Edit: Vong Nguyệt
Beta: Mạn Mạn
Nhà họ Nguyễn chỉ tổ chức tiệc lại mặt, bây giờ nhân vật chính đều đi hết cả rồi, những người khác ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vốn dĩ cô Nguyễn muốn an ủi Nguyễn Mạn, nhưng nghĩ đến đủ việc xảy ra trên bàn ăn hôm nay, lời nói đến bên miệng đành nuốt xuống. Bà ta không giống với anh chị mình. Là người làm cô, bà ta không thường xuyên đến nhà họ Nguyễn, vì vậy bà ta cũng không có tình cảm sâu sắc với cô cháu gái Nguyễn Mạn này lắm. Sau này khi Nguyễn Tố được nhận về, xét về tâm lý, biết Nguyễn Mạn không có bất kì quan hệ huyết thống nào với mình, chút tình cảm đó cũng phai nhạt dần. Dù nói thế nào thì Nguyễn Tố cũng là một thành viên của gia đình này.
Hiện tại Nguyễn Mạn cố tình làm Nguyễn Tố khó xử, sao bọn họ có thể không nhìn ra. Trong lòng khó tránh khỏi nhủ thầm, con bé Nguyễn Mạn này làm gì có tư cách khua tay múa chân ở đây, chỉ là một đứa con nuôi mà thôi, còn thật sự cho mình là cô Cả nhà họ Nguyễn ư?
Cô Nguyễn trong lòng cũng nghẹn một cục, nhịn không được nghĩ, nếu như Quý Minh Sùng khỏe mạnh, nếu như cậu ấy tỉnh lại, bà ta cần gì phải đi lấy lòng một người ngoài như Nguyễn Mạn.
Trên thực tế, đây chính là câu cửa miệng của họ, nhưng nếu như bắt họ phải trao đổi bằng một thứ gì đó, ví dụ như tiền, bọn họ sẽ không bao giờ chịu.
Ai cũng sợ đến cuối cùng mọi việc đều thành công dã tràng. Có lẽ Lâm Hướng Đông thật sự có bản lĩnh, nhưng Nguyễn Mạn cũng không phải là người nhà họ Nguyễn chân chính, liệu cô ta có thật sự hướng về lợi ích của nhà họ Nguyễn hay không? Có lẽ cô ta vẫn có chút tình cảm với cha mẹ Nguyễn, nhưng liệu có bao nhiêu tình cảm với những người họ hàng như bọn họ đây?
Nghĩ đến đây, lời an ủi cũng không nói nổi nữa, mọi người đứng dậy cầm túi rồi ai về nhà nấy.
Cô Nguyễn ngồi trên xe cùng con gái, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, không khỏi dặn dò con gái: “Sau này con ít qua lại với Nguyễn Mạn một chút, người này vẫn không ổn. Dù sao cũng không phải chị họ thật của con, sẽ không thật sự đối tốt với con.”
Con gái của cô Nguyễn gật nhẹ đầu: “Con cũng nghĩ như vậy, thật ra con cảm thấy chị Tố Tố tốt hơn…”
“Không nên quá thân thiết với cả hai người họ.” Cô Nguyễn thở dài một tiếng: “Chiếc thuyền nhà họ Lâm chúng ta không ngồi nổi, nhà họ Quý thì đã sa sút, cũng không phải cái dạng gì tốt. Thôi quên đi, chị họ Tố Tố của con nói đúng, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.”
Sau khi thân thích nhà họ Nguyễn rời đi, trong nhà ngoài giúp việc ra cũng chỉ còn lại mẹ Nguyễn và Nguyễn Mạn. Mặc dù trong lòng mẹ Nguyễn hơi trách Nguyễn Tố không hiểu chuyện, nhưng nghĩ đến những lời Nguyễn Mạn nói hôm nay, tâm trạng bà cũng trở nên khó xử.
Nói trắng ra là, bữa tiệc lại mặt đang tốt đẹp nhưng vì những lời đó của Nguyễn Mạn nên mới bị phá hỏng.
Mẹ Nguyễn nhìn Nguyễn Mạn, không kìm được nói: “ Hôm nay đang vui vẻ như vậy, con thì cái tốt không nói lại đi nói cái dở. Mẹ rất hiểu con người bà thông gia, điều bà ta không thích nhất là người khác nói về gia đình bà ấy, đáng lẽ con không nên nhắc tới Quý Minh Sùng.”
Nguyễn Mạn vẫn đang suy nghĩ đến những lời Nguyễn Tố nói khi nãy. Thấy mẹ Nguyễn vậy mà lại trách móc mình, cô ta thầm cảm thấy oan ức, viền mắt nhanh chóng đỏ lên: “ Mẹ, sao ngay cả mẹ cũng nói con như vậy, chẳng phải con chỉ muốn tốt cho Nguyễn Tố thôi sao? Người không hiểu chuyện là em ấy, vạch rõ ranh giới với chúng ta thì em ấy có lợi ích gì chứ? Vốn dĩ con còn nghĩ, đợi em ấy chịu cuộc sống ở nhà họ Quý đủ rồi, người khác không thể nói ra nói vào về nhà họ Nguyễn nữa, đến lúc đó em ấy cứ ly hôn, con sẽ bảo Hướng Đông giới thiệu mối hôn sự tốt khác cho em ấy. Mẹ nhìn xem, sao em ấy có thể nói con không phải là người nhà chứ. Những lời ấy làm con rất đau lòng.”
Ở trong nhà này, kẻ dễ bị lừa gạt nhất chính là mẹ Nguyễn.
Dù sao cũng nuôi nấng nhiều năm như vậy, không phải mẹ Nguyễn không có tình cảm với Nguyễn Mạn. Vừa thấy Nguyễn Mạn muốn khóc, bà lại không biết phải làm sao, đành vội vàng giải thích: “Mẹ không có ý đó, mẹ tức giận vì Tố Tố nên mới hồ đồ. Nhưng mà Mạn Mạn à, con là chị gái, Tố Tố không hiểu chuyện, con đừng so đo với con bé, cũng không nên ghi hận con bé…”
Đối với mẹ Nguyễn, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. Tuy rằng trong lòng biết Nguyễn Tố càng thân thiết hơn, nhưng tình cảm bao nhiêu năm với Nguyễn Mạn cũng là thật. Huống chi, bây giờ tình cảm này còn đi kèm với lợi ích, bà không thể không dỗ dành Nguyễn Mạn, cũng cần phải thương yêu cô ta nhiều hơn.
Nguyễn Mạn biết, kiếp trước cô ta một mình trở về lại mặt, bộ dạng thê thảm, mẹ Nguyễn lén lút cho cô ta một khoản tiền, đó là tiền riêng của mẹ Nguyễn. Đời này chắc chắn mẹ Nguyễn cũng định cho Nguyễn Tố tiền. Nếu không có sự kiện hôm nay, cô ta cũng chẳng buồn ngăn cản, nhưng hôm nay Nguyễn Tố khiến cô ta không thoải mái, vậy thì đừng mong bản thân được vui vẻ.
Nghĩ đến đây, sau khi đã khóc lóc kể lể một hồi, Nguyễn Mạn lại lôi kéo tay mẹ Nguyễn, nói: “Nói đi nói lại vẫn là do không có tiền. Nếu trong tay Tố Tố có tiền, nếu nhà chúng ta có tiền, cuộc sống có thể tốt hơn bây giờ nhiều. Mẹ, hôm nay con về là có một việc quan trọng muốn nói, trước đây con dự tiệc cùng Hướng Đông đã quen biết một người, cô ấy kinh doanh ở phương Nam, hiện tại muốn đầu tư thực hiện một dự án, hỏi con có hứng thú hay không. Cô ấy nói lợi nhuận ổn định lại không sợ thua lỗ, nhưng mà trong tay con không có tiền. Mẹ, mẹ có tiền không?”
Mẹ Nguyễn sửng sốt, không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Quả thực những năm này bà tích cóp được một chút tiền riêng, lần này định bụng len lén đưa một nửa cho Tố Tố, như vậy cuộc sống của Tố Tố cũng dễ chịu hơn đôi chút…
Nhưng việc này không thể để Mạn Mạn biết được.
Sau đó Nguyễn Mạn kéo tay mẹ Nguyễn không ngừng nói dự án đó tốt như thế nào, người kia tài giỏi ra sao, nói đến độ khiến mẹ Nguyễn động lòng, cuối cùng mơ mơ hồ hồ lấy ra chiếc thẻ ngân hàng vốn định đưa cho Nguyễn Tố. Mẹ Nguyễn nghĩ thầm, chắc hẳn trong tay Tố Tố vẫn còn một ít tiền, chi bằng mang số tiền này đi đầu tư trước, đợi đến khi kiếm được càng nhiều tiền rồi lại cho Tố Tố!
Nguyễn Mạn hài lòng mang tấm thẻ đi.
Thực lòng cô ta cũng chướng mắt số tiền này. Giờ cô ta đã là vợ chưa cưới của Lâm Hướng Đông, qua vài năm nữa muốn cái gì mà không có?
Cô ta không định đem tiền của mẹ Nguyễn đi đầu tư thật. Dự án đó là do cô ta bịa ra, cô ta chỉ không muốn Nguyễn Tố sống dễ chịu mà thôi. Nếu không có tiền thì cuộc sống có thể tốt đến mức nào? Nhưng cô ta biết bây giờ nhà họ Quý đã nghèo rớt mồng tơi, trong tay Nguyễn Tố cũng không có bao nhiêu tiền. Nghĩ đến việc Nguyễn Tố phải sống một cuộc sống nghèo túng khổ cực, trong lòng cô ta mới thoải mải hơn một chút.
Vậy mà đến khi kiểm tra số dư trong thẻ, cô ta siết chặt lòng bàn tay, quả thực không thể tin vào mắt mình.
Thế mà lại nhiều hơn kiếp trước 200 nghìn!
Trong nháy mắt, dường như sự ghen ghét của Nguyễn Mạn với Nguyễn Tố đã lên tới đỉnh điểm. Cô ta không dám tin mẹ Nguyễn lại đối xử phân biệt với cô ta như thế. Ngoài miệng nói đều là con gái như nhau, cô ta cũng cho rằng mình càng thân thiết với mẹ Nguyễn hơn, nhưng sự thật lại tặng cô ta một bạt tai thật mạnh, quả nhiên con nuôi vẫn không bằng con ruột.
Tuy đã nhìn thấu cha mẹ Nguyễn, song Nguyễn Mạn vẫn coi bọn họ là cha mẹ mình. Kiếp trước cô ta che giấu bí mật đó, ngoài việc không muốn mất đi thân phận cô Cả nhà họ Nguyễn, hơn cả chính là không muốn mất đi tình thương của cha mẹ. Cô ta không hiểu, rõ ràng tương lai của cô ta sẽ tốt đẹp hơn Nguyễn Tố nhiều, một người trên trời một người dưới đất, tại sao mẹ Nguyễn lại đối xử khác biệt như vậy, còn đối xử với Nguyễn Tố tốt hơn. Sự yêu thích ngoài miệng suy cho cùng vẫn không bằng hành động thực tế. Vẫn là câu nói tiền ở đâu, tình cảm ở đó đúng. Rõ ràng bây giờ sức nặng của Nguyễn Tố ở trong lòng mẹ Nguyễn còn quan trọng hơn cả cô ta!
Trong lòng Nguyễn Mạn nghĩ như thế nào, Nguyễn Tố cũng không quan tâm. Đến khi cùng mẹ Quý và Đậu Tương về đến nhà, sắc mặt của mẹ Quý không tốt lắm, dường như đang nhớ tới những việc xảy ra ở nhà họ Nguyễn hôm nay. Đậu Tương rất sợ nét mặt này của bà nội, không đợi mẹ Quý nói gì, thằng bé vội vàng chuồn đi nhanh như chớp, chỉ nói mình muốn đi chơi cùng nhóm bạn ở tầng dưới.
Đậu Tương vẫn còn nhỏ, tuy thông minh nhưng vẫn chưa hiểu rõ tình hình trong nhà hiện nay rốt cuộc như thế nào.
Nó chỉ biết rằng mình không cần tham gia vào chuyện này. Dù sao hôm nay nó cũng làm không đúng, bà nội đã không vui rồi, nó vẫn nên cách xa một chút sẽ an toàn hơn nhiều.
Đậu Tương đi xuống tầng dưới, nhanh chóng tìm thấy đám bạn của mình. Mấy đứa nhỏ đến bồn hoa cũ nghịch cát. Trước đây Đậu Tương rất thích nghịch cát nhưng hôm nay hơi mất tập trung. Đứa nhóc ở bên cạnh nói chuyện với nó, nó cũng không nghe thấy.
Nó đang nghĩ, bản thân cứ chạy đi như vậy liệu có phải vô trách nhiệm quá không, hoàn toàn không giống một người đàn ông chân chính. Nếu như bà nội bắt nạt thím thì phải làm sao? Hoặc nếu như thím bắt nạt bà nội thì lại làm thế nào? Càng nghĩ nó càng thấy sợ hãi, nhưng càng đáng sợ hơn chính là hai người họ có thể sẽ đánh nhau ở trong nhà đó!
Sự tình trong nhà làm nó không yên tâm nổi, bèn dứt khoát bỏ cát trong tay xuống, nhận mệnh đứng lên phủi phủi tay.
Bọn trẻ nhìn hướng tiểu khu mà nó đi, lớn tiếng hỏi: “Quý Quân Đình, cậu đang làm gì vậy?”
Đậu Tương đầu không ngoảnh lại, trên mặt là biểu cảm bất đắc dĩ: “Đi giải quyết mâu thuẫn của nhân dân.”
Bọn trẻ: “……”
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng bọn chúng đều cảm thấy rất vĩ đại là sao?
Đậu Tương vừa đi về phía nhà mình vừa than thở với ông trời, nó chỉ là một đứa nhóc đang học lớp mầm thôi mà, tại sao nó phải giải quyết việc khó khăn như thế này chứ?
Chú mau mau tỉnh lại đi thôi, đáng ra việc này phải là chú giải quyết mới đúng!
Hiện tại nó phải tiếp nhận thay chú những việc vốn dĩ nó không nên quản….
Đậu Tương đi lên tầng, thở ngắn than dài một hồi: “Sau khi tỉnh lại, chú phải mua thật nhiều máy bay điều khiển từ xa cho cháu đấy.”