Giữa đêm khuya thanh vắng, ngoài cửa sổ, ao Phù Cử phủ đầy sương đêm trăng sáng rực giữa trời.
Dưới ánh nến Nguyên Nguyên ngồi trước bàn suy nghĩ rất lâu cuối cùng đưa ra quyết định quan trọng.
Sáng sớm hôm sau khi những tia nắng đầu tiên vừa ló rạng, Nguyên Nguyên đã thức dậy, dặn dò Tú Nhi cẩn thận, nàng lấy ra ba mươi văn tiền thuê bốn người đi điều tra mọi việc.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ, chỉ dựa vào tướng mạo và xe ngựa của vị Đại Lý Tự khanh kia cũng không thể xác định được gì, các nàng đã phải chờ đợi ba bốn ngày mới có được một chút manh mối, còn việc tìm kiếm tung tích về hành trình của người này lại càng khó khăn hơn, hoàn toàn không thể nào biết được.
Vào ngày thứ năm, chỉ còn mười ngày nữa đến ngày phụ thân nàng bị xử chém, cuối cùng tin tức cũng đã đến
Buổi trưa hôm đó Tú Nhi vội vã chạy về nhà thông báo cho tiểu thư biết về nơi vị Đại Lý Tể Khanh sẽ đến hôm nay
“Tiểu thư, Giáo Phường ti!”
Nghe tiếng gọi, Nguyên Nguyên lập tức đứng dậy, vội vã cùng nha hoàn chạy tới.
Giáo Phường ti là nơi các quan viên trong triều đình vui chơi giải trí, thưởng thức ca múa nhạc.
Nơi đây xung quanh đều được binh lính canh gác nghiêm ngặt, toát lên vẻ uy nghi lẫm liệt, không phải nơi mà những thường dân có thể đến được, Nguyên Nguyên và nha hoàn đuổi theo nhưng không thể tiếp cận bên trong.
Nàng và nha hoàn đứng cách nhau không xa, dõi mắt nhìn, chỉ có thể nghe được tiếng đàn tranh, tì bà, đàn bầu, cùng tiếng hát dân ca nũng nịu của các cô nương trong lầu các.
Nhìn ra bên ngoài ngoại trừ những lầu các xa hoa ở đằng xa Nguyên Nguyên không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì khác, ngay cả quán trọ bên đường nơi xe ngựa dừng lại cũng đều không nhìn rõ.
Nơi đây là phủ đệ của quan gia, rất ít người qua lại.
*Phủ đệ: nơi ở của những người quyền quý hoặc có vị địa cao
Nguyên Nguyên dừng lại bên đường được nha hoàn dìu, Tú Nhi đứng trong gió chờ đợi.
Cứ như vậy họ đã đợi hơn hai canh giờ, trời cũng đã dần tối.
Bên trong quán thắp đèn đuốc sáng rực, màn đêm buông xuống, bầu không khí xa hoa, trụy lạc bao trùm, tiếng hát của các cô nương ngày càng trở nên lả lơi.
Mặt Nguyên Nguyên đỏ bừng, đứng đó có chút e dè.
Nàng không ngốc, đương nhiên biết đây là nơi nào.
Chính vì biết đây là nơi nào, nàng sợ quan lớn sẽ nghỉ ngơi ở đây, nếu vậy nàng có thể phải chờ cả đêm.
Nhưng dù là cả đêm nàng cũng sẽ chờ.
Bên ngoài quán những binh lính canh gác bắt đầu xì xào bàn tán.
Có người nói: "Tiến lên hỏi xem sao?".
Cũng có người đề nghị: "Đuổi đi?".
Nhưng cuối cùng, không ai dám tiến lên hỏi hay đuổi nàng đi.
Lý do rất đơn giản: Ai dám đắc tội nàng!
Nàng tiểu thư kia khoác lên mình chiếc áo choàng dày dặn, trang phục chỉnh tề, đứng đó một cách e dè, nàng có khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, làn da trắng mịn hơn tuyết, thân hình mảnh mai, đôi mắt long lanh như nước, mỗi cử chỉ của nàng đều toát lên vẻ đẹp mê hồn tựa như tiên nữ giáng trần, nàng đẹp đến mức câu nói "khuynh hướng khuynh thành" cũng không thể tả hết , mà nàng lại đang đợi ở đây, rất có thể là vợ lẽ hoặc thiếp của quan lớn. Lũ lính canh nào dám manh động khi không biết rõ tình hình.
Nếu đắc tội nàng, một lúc nữa quan lớn ra tới, tiểu cô nương vừa ôm vừa khóc cáo trạng thì bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm, ai muốn gánh lấy rắc rối này?
Nguyên Nguyên nghe được tiếng bàn tán của bọn họ nhưng không đoán được trong lòng họ đang suy nghĩ gì.
Trong lòng nàng chỉ quan tâm đến việc họ không đuổi nàng đi, còn về việc họ suy nghĩ gì, nghĩ như thế nào, nàng căn bản cũng không để ý.
Nàng ngước lên nhìn lầu các với ánh mắt đầy hi vọng.
Không biết sau bao lâu cuối cùng cũng có người từ trong quán đi ra.
Ánh mắt của tiểu cô nương bỗng thay đổi, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Tú Nhi, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm về phía đó.
Lần này có khá nhiều người đi ra.
Đại khái là hai vị quan viên, được che chắn phô trương vô cùng.
Bên trong Giáo Phường Ti, quan viên cửu phẩm Phụng Loan cúi đầu khom lưng nở nụ cười rạng rỡ dẫn đường cho hai người.
Tiểu cô nương nhìn từ xa, không nhìn rõ mặt hai người kia lắm nhưng nhìn chung một người cao lớn béo mập bụng phệ, người kia thon gầy thanh mảnh, chỉ mặc áo bào màu tối toát lên vẻ quý phái.
Vị quan lớn thon gầy kia nhìn rất trẻ rất nổi bật, tướng mạo vô cùng xuất chúng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, làn da cực trắng, cử chỉ toát lên khí chất bất phàm
Nguyên Nguyên tim đập loạn nhịp, dựa theo những miêu tả trước đó nàng biết người này không phải người thường, chính là Đại Lý Tự khanh -- Bùi Thiệu!
Nàng nén lại xúc động trong lòng, cố gắng giữ cho hai chân không run rẩy chờ xe ngựa của vị quan lớn đi qua.
Sau đó, nàng tận mắt chứng kiến nam nhân kia trò chuyện vui vẻ với một nam nhân khác một hồi rồi được mọi người vây quanh đưa lên xe ngựa.
Sắc mặt Nguyên Nguyên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Lúc này, nàng thu hồi ánh mắt, được nha hoàn dìu, hai người cùng nhau quỳ xuống.
Sau đó, nàng liền nghe tiếng bước chân của binh lính và tiếng "cọc cọc" của xe ngựa truyền đến.
Tiểu cô nương có vòng eo thon thả, rất mảnh mai. Khi xe ngựa đến gần, nàng nhìn chằm chằm, nâng cao giọng gọi một cách mềm mại: “Oan uổng, đại nhân, oan uổng... ”
Nàng liên tục gọi mấy lần, giọng của nàng và nha hoàn chồng chất lên nhau đủ để người đàn ông trong xe nghe thấy.
Bùi Thiệu đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn nghe thấy.
Nhưng dù nghe thấy hắn cũng không mở mắt, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào.
Xe ngựa lao vun vút đi qua.
Lúc lâu sau đó, Nguyên Nguyên vẫn còn gọi lớn, phía sau giọng nói đã nghẹn ngào cho đến khi xe ngựa biến mất hoàn toàn.
Tú Nhi đứng dậy đỡ tiểu thư thấy nàng dính đầy bụi bặm có chút uể oải càng đau lòng cho hơn.
Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiểu thư, không sao chứ?”
Nguyên Nguyên ngược lại vẫn ổn dù trong mắt có nước mắt nhưng điều này nằm trong dự tính của nàng.
Nàng khẽ lắc đầu, không nói gì về chuyện đó nhưng khi nha hoàn đang chỉnh trang phục cho nàng, nàng bỗng hỏi: “Đã ghi lại vị trí Đại Lý Tự chưa?”
Tú Nhi gật đầu, biết rằng tiểu thư nhất định muốn đến Đại Lý Tự quỳ gối vào ngày mai.
Đây chính là ý định của Nguyên Nguyên.
Còn chín ngày nữa là đến ngày phụ thân bị xử chém, nàng không còn cách nào khác.
Nàng muốn đến quỳ trước cửa phủ Đại tướng quân nhưng với một gia tộc thế lực như vậy, nàng chắc chắn sẽ bị đuổi đi trước khi hắn trở về, huống hồ nàng cũng không biết hắn có về nhà vào ban đêm hay không.
Nàng cũng nghĩ đến việc quỳ trước cửa phủ Đại Lý Tự khanh, nhưng vị quan đó chưa thành thân, nàng vẫn không chắc hắn có về phủ vào ban đêm hay không.
Nàng chỉ biết chắc rằng hắn sẽ đến Đại Lý Tự mỗi ngày.
Nếu nàng canh giữ trên đường chắc chắn sẽ gặp lại hắn.
Nàng và nha hoàn cùng nhau trở về phòng, khi trăng đã lên cao, nàng đi thăm mẫu thân và đệ đệ, sau khi trở lại phòng nàng tạm gác lại mọi chuyện, tắm rửa và ngủ để lấy lại sức cho ngày mai.
Sáng hôm sau nàng và nha hoàn vẫn như cũ dậy sớm, trời còn chưa sáng đã ra cửa thuê xe đi về phía tây Trường An Phố.
Khi họ đến Đại Lý Tự, trời mới vừa sáng.
Tiểu cô nương tất nhiên là không dám đến quá gần vì sợ bị đuổi đi, nàng đứng trước con phố đợi hắn đi qua.
Nàng đợi hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được xe ngựa của vị quan lớn kia.
Nguyên Nguyên cũng như tối qua khi thấy xe ngựa đến, nàng liền quỳ xuống cất giọng kêu oan
Nhưng xe ngựa của vị nam nhân kia cũng giống như tối hôm qua hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Nguyên Nguyên và nha hoàn đứng dậy đuổi theo nhìn thấy vị quan lớn kia mặc quan phục màu sẫm bước xuống xe được vây quanh và đi vào chùa, thậm chí một cái liếc mắt cũng không nhìn về phía họ.
Nàng và nha hoàn tiếp tục đi về phía trước nhưng tất nhiên không thể tránh khỏi việc bị quan binh chặn lại.
Nguyên Nguyên quỳ xuống hướng về phía bóng lưng cao lớn của vị nam nhân kia cất tiếng gọi: “Dân nữ có oan tình, cầu xin đại nhân cho dân nữ được gặp mặt!”
Nàng im lặng chờ đợi, dĩ nhiên không được gặp vị quan lớn kia, chỉ gặp được lính canh, thỉnh thoảng bị họ xua đuổi.
Trong mắt tiểu cô nương ngậpnước, vô cùng ủy khuất
Thật khó khăn.
Nàng và nha hoàn đến gần một tiệm trà, lau nước mắt cuối cùng lấy lại tinh thần.
Tú Nhi nức nở hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư chúng ta phải làm gì đây?”
"Chờ đến trưa."
Thế là, họ đợi đến trưa nhưng không khác gì buổi sáng, tiếp theo ban đêm cũng vậy.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Nguyên Nguyên và nha hoàn đều quỳ gối cầu xin, chờ đợi nhưng một lần nữa lại bị lính canh xua đuổi,đều không có kết quả.
Mãi đến buổi chiều ngày thứ tư…
Khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời chuyển sang màu đỏ rực rỡ, bầu trời âm u, báo hiệu một mưa sắp đến
Khi trời đã tối sầm, Bùi Thiệu và thuộc hạ Phương Tử Trừng đi ra khỏi cổng chùa.
Sau khi ra ngoài, Phương Tử Trừng nhìn lại vị trí cũ, quả nhiên: “Đại nhân, cô nương kia lại quỳ ở bên kia”
Bùi Thiệu nhìn lướt qua theo hướng Phương Tử Trừng chỉ, mơ hồ thấy hai bóng người, cũng không nhìn kỹ liền thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Hỏi nàng có oan khuất gì?”
Phương Tử Trừng nhận mệnh lệnh, mở cửa xe cho Bùi Thiệu rồi lên ngựa.
Hắn dặn dò người đánh xe vài câu, xe ngựa liền đi chậm lại.
Nguyên Nguyên và nha hoàn đã quỳ gối bên đường từ sớm nhìn xe ngựa từ từ tiến đến, nước mắt lưng tròng muốn gọi nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe nam nhân cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa kéo cương, nói trước: “Đại nhân hỏi ngươi có oan khuất gì?”
Nguyên Nguyên đương nhiên không thể ngờ, nhất thời bỗng dưng không biết nói gì, môi mấp máy hai lần.
Nàng cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, mở miệng.
Nhưng đúng lúc nàng nói vài lời, bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Trong xe người đàn ông có chút nhíu mày nâng trán, vuốt vuốt huyệt thái dương.
Giọng nói của nàng quá nhỏ, lại bị tiếng sấm lấn át nên một chữ hắn cũng không nghe rõ.
Nhìn thấy mây đen dày đặc sắp có mưa to.
Bùi Thiệu cũng không hỏi lần thứ hai, cũng không đợi Phương Tử thuật lại, chỉ nói: “Mang về.”
*Ảnh lạnh lùng quá à=))))