Mây đen trên bầu trời dần dần tụ lại, che khuất ánh mặt trời, khiến hoàng hôn trở nên u tối như ban đêm.
Bên ngoài thỉnh thoảng có sấm sét đùng đùng, âm thanh rất dữ dội nhưng mãi vẫn chưa mưa.
Phủ Đại Lý Tự khanh cách Tây Trường An Phố không xa.
Xe ngựa chạy khoảng một nén hương là đến.
Nguyên Nguyên và nha hoàn ngồi bên ngoài xe.
Hai người nép vào nhau, trong lòng thấp thỏm, hồi hộp, cũng sợ hãi, tóm lại là rất phức tạp, đủ mọi cảm xúc.
Tiểu thư vốn yếu ớt, không chịu được gió hàn, may mắn là đã mặc trang phục nhiều hơn.
Nàng kéo áo khoác dày lên, đội mũ, che kín gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt động lòng người nhưng dù vậy vẫn run rẩy vì lạnh.
Mưa cuối cùng cũng bắt đầu rơi khi xe ngựa vừa đến nơi.
Nguyên Nguyên và Tú Nhi được đưa vào phủ Đại Lý Tự khanh.
Tuy trời tối và mưa lớn khiến tầm nhìn bị hạn chế nhưng vẫn có thể thấy rõ sự xa hoa của phủ đệ này.
Nàng tuy cũng là tiểu thư khuê các, từ nhỏ được nuông chiều sung sướng nhưng hiển nhiên giàu có ở đây và giàu có ở kia không thể so sánh được với nhau.
Nàng và nha hoàn được đưa đến một gian phòng trong phòng chờ, vị quan lớn kia cũng không lập tức gặp các nàng.
Trong phòng chỉ có hai người chủ tớ, sau khi vào, Tú Nhi liền giúp tiểu thư cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ướt đẫm.
Cả hai đều bị dính mưa, may mắn là mặc đủ dày, mưa cũng vừa mới bắt đầu, chỉ ướt quần áo bên ngoài, bên trong vẫn khô ráo.
Tiểu cô nương siết chặt tay, đôi mắt bị nước mắt làm mờ đi, có chút run rẩy, thứ nhất là vì lạnh, thứ hai là vì sợ hãi.
Vị quan lớn kia đã đưa nàng đi thì nhất định sẽ gặp nàng, sẽ nghe nàng nói nhưng sau khi nghe xong sẽ thế nào, liệu có thể giúp nàng hay không, đây là điều không thể biết được
Tú Nhi nắm lấy tay tiểu thư, che chở cho nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu thư đừng sợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nguyên Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, đêm nay dù có được hay không, cho đến lúc này tâm trí nàng chỉ mong chờ một điều - mọi chuyện sẽ ổn.
Hai người ngồi đó khoảng hơn nửa canh giờ, tiếng bước chân mới vang lên bên ngoài.
Người đến là gã sai vặt tiến đến hỏi: “Đại nhân hỏi hai người, ai muốn nói chuyện?”
Ý của hắn là một người sẽ nói chuyện, người kia không cần.
Nguyên Nguyên nghe xong lời này, liền rút tay khỏi nha hoàn, nhẹ nhàng an ủi Tú Nhi: "Đừng lo lắng."
Nàng sẽ đi
Lúc này, nàng lại là người an ủi nha hoàn.
Trước mắt là cảnh tượng xa lạ, nơi chốn không quen, đối diện với người đàn ông xa lạ, một tiểu thư vừa mới đến tuổi cập kê, nói không sợ hãi, không e dè là điều không thể, nhưng Nguyên Nguyên từ nhỏ vốn được nuôi dưỡng bởi gia đình có học thức. Nàng cố gắng bình tĩnh lại, không hoảng hốt, nói rõ ràng, ít nhất trên mặt vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Nàng bước lên một bước, mở miệng: “Ta đi.”
Gã sai vặt đáp lời, đi ra ngoài che dù cho nàng.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài là một cơn gió lạnh buốt thổi đến khiến Nguyên Nguyên run rẩy.
Nàng đang mặc trang phục mỏng manh, chiếc áo khoác dày vừa mới dính mưa nên đã ướt đẫm không thể mặc được.
Nhưng thôi.
Nàng nên bình tĩnh bỏ qua những điều nhỏ nhặt, không nên vướng mắc vào những chuyện không quan trọng trước mắt.
Gã sai vặt dẫn nàng đi đến phòng tiếp khách của phủ thượng.
Nàng tiến vào hậu viện, bên trong cũng không thấy vị quan lớn kia.
Gã sai vặt nói: “Cô nương trước tiên hãy chờ ở đây một lát.”
Nguyên Nguyên đáp lời cảm tạ, chậm rãi khẽ chào, sau đó đứng yên trong phòng chờ.
Lần này không phải đợi quá lâu, khoảng chừng thời gian để uống một chén trà, tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, hai bóng người hiện ra trên cửa, một người giơ cao cánh tay, miễn cưỡng khen ngợi, người kia toát lên dáng vẻ uy nghi, cao lớn.
Nguyên Nguyên biết, đó là Bùi Thiệu đến.
Gã sai vặt đẩy cửa, khom người mời vị quan lớn vào.
Nam nhân dáng người cao ráo, eo thẳng tấp, tay chắp sau lưng, mặc một bộ áo bào màu sẫm, thắt lưng bằng đai vàng, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, da rất trắng, rất nhã nhặn, sức hút mãnh liệt từ vẻ đẹp khôi ngôi tuấn tú khiến ai nhìn vào cũng phải rung động, không dám nhìn thẳng. Nam nhân trông rất trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại toát lên vẻ già dặn, chín chắn, đồng thời khí chất vương gia toát ra từ con người hắn khiến ai cũng cảm thấy nể phục, thậm chí có chút e dè
Nguyên Nguyên chưa từng gặp vị quan lớn nào như vậy, nếu không phải vì nhà gặp tai họa, e rằng cả đời này nàng cũng sẽ không được đối mặt với vị quan lớn này, đương nhiên là sợ hãi, nhưng nàng càng sợ mình đã được cho cơ hội này nhưng vẫn không cứu được phụ thân
Tiểu cô nương chỉ nhìn hắn một cái, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống: “Dân nữ Tô Nguyên Nguyên bái kiến đại nhân.”
Cái nhìn kia cũng vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn
Nam nhân nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt nàng, sau đó theo nàng quỳ xuống, rủ mắt xuống dò xét nàng, lông mi dài tạo nên một bóng râm nhạt trên mí mắt.
Hắn không nói gì, bầu không khí trong phòng lạnh đến mức khiến người ta run rẩy
Một hồi lâu, Nguyên Nguyên mới thấy vị quan lớn kia bước chân tới
Hắn ung dung bước đến ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh, cánh tay khoác lên thành bàn bên cạnh
Nguyên Nguyên theo động tác của hắn, cũng thay đổi hướng, mặt hướng về phía hắn, vẫn quỳ như cũ.
Lúc này, nàng rốt cục nghe vị quan lớn kia mở miệng.
“Ngươi tìm bản quan, có gì muốn nói?”
"Vâng." Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt ướt sũng, cung kính nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp lời: “Thưa đại nhân, dân nữ vì phụ thân giải oan.”
Người đàn ông không nhanh không chậm hỏi: “Gia phụ ngươi họ gì tên gì, vì sao bị oan?”
Tiểu cô nương nghiêm túc đáp: “Phụ thân họ Tô, tên một chữ Diễn, vốn là quan viên chính bát phẩm thuộc Lễ bộ, vì có thí sinh gian lận trong kỳ thi hội, đề thi bị lộ nên bị giam vào ngục, sau khi xem xét...tuyên xử chém, nhưng người...là trong sạch....”
Nàng nói đến đây, cố gắng kiềm chế nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào, đôi mắt đầy nước mắt, cổ họng cũng nghẹn lại mấy phần
Bùi Thiệu không nói gì, chỉ rủ mắt xuống nhìn nàng, ngón tay khẽ gõ trên bàn: “Trong sạch như thế nào?”
Tiểu cô nương nức nở nói: “Phụ thân không liên quan gì đến chuyện này, chỉ là phụ trách vận chuyển đề thi vào kho mà thôi, người chưa hề xem qua đề thi, càng không thể đụng vào. Tên gian lận thi cử tên là Phùng tuần, tuy rằng trước khi thi có đến nhà dân nữ bái kiến, nhưng chỉ là lễ phép thông thường, dân nữ và mẫu thân đều có mặt, nghe rõ ràng, hắn chỉ ở lại nửa canh giờ cùng phụ thân hàn huyên vài câu mà thôi, tuyệt đối không hề nói một lời nào liên quan đến việc thi cử và đề thi. Dân nữ có thể lấy mạng mình ra đảm bảo, lời nói đều là sự thật. Mạng người quan trọng, thời gian xử chém cũng sắp đến, xin đại nhân tạm dừng việc hành quyết, có thể cứu phụ thân dân nữ được không...”
Nàng càng nói về sau càng không kiềm chế được, cuối cùng rơi lệ, nhìn vị quan lớn với ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết, giọng điệu và lời nói cũng đầy cầu xin.
Nàng biết hắn có thể dễ dàng thay đổi bản án, chỉ cần hắn gật đầu, phụ thân nàng có thể được cứu mạng, ít nhất có thể tạm thời bảo toàn tính mạng, vượt qua kiếp nạn bảy ngày này.
Vì vậy, lần này nàng muốn van xin, thành công và thất bại cách biệt một trời một vực.
Tiểu cô nương cắn chặt môi, lòng nóng như lửa đốt lại cực kỳ đau lòng, chỉ cần nghĩ đến phụ thân từ nhỏ yêu thương, che chở nàng như ngọc quý trên tay, nước mắt của nàng lại lăn dài rơi xuống.
“Đại nhân, phụ thân vốn là người tuân thủ lễ giáo, cẩn trọng trong mọi hành vi, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy. Ông ấy bị vu oan, cứu một mạng người còn quan trọng hơn xây dựng bảy tầng bảo tháp. Xin đại nhân hãy minh oan cho phụ thân dân nữ. Cầu xin ngài, đại nhân...”
Thiếu nữ có làn da trắng như tuyết, dung nhan xinh đẹp tựa hoa sen, mái tóc đen tuyền được búi gọn thành ba búi thả rủ xuống ngang eo thon. Nguyên Nguyên quỳ gối trên mặt đất, ngước lên nhìn, giọng nói mềm mại vang lên cầu khẩn, ánh mắt thành kính, tha thiết, như thể van xin một vị thần tiên cứu vớt linh hồn.
Nhưng nam nhân kia vẫn im lặng từ đầu đến cuối.
Một lúc sau, trong phòng im ắng, chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào của tiểu cô nương. Bùi Thiệu chậm rãi gõ nhẫn ngọc trên tay, cuối cùng không nhanh không chậm mở miệng.
“Xử án dựa trên bằng chứng, không phải lời nói của ngươi có thể thay đổi sự thật. Van xin, cầu khẩn cũng không thể khiến bản quan vi phạm luật pháp triều đình, tha cho kẻ có tội. Nếu làm theo ý ngươi, luật pháp còn có tác dụng gì? Chẳng lẽ thiên hạ này sẽ trở nên hỗn loạn sao? ”
"Việc của phụ thân ngươi đã có chứng cứ vô cùng rõ ràng, bản án sẽ không thay đổi, trừ phi....." Bùi thiệu liếc nhìn thiếu nữ đang quỳ gối trên mặt đất khóe miệng cong lên một nụ cười ẩn ý, không nói tiếp
Nguyên Nguyên càng nghe càng tuyệt vọng, đôi mắt mơ màng lại mờ mịt, chứa đầy nước mắt, cho đến khi nghe được câu "trừ phi" kia, câu nói ấy như một tia hy vọng cứu mạng.
Nàng tất nhiên là muốn nắm bắt cơ hội, vội vàng hỏi: “Trừ phi như thế nào....”
Bùi Thiệu không nhanh không chậm đứng dậy, chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống nàng, nhìn một hồi lâu mới đáp lời: “Trừ phi, ngươi dùng thứ gì đến đổi.”
Nói xong câu này, hắn liền chậm rãi hạ lệnh: “Tiễn khách.”
Không ai lập tức tiến đến mời Nguyên Nguyên rời đi, ngược lại vị quan lớn kia liếc nhìn nàng một cái, rồi tự mình rời đi.
Nguyên Nguyên trong đầu lập tức ong một tiếng, môi anh đào run rẩy, ngây ngốc quỳ gối tại chỗ, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
"Dùng thứ gì đến đổi" Nàng tuy không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng lại vô cùng thông minh, có thể đoán ra được mọi chuyện.
Nàng không có tiền, không có thế lực, có thể dùng thứ gì để đổi?
Nơi chốn quan trườn đầy rẫy những kẻ tham ô bại hoại mưu mô, lời nói của họ thường không rõ ràng ý tứ, nhiều khi ẩn ý trong lời nói chính là điểm mấu chốt.
Ngươi hiểu thì hiểu, không hiểu thì đuổi khách, đó chính là đạo lý.
Nguyên Nguyên rùng mình.
Nàng biết, nam nhân là muốn nàng dùng thân thể để đổi.