Edit + Beta: Mạn Mạn
Mua nhẫn xong, Nguyễn Tố thấy hơi hối hận.
Bị ảnh hưởng bởi mẹ nuôi, Nguyễn Tố là một người rất coi trọng hình thức. Khi còn sống một mình trong căn phòng chật hẹp, cô vẫn thường xuyên tới cửa hàng hoa mua một bó hoa về cắm trong nhà, điều này khiến tâm trạng cô trở nên tốt hơn. Cô luôn cố gắng sắp xếp làm sao để cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa hơn. Thói quen này vẫn giữ cho tới khi đến nhà họ Quý. Đúng lúc cô mang một bó hoa trông như những ngôi sao nhỏ về nhà vừa ngâm nga hát vừa cắm vào bình thì mẹ Quý từ bên ngoài bước vào, thấy cảnh này, hiếm khi lại nhìn thêm vài lần.
Mặc dù chỉ mới hai ngày ngắn ngủi nhưng quả thật Nguyễn Tố đã khiến cho căn nhà này trở nên đầy sức sống.
Mỗi lần ra ngoài mua đồ ăn, cô đều mua thêm một ít đồ vật này nọ về. Trên ban công của phòng ngủ chính bày đầy chậu sen đá nhỏ xinh.
Ăn tối xong, Nguyễn Tố như làm ảo thuật biến ra một hộp xếp hình đưa cho Đậu Tương.
Đậu Tương vô cùng vui mừng, hỏi: “Cái này tặng cho cháu ư?”
Nguyễn Tố lắc đầu cười: “Không phải.”
Đậu Tương thất vọng a lên một tiếng, “Không phải tặng cho cháu ạ…”
Nguyễn Tố còn nói: “Thím thích cái hộp xếp hình này lắm, định xếp xong sẽ đặt trong phòng ngủ, nhưng cái này khó quá, thím không biết xếp. Đậu Tương, cháu giúp thím được không?”
Đậu Tương lấy lại tinh thần, “Cái này có gì khó đâu.” Nói rồi vỗ vỗ ngực, “Thím cứ yên tâm, để cháu xếp.”
“Cháu xếp giúp thím xong thì thím sẽ tặng cháu một món quà, được không?”
Đậu Tương nhìn cô: “Quà? Quà gì ạ?”
“Cháu cứ chọn một món mà cháu thích đi.” Nguyễn Tố biết Đậu Tương vô cùng hiểu chuyện, trước nay không đòi hỏi gì nhiều. Nhưng càng như thế cô lại càng đau lòng, cho nên muốn dùng hết khả năng khiến cho đứa nhỏ này được sống vui vẻ hơn một chút giống như những đứa trẻ khác. Có điều bây giờ bọn họ không quá thân thiết, lúc nào cũng mua đồ chơi cho Đậu Tương sẽ tạo thói quen không tốt cho thằng bé, có thể sẽ đi ngược lại nguyên tắc giáo dục cháu nội của mẹ Quý, cho nên cô mới nghĩ ra cách này.
Cô chỉ là thím của Đậu Tương, quan hệ không quá gần gũi. Trách nhiệm giáo dục Đậu Tương phụ thuộc vào mẹ Quý là chính, cô cũng không quá tự tin cho rằng bản thân có thể dạy dỗ một đứa trẻ thật tốt. Cô rất rõ vị trí của mình ở đâu, cô chỉ có thể là một người thím cố hết sức quan tâm đến cuộc sống của Đậu Tương mà thôi.
Khi nói những lời này, cô còn cố tình liếc nhìn mẹ Quý một cái. Thấy trên mặt mẹ Quý không có biểu hiện gì, có vẻ cũng không phản đối mấy, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đậu Tương khó mà tin được: “Thật ư? Cháu sẽ có quà thật ạ?”
Nguyễn Tố cười: “Thật.”
Đậu Tương vô cùng vui vẻ, muốn đi xếp hình ngay lập tức.
Nguyễn Tố định đi rửa bát, mẹ Quý ngăn cô lại, “Việc trong nhà phân công rõ ràng thì tốt hơn. Bây giờ con chịu nấu cơm, mẹ sẽ không cản, nhưng việc dọn dẹp này không cần con làm nữa, mẹ vẫn còn sức làm được.”
Thực ra theo Nguyễn Tố thấy, mẹ Quý không giống bà mẹ chồng độc ác chút nào. Cô đã từng thấy một người mẹ chồng độc ác trông như thế nào rồi, không hề giống với mẹ Quý.
Mặc dù mẹ Quý đối xử với cô không nhiệt tình cho lắm, nhưng trong mấy ngày ở chung này, bà không hề cố tình tạo áp lực cho cô.
Ngược lại, mẹ Quý đích thực là người coi trọng chừng mực.
Trước đây mẹ Quý từng nói rõ, tất cả chi tiêu trong nhà này đều do bà tự bỏ ra. Cái gì cần chi, một phân cũng không thiếu, nhưng cái gì không cần thiết, một đồng bà cũng không đưa.
Có thể thấy lời đồn chưa hẳn đã là sự thật. Trước khi đến nhà họ Quý, Nguyễn Tố từng nghe người khác nói rằng mẹ Quý khó ở chung như thế nào, nhất là từ trong miệng Nguyễn Mạn và mẹ Nguyễn, mẹ Quý là người khắt khe đến cực điểm. Nói không phải nhưng thực tế thì cô càng nguyện ý sống cùng người như mẹ Quý còn hơn người mẹ ruột là mẹ Nguyễn.
Mặc dù sống chung không lâu nhưng Nguyễn Tố biết mẹ Quý có tính nói một là một hai là hai, cho nên cô không ngại ngùng nữa, dứt khoát nhường lại phòng bếp cho bà.
Không phải rửa bát, Nguyễn Tố lập tức về phòng để chăm sóc cho Quý Minh Sùng.
Trước khi ăn cơm bọn họ đã truyền một ít thức ăn lỏng cho Quý Minh Sùng thông qua đường dạ dày. Chăm sóc người sống thực vật không phải việc dễ dàng. Nếu như không thuê người giúp việc, trong nhà phải có người chăm sóc cả ngày. Căn phòng này đã được mẹ Quý sắp xếp lại thành một phòng bệnh, có máy đo lượng oxy trong máu, còn có nhiều thiết bị y tế khác nhau, lúc nào cũng có thể theo dõi tình hình bệnh tật của Quý Minh Sùng.
Cô ngồi một bên, cầm khăn ấm lau tay cho Quý Minh Sùng. Thấy móng tay anh đã dài hơn, cô lấy bấm móng tay trên tủ đầu giường ra, nhẹ nhàng cẩn thận cắt móng tay cho anh. Đôi bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng. Nhìn tay của anh, tự nhiên cô nhớ đến chiếc nhẫn đã mua hôm nay. Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn lấy một chiếc nhẫn kiểu nam từ trong túi ra rồi đeo vào cho anh một cách trịnh trọng.
Chiếc nhẫn này hơi rộng một chút nhưng lại rất hợp với anh. Anh luôn nằm trên giường, người rất dễ bị sưng phù, đeo nhẫn rộng một chút cũng tốt.
Cô và anh đeo cùng một kiểu nhẫn, giống như thể một đôi vợ chồng thật sự.
Khoảng thời gian nghỉ phép này trôi qua rất nhanh, Nguyễn Tố cũng đã quen với hoàn cảnh xung quanh, đã biết rau củ ở siêu thị nào tươi ngon, cũng biết trái cây ở cửa hàng nào thì ngon hơn. Mẹ Quý rất hiếm khi chủ động nói chuyện với cô, Đậu Tương càng ngày càng thân thiết với cô hơn. Cuộc sống của cô trong căn nhà cũ kĩ ba phòng này trôi qua rất thoải mái.
Nguyễn Tố làm việc trong một chuỗi trung tâm kiểm tra sức khỏe. Giờ giấc làm việc của trung tâm kiểm tra sức khỏe rất phù hợp với cô. Cô làm ở khu vực lấy máu, mỗi tuần được nghỉ một ngày, ngày cuối tuần không cần phải đi làm. Ngoài ra, trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng có yêu cầu về thời gian, cơ bản thì cứ mười tiếng lại phải ngừng lấy máu. Mỗi ngày chưa đến năm giờ chiều là có thể tan làm, nhưng đồng thời, thời gian vào làm của cô cũng phải sớm hơn những người khác.
Về mặt thời gian, cô và mẹ Quý phối hợp rất tốt, đã có chung nhận thức.
Khi cô đi làm, mẹ Quý sẽ chăm sóc Quý Minh Sùng. Trong khoảng thời gian từ khi tan làm cho đến buổi làm việc hôm sau, cô sẽ chăm sóc anh.
Đối với Nguyễn Tố, cuộc sống bây giờ có hơi mệt một chút, nhưng trong lòng cô trước giờ chưa từng cảm thấy thỏa mãn và phong phú đến vậy.
Đậu Tương vẫn đi học mẫu giáo, ngày nào cũng có xe đưa đón, trước mắt không cần phải phí quá nhiều tâm tư chăm sóc cho thằng bé. Nhưng đợi đến tháng 9 năm sau nó lên tiểu học, có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ càng bận rộn hơn.
Hôm nay là chủ nhật, Nguyễn Tố không cần đi làm. Sáng sớm cô đã thức dậy đi siêu thị mua xương heo chuẩn bị hầm canh.
Mẹ Quý và bà Vương nhà hàng xóm hẹn nhau lên sân thượng phơi chăn. Hai người tuổi tác tương đương, tính cách hợp nhau, lúc nào cũng có thể tán gẫu cùng một chỗ.
Bà Vương cảm khái nói: “Con dâu nhà bà đúng là không còn gì để chê, thật sự là một cô gái tốt!”
Hai nhà rất gần nhau, bà nội Vương đã sớm nhìn thấy sự thay đổi của nhà họ Quý.
Mẹ Quý chỉ cười cười không đáp lời. Nguyễn Tố bây giờ không tệ lắm, nhưng rốt cuộc bên trong là người như thế nào, đó không phải là điều 1, 2 tháng có thể nhìn ra được.
Bà Vương vốn đang khen Nguyễn Tố giỏi giang thế nào, đến khi sắp xuống lầu vừa lúc chuyển sang chuyện khác, bà hạ giọng nói: “Bà chị già này, tôi không xem bà là người ngoài nên mới nói với bà mấy lời khó nghe này, bà đừng để bụng nhé. Cô gái nhà nào sống cũng không dễ dàng, Nguyễn Tố vẫn là một cô gái trẻ tuổi như hoa.”
Mẹ Quý cười: “Trong lòng tôi biết rõ.”
Bà Vương thở phào nhẹ nhõm: “Tôi chỉ sợ bà hiểu sai. Chúng ta đều là phụ nữ, đương nhiên sẽ thương cô bé. Tôi không nhìn nổi cảnh mẹ chồng hành hạ con dâu, đương nhiên, những người con dâu không tôn trọng mẹ chồng cũng không phải dạng tốt lành gì. Nhưng bà và Nguyễn Tố, dù sao cũng không phải là mẹ chồng và con dâu thật, có đúng không?”
Hiển nhiên Nguyễn Tố và mẹ Nguyễn không thể coi là mẹ chồng nàng dâu thật.
Tuy Nguyễn Tố đã kết hôn với Quý Minh Sùng, nhưng ai cũng biết Quý Minh Sùng là người sống thực vật. Trước đây Nguyễn Tố và anh lại chưa từng gặp nhau, chưa bao giờ sống chung với nhau. Nếu Quý Minh Sùng tỉnh lại thì chưa tính, nếu như không tỉnh, để một cô gái như hoa như ngọc như Nguyễn Tố ở trong cái nhà này cả đời thì cũng phí quá.
Vì vậy, giờ ai cũng biết Nguyễn Tố là “vợ” của Quý Minh Sùng, nhưng chẳng có ai coi chuyện này là thật cả.
Mẹ Quý gật đầu, bà đã sống đến từng này tuổi rồi, biết rõ dưa hái xanh không ngọt. Nếu Nguyễn Tố là người tốt, dù đồng ý chăm sóc con trai bà cả đời thì bà cũng sẽ không đồng ý điều đó, như thế là hại cô. Nếu Nguyễn Tố dụng tâm kín đáo, vậy bà giữ cô ở lại nhà họ Quý cả đời, cuối cùng kiểu gì cũng kết thù, làm không khéo không chừng sẽ gây ra họa cho nhà mình. Suy cho cùng vẫn không nên có tâm tư giữ một người ở lại cả đời chăm sóc con trai.
Bà đã hồ đồ một lần, không thể lại hồ đồ thêm lần nữa.
***
Nguyễn Tố đi mua thức ăn, còn chưa đến cổng tiểu khu đã thấy anh trai của mình là Nguyễn Thụ Dương.
Khi được nhận về nhà họ Nguyễn, cô đã trưởng thành và đã quen với những ngày tháng không có cha mẹ, vì vậy không thân thiết với cha mẹ Nguyễn lắm. Nhưng đối với người anh trai này, cô vẫn có mấy phần cảm tình.
Cũng giống thế, Nguyễn Thụ Dương đối xử với Nguyễn Tố rất tốt. Anh luôn muốn bù đắp cho cô em gái này. Thời gian trước anh bận công tác ở nơi khác, lần này trở về còn chưa nghỉ ngơi cho tốt, anh đã đến tìm Nguyễn Tố rồi.
Nguyễn Tố vui vẻ, muốn dẫn Nguyễn Thụ Dương lên nhà ngồi chơi.
Nguyễn Thụ Dương lại xua tay, hơi xấu hổ nói: “Trước đây cũng không giúp đỡ được gì cho nhà họ Quý, vẫn nên thôi đi. Anh nói vài câu với em rồi đi ngay.”
Nói xong anh lấy một chiếc thẻ từ trong túi ra đưa cho Nguyễn Tố, “Mật khẩu là sinh nhật em, bên trong không có nhiều lắm đâu. Bây giờ tình hình trong nhà không tốt bằng lúc trước, công ty cũng thế, số tiền có thể chuyển thành tiền mặt trong tay anh không nhiều lắm, em cầm tạm trước đi, không đủ thì gọi điện cho anh.”
Nguyễn Tố vội vàng từ chối, “Không cần không cần, em có tiền, vả lại em đi làm cũng có lương mà.”
“Cũng không phải cho em tiêu hết. Nhà họ Quý bây giờ như thế này, mọi thứ đều phải dùng đến tiền. Bác gái Quý tuổi tác đã cao, bác ấy không thể ra ngoài làm việc. Người trong nhà ai cũng phải ăn uống, sau này lại càng có nhiều thứ cần phải dùng đến tiền.” Nguyễn Thụ Dương lại nói, “Thật ra nhà chúng ta có thể có được như ngày hôm nay đều nhờ vào bác trai Quý đã giúp đỡ hết sức. Không có sự giúp đỡ của bác trai Quý, nhà họ Nguyễn sẽ không bao giờ được như thế này. Chỉ tiếc tình hình của Quý Thị lúc ấy, trừ khi Quý Minh Sùng tỉnh lại, nếu không không ai cứu nổi. Tố Tố, đáng lẽ em không cần phải lội xuống vũng nước đục này. Người nhà họ Nguyễn ai cũng nhận ân tình của nhà họ Quý, nhận lợi ích của nhà họ Quý, nhưng chỉ có em thì không..”
Nếu như trước đây Nguyễn Thụ Dương vẫn còn tình cảm anh em với Nguyện Mạn, vậy thì bắt đầu từ lúc Nguyễn Mạn khăng khăng đòi đẩy hôn ước cho Nguyễn Tố, phần tình cảm này đã nhạt đi rất nhiều.
Nguyễn Thụ Dương thấy đáng ra ban đầu Nguyễn Mạn không nên đính hôn với Quý Minh Sùng. Sau khi đính hôn, nhà họ Nguyễn cũng nhận được không ít lợi ích. Quý Minh Sùng trở thành người sống thực vật, nhà họ Quý sa sút, Nguyễn Mạn không muốn gả, cô ta có thể đấu tranh vì bản thân nhưng cô ta không làm thế mà lại đẩy hôn ước mà cô ta không muốn sang cho Nguyễn Tố.
Lúc đầu anh không đồng ý, anh nói với ba Nguyễn nếu muốn gả thì phải gả Nguyễn Mạn, nếu không thì không gả ai cả. Nhà họ Nguyễn có thể dùng cách khác để bù đắp cho nhà họ Quý, ví dụ như hỗ trợ một số tiền lớn để duy trì, thậm chí giúp nhà họ Quý trở lại như xưa. Nhưng cha Nguyễn không đồng ý, theo ông, gả một đứa con gái qua là có thể giải quyết chuyện này thì hà cớ gì phải dùng đến cách khác..
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tố chủ động nói cô nguyện ý, vụ tranh chấp này mới kết thúc.
Nguyễn Thụ Dương nản lòng, số lần về nhà cũng ít đi, những năm gần đây có ý định tự mình lập nghiệp.
Nguyễn Tố cười nói: “Sao anh biết em không nhận ân tình của nhà họ Quý?”
Cô rất muốn nói chuyện tình năm đó mình gặp phải cho anh trai nghe, nhưng không còn cách nào, anh trai cô là một người cảm tính. Nếu như biết chuyện, chẳng những trong lòng anh ấy không tốt hơn mà ngược lại sẽ càng khó chịu.
Vì vậy nên đành phải thôi.
Đương nhiên Nguyễn Thụ Dương không coi lời này là thật, anh tiếp tục nói: “Tấm thẻ này em cứ cầm đi, thật sự không có bao nhiêu tiền đâu, xem như một chút tấm lòng của anh. Đợi sau này anh kiếm được nhiều hơn lại cho em, em đừng đối xử tệ với chính mình.”
Nguyễn Tố thấy anh trai kiên trì như vậy, biết anh vô cùng cố chấp với một số chuyện nên dứt khoát nhận lấy. Cô chớp mắt nói: “Vậy thì em nhận, nếu sau này có tiền sẽ trả lại anh sau, nếu sau này không có…” Cô dừng một chút, hiếm khi nói đùa, “vậy thì kiếp sau lại trả cho anh nhé.”
Nguyễn Thụ Dương bị chọc cười, anh vươn tay xoa đầu cô: “Sống ở đây vẫn tốt chứ?”
Nguyễn Tố hỏi ngược lại anh: “Anh, anh thấy em có thể khiến cuộc sống của nhà họ Quý trở nên tốt hơn không?”
“Đương nhiên là được, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ điều đó.” Nguyễn Thụ Dương nhìn về phía tiểu khu, nghĩ tới Quý Minh Sùng mà anh đã từng ngưỡng mộ, vẻ mặt buồn bã nói: “Nếu Quý Minh Sùng tỉnh lại thì tốt, nhất định em và cậu ấy sẽ hợp nhau, cũng có thể sống hạnh phúc.”