Đừng Rời Xa Anh

Chương 9: “Đợi đến ngày cần phải đi thì con sẽ đi.”


2 tháng

trướctiếp

Edit: Vong Nguyệt

Beta: Mạn Mạn

Bầu không khí trong phòng không hề giương cung bạt kiếm như Đậu Tương tưởng tượng.

Cả mẹ Quý và Nguyễn Tố đều không phải kiểu người sẽ đánh nhau với người khác, nhưng quả thực hai người họ đang ngồi xuống nói chuyện, nội dung câu chuyện không hề ôn hòa chút nào.

Cách cư xử hôm nay của Nguyễn Tố không chỉ khiến nhà họ Nguyễn kinh ngạc mà cũng khiến mẹ Quý vô cùng bất ngờ.

Bà chung sống với Nguyễn Tố chưa lâu, trước khi Nguyễn Tố đến đây, tổng cộng mới thấy mặt được vài lần. Mặc dù bà không thật sự cho rằng Nguyễn Tố là một quả hồng mềm mặc người khác nắn bóp, nhưng cũng không cảm thấy cô có thể lợi hại đến mức nào, dù sao cô vẫn còn trẻ tuổi, năm nay còn chưa tròn hai mươi lăm. Trong nhận thức của mẹ Quý, một cô gái mới 24 tuổi cho dù tâm tư khó dò đến đâu thì cũng không đến mức khiến một người đã sống qua nửa đời người như bà không nhìn thấu.

Rốt cuộc hôm nay Nguyễn Tố đã phá vỡ nhận thức của bà. Vốn cho rằng Nguyễn Tố lúc nào cũng bị Nguyễn Mạn ức hiếp nhưng bây giờ xem ra không hẳn là như vậy. Chẳng qua Nguyễn Tố chỉ đang che giấu, hoặc nói đúng hơn là không thèm so đo. Một khi Nguyễn Tố muốn đánh trả thì Nguyễn Mạn hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

Người như Nguyễn Tố, hoặc là thật sự tốt, hoặc là lòng dạ tâm tư rất sâu, quả thực là không thể không đề phòng.

Mẹ Quý vốn định không quan tâm nhưng xét thấy biểu hiện hai ngày nay của Nguyễn Tố tạm chấp nhận được, tất nhiên có vài lời muốn sớm nói ra.

“Khi đó nhà họ Nguyễn các người dùng đủ mọi biết pháp, biết lão Quý nhẹ dạ cả tin, tâm địa cũng tốt, nên mới để nhà họ Nguyễn các người chui vào chỗ trống, kết thân với nhà chúng tôi. Sau khi kết thân, không biết từ đó nhà họ Nguyễn đã thu được bao nhiêu lợi ích. Có thể cha cô đã nói với cô rồi, cũng có thể chưa nói. Tôi vốn không muốn ép một cô gái còn trẻ như cô gả đến đây, cho dù chỉ còn một hơi thở, tôi cũng thật sự không muốn vây khốn cô cả đời. Nếu cô là một người tốt, cũng bằng lòng ở lại đây, đương nhiên tôi rất hoan nghênh, nhưng với điều kiện tiên quyết cô thật sự coi bản thân mình là một phần của gia đình này chứ không phải có ý đồ riêng.”

Nguyễn Tố chỉ ngồi nghe, cũng không nói xen vào. Cô biết những điều mẹ Quý muốn nói không chỉ có như vậy.

Mẹ Quý nói: “Nếu như cô không muốn ở lại căn nhà này, tôi sẽ không miễn cưỡng. Những lời cần nói tôi đã nói hết rồi. Tình hình trong nhà cô cũng thấy rồi đấy, tôi không sẵn lòng nuôi thêm một người hai lòng. Có lẽ cô đã từng nghe người khác nói, cho rằng trong tay tôi vẫn còn một số thứ, muốn moi vàng bạc tiền của từ chỗ bà già này, tôi vẫn nên khuyên cô một câu đừng ôm ảo tưởng này thì hơn. Mỗi năm mẹ của Đậu Tương đều gửi tiền đến, số tiền không ít nhưng đó đều là gửi cho Đậu Tương, số tiền này sẽ chỉ dùng cho Đậu Tương. Tiền tiết kiệm trong tay tôi không nhiều, mấy năm nay không có cách nào khác để kiếm tiền. Về phần căn nhà này, tôi sớm đã lập di chúc, toàn bộ đều do Đậu Tương sở hữu. Nếu có một ngày Minh Sùng tỉnh lại, căn nhà này mới có một nửa là của nó.”

“Nếu cô cho rằng có thể lấy được thứ gì đó, không bằng tiết kiệm sức lực đi thì hơn. Với dung mạo và tính tình của cô, nghĩ cách khác sẽ càng tốt hơn. Bà già này không phải người giỏi lừa gạt. Đừng nói tôi không có, mà nếu tôi thật sự có, dù cô là con gái tôi chưa chắc tôi đã cho cô chứ đừng nói cô chỉ là một cô con dâu có thể tùy tiện rời đi bất cứ lúc nào.”

Quý Minh Sùng và Đậu Tương là mạng sống của bà. Mẹ Quý trước mất đi con trai lớn, sau lại mất đi người bên gối, sở dĩ còn có thể tiếp tục sống đến bây giờ chính là vì đứa con trai út vẫn còn chưa tỉnh lại kia cùng với đứa cháu trai lớn là Đậu Tương. Tất cả những gì bà làm đều vì hai người này, không phải vì bản thân bà. Bà nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi mới yên tâm ra đi. Làm sao có thể giao vật cứu mạng cho một cô con dâu cơ chứ?

Mẹ Quý cảm thấy bà nói hết những đạo lý này cho Nguyễn Tố nghe là vì phần yêu thích mà Đậu Tương dành cho cô.

Nếu như Nguyễn Tố nghe lọt tai, gạt bỏ những ý nghĩ không nên có thì đó cũng là một chuyện tốt.

Nguyễn Tố nghe mẹ Quý nói xong, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô thực sự muốn nói rõ nguyên nhân tại sao mình đến đây, nhưng cuối cùng cô chọn không nói ra. Cô không muốn khiến sự việc càng trở nên phức tạp. Hiện tại mẹ Quý không tin tưởng cô cũng là bình thường. Chính vì không tin tưởng, nếu cô kể những sự việc xảy ra năm đó, chỉ e mẹ Quý sẽ càng nghi ngờ mục đích của cô hơn. Cô đến đây vì muốn giúp đỡ gia đình này, muốn cuộc sống của mẹ Quý dễ chịu hơn một chút chứ chẳng phải muốn lấy được thứ gì cả. Nếu như có thể nhận được sự tín nhiệm của bà, đó là điều tốt nhất, còn nếu không nhận được thì cũng không sao.

Lúc đó cha Quý giúp cô, chắc ông chưa bao giờ nghĩ sẽ cần bất kỳ sự báo đáp nào.

Mẹ Quý lẳng lặng nhìn Nguyễn Tố đang ngồi ở một bên ghế sô pha.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Nguyễn Tố quả thật là một mỹ nhân.

Cha Nguyễn và mẹ Nguyễn đều rất đẹp, đặc biệt là mẹ Nguyễn, năm đó thiếu chút nữa là bước chân vào giới giải trí. Vào thời điểm ấy, mẹ Nguyễn cũng là người đẹp vang danh gần xa. Nguyễn Tố đã kế thừa ưu điểm của hai người họ. Nguyễn Tố lúc này đã bằng chín phần mẹ Nguyễn hồi trẻ tuổi xinh đẹp nhất rồi.

Một người đẹp như vậy, nếu thật sự có tâm tư nào đó, thật không nên uổng phí công sức ở nhà họ Quý. Có sức lực và thời gian thì nên suy nghĩ biện pháp khác, đi một con đường khác có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.

Một lúc lâu sau Nguyễn Tố mới mở lời.

Hai tay cô đặt trên đầu gối, ngón tay trắng trẻo thon dài.

“Mẹ yên tâm, con không hề có suy nghĩ khác.” Cô dừng một chút rồi nói: “Đợi đến ngày cần phải đi thì con sẽ đi.”

Nếu có một ngày Quý Minh Sùng tỉnh lại, nhà họ Quý đi vào đúng quỹ đạo, khi ấy không cần đến cô nữa, cô sẽ rời đi.

Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự có một ngày như thế, cô sẽ quay về ngôi nhà mình từng sống, tìm một công việc bình thường. Nếu như may mắn gặp được người mình thích, vậy cô sẽ cùng người đó xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Quý Minh Sùng tỉnh lại.

Nếu như Quý Minh Sùng vẫn không tỉnh lại, cô sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Mẹ Quý nghe vậy thì nhìn cô một cái. Khi bà đang cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động. Đậu Tương vốn nên chơi cùng đám trẻ đang lén lút đi vào, nét mặt cẩn thận.

“Sao cháu về sớm thế?” Mẹ Quý hỏi.

Đậu Tương thấy hai người họ không đánh nhau, trong bụng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nó trả lời: “Bên ngoài chơi không vui nên cháu mới về nhà.”

Mẹ Quý rất hiểu cháu trai mình, thấy ánh mắt của đứa nhóc này đảo qua đảo lại là bà biết nó đang suy nghĩ gì.

Mẹ Quý cũng nghĩ thông rồi, là con la hay con ngựa cứ dắt ra ngoài đi dạo rồi sẽ biết. Đôi mắt này của bà chưa bao giờ nhìn lầm ai. Rốt cuộc Nguyễn Tố là người tốt hay không tốt, một hai ngày vẫn chưa thể nhìn ra, nhưng rồi qua thời gian dài ắt sẽ lộ bộ mặt thật.

“Vậy cháu đi đọc sách làm bài tập đi.” Mẹ Quý nghiêm mặt nói.

Nguyễn Tố cũng đứng lên, nói với Đậu Tương: “Tối nay cháu muốn ăn gì? Thím sẽ chuẩn bị trước.”

Hai mắt Đậu Tương sáng lên: “Ăn gì cũng được hả thím?”

Nguyễn Tố: “…Cũng không phải, phải xem thím có mua được thứ đó không.”

“Vậy cháu vẫn muốn ăn món cánh gà hôm qua, thật sự rất ngon ạ.”

“Được, hôm nay thím sẽ làm nhiều một chút.”

Mẹ Quý không thể không thừa nhận rằng Nguyễn Tố đến đây khiến bà thoải mái hơn rất nhiều. Bây giờ mỗi ngày bà không cần phải nấu cơm nữa, cũng không cần đau lòng cháu trai ăn không ngon, khiến bà bất ngờ nhất chính là Nguyễn Tố lại sẵn lòng ở lại phòng ngủ chính. Hai ngày nay, bà luôn lo lắng ban đêm Nguyễn Tố sẽ không thức dậy chăm sóc con trai, bà còn len lén ở bên ngoài nghe trộm, kết quả là đúng hai giờ sáng Nguyễn Tố thật sự thức dậy xoay người và xoa bóp cho con trai bà.

Dù sao năm nay bà cũng sáu mươi rồi. Suốt mấy năm này, không đêm nào bà được ngủ trọn giấc, cơ thể cũng không bằng trước kia. Nếu Nguyễn Tố là người đáng để phó thác, vậy bà cũng phải thắp hương cảm tạ Bồ Tát.

Đậu Tương vui vẻ hoan hô một tiếng: “Thật tốt quá, hôm nay cháu muốn ăn nhiều hơn một bát cơm.”

Mẹ Quý thúc giục Đậu Tương: “Cháu còn chưa đi học đi?”

Đậu tương rụt chiếc cổ nhỏ lại, tiện tay cầm lấy bức vẽ trên bàn trà rồi chạy về hướng phòng ngủ chính: “Hôm nay cháu vẫn chưa nói chuyện với chú, cháu sẽ kể hết những chuyện đã xảy ra cho chú nghe!”

Nói xong chui tót vào phòng ngủ chính, còn không quên đóng cửa lại.

Trong phòng khách, mẹ Quý không nhìn Nguyễn Tố nữa. Nguyễn Tố lấy tiền từ hộp bánh bích quy chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn. Gần đây cô khá nhàn rỗi, cộng thêm hai ngày cuối tuần của tuần này và tuần sau, thời gian nghỉ phép kết hôn của cô vẫn còn năm ngày nữa. Chín ngày này cô khá rảnh, có thể làm quen hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nhà họ Quý.

Trong phòng ngủ chính, Đậu Tương kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường. Nó chỉ dám nói chuyện với chú vào ban ngày thôi.

Thời gian dài cũng thành thói quen, đôi lúc xảy ra những chuyện không vui, không tiện nói với bà nội, nó sẽ kể cho chú nghe.

Cho dù nó tủi thân đến mức khóc to, chú cũng sẽ không chê cười nó, là người phù hợp nhất để dốc bầu tâm sự.

Đậu Tương nhìn chú, chuẩn bị một lúc rồi nói: “Chú ơi, từ sau buổi hôn lễ hôm đó, thím vừa bị cô Mạn đó ức hiếp, cháu thấy hình như thím rất đáng thương. Người thân trong nhà thím không có ai giúp thím cả. Tuy bà nội rất nghiêm khắc với cháu nhưng nếu người khác ức hiếp cháu như vậy, bà nội chắc chắn sẽ giúp cháu. Chú à, nếu chú tỉnh lại, nhất định chú phải đối xử tốt với thím một chút đó, bởi vì thím đáng thương quá. Còn nữa còn nữa, chú nhớ phải mua một chiếc nhẫn to nhất đẹp nhất cho thím nha. Cháu đã hứa với thím rồi, nếu như chú không mua, nhất định thím sẽ cảm thấy cháu nói mà không giữ lời, sau này sẽ không tin lời cháu nói nữa.”

Quý Minh Sùng nằm trên giường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, di chuyển từng chút từng chút, cuối cùng chiếu lên chân anh.

Đôi mắt anh khép chặt, không nhúc nhích dù chỉ một chút, như thật sự trở thành một cái cây chỉ biết hô hấp.

Có điều rất kỳ lạ, anh cứ nằm như thế, cả mẹ Quý lẫn Đậu Tương đều cảm thấy cực kỳ yên tâm. Bọn họ tin rằng người đàn ông này nhất định sẽ tỉnh lại, chỉ cần anh ở đây, ngôi nhà này vẫn sẽ tồn tại. Nếu anh tỉnh lại, đó chính là ngày tháng tươi đẹp nhất!

Nguyễn Tố ra ngoài mua đồ ăn, đi qua một cửa tiệm đồ trang sức đang tổ chức hoạt động.

Cô hiếu kỳ đi vào cửa tiệm, nhìn những đồ trang sức được bày trong tủ kính, tâm tư khẽ động. Hôn lễ đầu tiên trong cuộc đời cô không có nhẫn cũng không có chú rể. Cô dâu còn ở đây, nhẫn có thể bù vào không nhỉ? Giá của nhẫn bạc rất rẻ, Nguyễn Tố chọn một cặp, là nhẫn trơn, phía trên không trang trí gì cả.

Cô cũng không biết Quý Minh Sùng đeo cỡ nhẫn số mấy.

Nhân viên bán hàng bảo đảm với cô, nếu như rộng hoặc chật quá có thể quay trở lại đổi cặp khác.

Nguyễn Tố mang cặp nhẫn ra khỏi cửa hàng. Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp. Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu trời, có lẽ là do mua nhẫn nên cô cảm thấy hình như cuộc hôn nhân này đã trở nên tốt đẹp hơn một chút.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp