạ dày vốn có bốn cái lại chỉ có một cái được làm việc, lúc này mới dẫn đến tiêu hóa không thuận kéo dài. Sau đó ngài ấy trị hết cho tôi."

"Nói mê sảng cái gì vậy!" Hải Xuy Sa nói: "Đi làm kiểm tra trước phẫu thuật cho tôi, đừng cho là tôi không biết đây là cậu đang lo âu trước khi làm phẫu thuật, tôi thấy nhiều rồi."

Ngưu yêu cường điệu: "Thật đấy, tay ngài ấy đặt ở ngay trên dạ dày của tôi, đợi một lát là trị hết rồi. Yêu chúng tôi không giống như con người các cô, chúng tôi có thể tự cảm giác được tình trạng tốt xấu của bản thân, người ta đã thật sự trị hết cho tôi, bây giờ tôi xuất viện ngay cũng được."

"Đừng nói nhảm nữa, đi làm kiểm tra cho tôi xem!"

Kết quả kiểm tra dạ dày của ngưu yêu ra.

Hải Xuy Sa sững sờ trước máy tính, tìm kiếm lại nhiều lần.

"Không phải chứ?"

Thật sự hết rồi, giây phút này bày ra trước mặt Hải Xuy Sa là phim chụp toàn bộ dạ dày khỏe mạnh của ngưu yêu.

Điện thoại Hải Xuy Sa rung lên.

"Xin chào, tôi là Hải Xuy Sa của khu nội trú viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn."

"Xin chào, chúng tôi là Văn phòng Tổng bộ đặc thù yêu quỷ thành phố Khải Minh." Đầu biên kia điện thoại nói: "Sau khi Văn phòng chúng tôi tìm đọc văn kiện bí mật nhân đây báo với quý viện, hồ yêu Di Quang mà bệnh viện các vị đào ra tối hôm qua là loại yêu nghi phạm cấp S của một vụ án quan trọng trong thành phố Khải Minh về việc hành hạ đến chết hơn một trăm mạng người, xin quý viện phối hợp với công việc của chúng tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play