Khăn trùm đầu nhẹ nhàng bay lên, phía sau có động tĩnh, Hải Xuy Sa quay đầu lại, từ trong cái khe ngoi ra mấy cái đuôi.

Trên đuôi có lông, nhìn như đuôi hồ ly, lộ ra, có ba cái.

Ba cái đuôi đang ra sức xé cái khe rộng thêm.

Khu nội trú viện phía Tây rất yên tĩnh.

Giây phút này, đại yêu chưa lộ diện kia cũng không hề tỏa ra sát khí, cũng không có sát ý.

Yêu không có sát ý, nói chuyện cũng rất lễ phép, hẳn là một yêu có đầu óc tỉnh táo.

Hơn nữa, anh còn biết Hải Xuy Sa là hậu nhân của Kiều gia.

Đối với hậu nhân của tứ đại gia tộc hành y, giới yêu quỷ luôn rất tôn trọng, còn có một quy tắc bất thành văn đó là, Mai, Tôn, Kiều, Hải, không giết.

Sau khi Hải Xuy Sa phán đoán được không có nguy hiểm, chân nhích lại nửa bước.

Thấy dáng vẻ mấy cái đuôi kia nỗ lực như vậy, cô đột nhiên muốn duỗi tay giúp chúng nó một phen.

Hải Xuy Sa nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Tay cô kéo lại đuôi của yêu kia.

Cái đuôi đột nhiên cứng đờ, từ trong khe truyền ra một âm thanh rầu rĩ: "Cảm ơn."

Hải Xuy Sa và mấy cái đuôi cùng ra sức, hiệu quả thấy rõ.

Từ dưới nền đất truyền ra tiếng xiềng xích di chuyển.

"Trước đừng kéo, đợi một chút." Anh nói.

Hải Xuy Sa buông tay, trên tay dính nhớp nháp, ngoại trừ bùn đất còn có... vết máu?

Một cái đuôi khác chen vào trong tay Hải Xuy Sa, cô định thần lại, dùng ánh đèn chiếu lên, cái đuôi hơi co rúm lại, sau đó mềm ra trong tay cô, ý bảo cô nắm lấy.

Trên đuôi... đều là vết thương.

Hải Xuy Sa nắm đuôi, hỏi vào trong khe: "Anh... là hồ yêu nhỉ? Mấy đuôi?"

Người nọ hơi im lặng một chốc, trả lời cô: "Ba cái."

Hồ yêu sống trên mặt đất, không có huyết thống cửu vĩ hồ thì tuân theo quy luật cứ năm trăm năm sẽ mọc thêm một cái đuôi.

Nếu yêu này vốn có một cái đuôi, ba đuôi cũng chính là một ngàn năm trăm năm tuổi... yêu hồ triều Tống?

Ngủ say dưới mặt đất nơi này hơn ngàn năm sao?

Không đúng, nếu hồ yêu không tu luyện, làm thế nào có thể mỗi năm trăm năm mọc thêm một cái đuôi?

Dưới nền đất lại vang lên một trận tiếng xiềng xích, so với vừa rồi thì lớn hơn rất nhiều, trong đó còn kèm theo cả tiếng hít khí hơi hỗn loạn của hồ yêu.

Kế đó im lặng thật lâu.

Hải Xuy Sa hỏi: "Tình huống bên dưới thế nào?"

"Có khóa." Anh trả lời đơn giản, giọng nói không nghe ra khác thường.

"Vậy anh..."

"Tránh xa một chút." Anh nói.

"Là kêu tôi tránh xa chỗ này một chút hả?"

"Ừ, đi một trăm bước."

Hải Xuy Sa đứng dậy, lui về phía sau.

Dường như hồ yêu có thể cảm giác được khoảng cách của cô, sau khi Hải Xuy Sa lui ra sau bồn hoa, trong khe phát ra mấy luồng sáng, cái khe lại rộng thêm một chút, mấy cái đuôi mau chóng rụt về, kế đó là tiếng xiềng xích đứt đoạn.

Cuối cùng, chìm vào im lặng.

Hải Xuy Sa: "... Có được không?"

Không có tiếng trả lời.

Hải Xuy Sa chạy chậm qua, bò trên mặt đất cạnh cái khe, chiếu đèn xuống dưới xem tình huống.

Lòng đất chật hẹp giống như một miệng quan tài, bốn vách tường kết sương, yêu kia bị chôn không sâu, vừa chiếu đèn đến thì mặt anh đã gần ngay trước mắt.

Anh nhắm chặt hai mắt, đã ngất, áo rách quần manh, không có hơi thở.

"Thương thật nặng." Hải Xuy Sa lẩm bẩm.

Hải Xuy Sa gọi điện cho nhân viên cấp cứu khám chữa và chăm sóc bệnh nhân, sau đó cô cởi giày cao gót, chống mặt đất nhảy xuống.

Trên người anh đều là vết máu, từng mảnh từng mảnh quần áo nát không thành hình.

Ánh mắt Hải Xuy Sa chuyển đến trên ngực anh, cứ như bị hoa mắt, vị trí trái tim anh có một thứ màu đen chậm rãi biến mất tăm.

Hải Xuy Sa sờ sờ, chỉ sờ được một tay đầy máu.

Cô vô thức đi tìm kiếm "xiềng xích".

"Không có?" Hải Xuy Sa thấp giọng.

Vừa rồi khi cô ở bên ngoài rõ ràng nghe được tiếng xiềng xích, hơn nữa anh hẳn là thật sự bị thứ xiềng xích nào đó trói buộc, nhưng hiện tại trên người anh lại không hề có xiềng xích, chỉ có chính anh và quần áo rách nát, bẩn thỉu.

"Bác sĩ Hải!" Nhân viên cấp cứu khám chữa và chăm sóc nâng cáng tới.

Hai mươi phút sau, Hải Xuy Sa rửa sạch tay, bước lên bàn giải phẫu.

Trên người hồ yêu này có tổng cộng chín mươi vết thương, sau khi khâu lại rồi xử lý xong xuôi đã là hơn hai giờ đêm.

Hải Xuy Sa ngậm túi đường glucose, ngồi trước cửa phòng giải phẫu điền thông tin cá nhân cho anh.

Họ tên...

Hải Xuy Sa nhắm mắt nhớ lại, trong đầu nhảy ra hai chữ.

"Di Quang." Cô viết lên, lại cảm thấy tên này quen quen.

Mở di động ra tìm kiếm, nhìn kết quả nhảy ra, Hải Xuy Sa cười khẽ.

"Khó trách thấy quen."

Tây Thi trong tứ đại mỹ nhân tên Di Quang.

Hải Xuy Sa lại nhớ đến hồ yêu trên bàn phẫu thuật.

Ừm... cũng gánh nổi cái tên này thật.

Nhóm máu, nhóm máu B.

Hồ yêu nhiều nhóm máu O, yêu có nhóm máu B rất hiếm thấy, nhóm máu B... ừm, nghe giọng điệu anh nói mấy câu ít ỏi, đúng là giống yêu có nhóm máu B.

Quê quán, không biết.

Chủng loại, hồ yêu.

Cấp bậc...

Trong lúc phẫu thuật anh hôn mê sâu, tuy rằng ba cái đuôi che kín vết thương rũ xuống nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiện ra thân cáo, vẫn có khả năng duy trì hình người.

"Ít nhất cấp A." Hải Xuy Sa điền A trước đã, nhưng nhớ đến yêu tinh bám vào người ở phòng 1001, sau khi yêu tinh triệu ra anh thì bản thân đã bị dọa chạy trước, cho nên...

Hải Xuy Sa điền thêm bên cạnh chữ A một dấu hỏi chấm.

Y tá trưởng bỏ quần áo đã nát bươm của Di Quang vào một cái túi, đóng kín.

Hải Xuy Sa hỏi: "Quần áo của anh ta giống thời đại nào?"

"... A? Hiện đại đi." Y tá trưởng nói: "Lúc phân nhặt vừa rồi, đại khái hơi liều mạng, chính là một chiếc áo khoác màu xám, trang phục hiện đại."

Hải Xuy Sa: "Hả?"

Trang phục hiện đại?

Hiện đại nào cơ?

Y tá trưởng nói: "Bác sĩ Hải, lịch sử cấp ba đều quên hết rồi?"

"Hả?"

Y tá trưởng cười nói: "Khái niệm trung, cận đại trong lịch sử nước ta là chỉ thời kỳ từ chiến tranh nha phiến đến phong trào Ngũ Tứ, từ phong trào Ngũ Tứ đến trước khi lập quốc được gọi là hiện đại. Từ sau khi lập quốc đến bây giờ được gọi là đương đại."

Y tá trưởng là một yêu tinh thuộc họ chim, mới thành yêu được hơn bốn mươi năm nhưng khá thích lịch sử.

Hải Xuy Sa như chợt hiểu ra: "Cho nên, hiện đại cô mới nói..."

"Ừ, chính là khoảng thời gian từ phong trào Ngũ Tứ đến sau khi lập quốc." Y tá trưởng lắc lắc mớ quần áo trong tay, nói: "Màu xám, vải dệt thô ráp, ít nhất trước khi lập quốc còn ở trên mặt đất."

Hải Xuy Sa nhìn bảng đăng ký, sững sờ.

Di Quang được sắp xếp ở phòng 5002 lầu năm, lầu năm thanh tịnh, cũng không có mấy bệnh nhân.

Tám rưỡi sáng, loa phát thanh đánh thức Hải Xuy Sa.

"Mời bác sĩ Hải Xuy Sa đến phòng bệnh 5002."

Hải Xuy Sa xoa xoa bả vai đau nhức, cuốn tóc lên, ngáp một cái, đẩy cửa phòng bệnh 5002 ra, đập thẳng vào mũi là mũi máu tươi ngập cả gian phòng.

Y tá nhỏ mang vẻ mặt đưa đám, nói: "Bác sĩ Hải, miệng vết thương của anh ta lại nứt ra rồi."

Hải Xuy Sa vội tiến lên xem, dưới mí mắt cô, miệng vết thương đã được khâu ổn thỏa tối hôm qua lại đang rách ra, máu dần nhuộm khắp bộ quần áo bệnh nhân anh mới thay.

Hải Xuy Sa không nhịn được hít hít khí, ngẩng đầu, va ngay vào mắt Di Quang.

Anh tỉnh rồi?

Mắt hồ ly của Di Quang cực hợp tiêu chuẩn, hình dạng vũ mị, lóng lánh ánh nước. Không giống với những hồ yêu khác, ánh mắt anh trong sạch chính trực khác thường, thoải mái tươi mới thấm vào ruột gan.

Không phải mi thanh mục tú mà là mi mắt thanh triệt.

Giờ phút này anh đang dùng ánh mắt trong sạch đó nhìn cô.

Miệng vết thương trên người anh đang chậm rãi rách ra, chậm rãi thấm máu ra, sau đó lại chậm rãi ngưng lại, dừng ở trạng thái máu thấm miệng vết thương.

Hải Xuy Sa nhíu mày, đây là bệnh trạng cô chưa bao giờ nhìn thấy.

"Đây là bệnh gì?"

Di Quang nói: "Đừng để ý."

Anh nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cô."

Hải Xuy Sa khử trùng miệng vết thương cho anh, băng lại một lần nữa.

Di Quang rất phối hợp, hỏi cô: "Bây giờ là khi nào?"

"Năm 2019."

Di Quang ngẩn người, nở nụ cười: "Hiện tại nơi đây do ai quản lý?"

"Nơi nào?" Hải Xuy Sa ấn bóng iodophor lên miệng vết thương trên tay anh.

"Ngay thành phố Khải Minh này."

"Thị trưởng và Bí thư thành ủy đi." Hải Xuy Sa trả lời.

Di Quang ngẩn người: "Quân phiệt... thì sao?"

"Quân phiệt?" Hải Xuy Sa nghĩ thầm, anh quả nhiên là hồ yêu sống ở thời "hiện đại" kia.

Hải Xuy Sa cười: "Sớm không còn, đều bị tiêu diệt."

Di Quang giật giật mi, vẻ mặt thả lòng đi mấy phần, lại hỏi: "Vậy mạo muội hỏi một câu, hiện tại quốc gia này do ai cầm quyền?"

Hải Xuy Sa dừng lại, nhíu mày suy nghĩ một lát, lãnh đạo như nước chảy, quốc gia như khối sắt, trả lời do ai lãnh đạo cũng đều không ổn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hải Xuy Sa nghiêm cẩn nói: "Nhân dân."

Di Quang sửng sốt một trận, kế đó nở nụ cười.

"Xem ra là phe tôi xem trọng đã thắng." Anh nhẹ giọng nói: "Tôi biết mà, tôi đã có dự cảm."

Hải Xuy Sa hỏi: "Không bằng nói về anh đi? Là thế này, quy định của chúng tôi là những thứ không phải người sống trên mặt đất đều phải đến chính quyền địa phương để làm đăng ký thông tin cá nhân. Anh tên là Di Quang, đúng không?"

"Ừ."

Hải Xuy Sa hỏi: "Tối hôm qua sao lại muốn tôi hỏi tên anh?"

"Tối hôm qua tôi bị đánh thức, nhưng trên người lại có phong ấn tôi không biết, nếu không có ai gọi tên tôi, tôi sẽ không có cách nào thoát khỏi phong ấn, cũng không có cách nào để người khác phát hiện ra mình." Anh nói: "Lúc ấy tôi chỉ ngửi được cô ở xung quanh, hơn nữa cô còn là người Kiều gia, Kiều gia có “tế cô dâu” có thể hỏi tên, cho nên tôi thử vận may một chút."

"Cảm ơn." Anh nói: "Vận may của tôi thật tốt."

"Sao anh lại bị vùi xuống lòng đất?"

"Không nhớ." Di Quang nói: "Nhưng tôi không nhớ nhầm thì nơi này hẳn là miếu hồ tiên của tôi, cho nên, nơi này vốn nên là nhà của tôi."

"Cái gì... của anh?"

"Miếu hồ tiên của tôi." Di Quang nói: "Tôi đang muốn hỏi cô, là ai đập miếu hồ tiên của tôi?"

"Anh chắc chắn miếu hồ tiên của anh ở chỗ này?" Hải Xuy Sa nói: "Chúng tôi xây bệnh viện năm 56, lúc xây dựng trong vòng trăm dặm quanh đây đều là đất bằng, không thì cũng là khu dân cư nhà hai tầng, thật sự không có miếu hồ tiên."

Di Quang lắc đầu.

"Nơi này, chính là miếu hồ tiên." Anh hỏi: "Bệnh viện này là của ai?"

Nhìn dáng vẻ hẳn là anh muốn tìm người nói chuyện.

Hải Xuy Sa nhíu mày, tức giận nói: "Nhà nước."

Di Quang cười nói: "Thẻ bài Côn Lôn này là do bốn người bắt đầu mở ra từ năm Thiên Bảo thời Đường, chuyên trị cho yêu, nếu tôi không nhớ nhầm thì người dẫn đầu tên Hải Lan, cô..."

Anh chỉ chỉ thẻ nhân viên của Hải Xuy Sa.

"Hải Xuy Sa, người Hải gia, nói cách khác, cô hẳn là... một trong số những người phụ trách của bệnh viện này."

Anh nhẩm nhẩm cái tên, lại lộ ra một nụ cười hiểu rõ: "Cô là con gái của Hải gia và Kiều gia? Nếu tôi không đoán sai, mẹ cô là người Kiều gia, sở trường nhất hẳn là thổi khăn che mặt tế cô dâu, ba cô là người Hải gia... Ba cô nhất định rất thích tư thế oai hùng khi mẹ cô tế cô dâu cho nên cô mới có tên như vậy."

Đáng sợ, đoán đúng hết.

Ba của Hải Xuy Sa tên là Hải Phi, lúc còn sống đúng là một trong số những người phụ trách chủ yếu của viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn.

Khi Hải Phi còn trẻ tương đối phản nghịch, không muốn kế thừa gánh nặng "chữa bệnh đặc thù", trốn ra nước ngoài học y, sau khi tốt nghiệp trở về đến bệnh viện hạng ba ở đô thị cấp một làm việc, rời xa yêu quỷ, tiến vào "quỹ đạo" cuộc sống.

Nhưng trong một lần tham gia Hội nghị giao lưu về các chứng bệnh khác thường, ông đã quen biết Kiều Mễ của Kiều gia, lúc quan sát bà thổi khăn tế cô dâu thì vừa gặp đã yêu, quyết định quay về viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, kết hôn với Kiều Mễ.

Sau khi có con gái, Hải Phi kiên trì muốn đặt tên cho con gái là Hải Xuy Sa, lấy đó làm kỉ niệm một lần động lòng duy nhất trong đời mình.

Hải Xuy Sa lấy lại bình tĩnh, trả lời: "Lầu hai có phòng triển lãm, giới thiệu về lịch sử của viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn chúng tôi. Có cả ảnh chụp nơi thi công bệnh viện từ năm 56, sau khi vết thương tốt lên anh có thể đến xem, mặt khác còn có địa chí thành phố Khải Minh, anh có thể tìm đọc."

Di động của Hải Xuy Sa không ngừng rung lên.

Cô duỗi tay lấy điện thoại ra nghe.

Di Quang trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm, thấy cô nói chuyện với điện thoại còn nhẹ giọng hỏi: "Là điện thoại sao?"

Anh đứng dậy, dí sát mặt vào, tìm kiếm dây điện thoại khắp trên dưới. Xác định cái điện thoại này không có dây, anh kinh ngạc, dán sát lỗ tai vào nghe.

Hải Xuy Sa lui về phía sau, anh cũng đuổi theo, tiếp tục nghe.

Điện thoại là Mai Phong gọi đến, nói văn phòng Tổng bộ đặc thù cử nhân viên công vụ đến, muốn tìm cô hỏi thăm tình hình trước.

Mai Phong hỏi: "Nghe nói tối qua em đào được từ dưới đất một con hồ yêu ba đuôi?"

Di Quang chớp chớp mắt.

Hải Xuy Sa ừ một tiếng: "Cũng không có cách nào xác định thân phận và cấp bậc, kêu nhân viên Tổng bộ đặc thù đến phòng 5002, anh ta bị thương nặng nên làm thủ tục đăng ký ngay trong phòng đi."

"Lá gan của em thật lớn, ngộ nhỡ là sát yêu do con yêu tinh cấp S tối hôm qua triệu ra thì làm sao hả?"

"Cũng may, không sát." Hải Xuy Sa liếc mắt nhìn Di Quang đang đầy vẻ tò mò một cái, nói: "Trước mắt thì thấy... rất bình thường."

Cúp điện thoại, Di Quang vươn tay: "Có thể cho tôi xem điện thoại của cô một chút không?"

Hải Xuy Sa khóa màn hình, đưa cho anh.

Di Quang nhận lấy, lật qua lật lại xem xét, hỏi cô: "Đường dây điện thoại đâu?"

"Không cần nữa."

"Ồ... phát triển nhanh như vậy." Di Quang nói.

"Anh bị chôn xuống từ khi nào?" Hải Xuy Sa hỏi.

"Không biết, thời gian tôi có thể nhớ được muộn nhất là... năm 37." Di Quang nâng điện thoại, ước lượng độ nặng, đưa mũi qua, ngửi ngửi.

Kế đó anh nhắm mắt lại, nói: "Hải Xuy Sa, nữ, 27... 28 tuổi, sống một mình, chưa kết hôn."

"Hử? Chưa kết hôn?" Di Quang mở mắt ra, buột miệng thốt: "Hai tám tuổi mà còn chưa kết hôn hả?"

Hải Xuy Sa lập tức đổi sắc mặt, hung tợn đoạt lại di động, bỏ lại một câu.

"Thế nào, anh có ý kiến?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play