Nguyên Nguyên từ bên ngoài trở về khi hoàng hôn đã buông xuống
Ánh hoàng hôn dần phai nhạt nhường chỗ cho màn đêm, đèn lồng bắt đầu được thắp sáng. Trên các con đường đông đúc náo nhiệt, hai bên đường là lầu các nguy nga tráng lệ, tiếng nói chuyện, tiếng cười vang vọng không ngừng. Cả kinh thành như chìm trong ánh sáng lấp lánh, rực rỡ, toát lên vẻ đẹp xa hoa
Cả một ngày trời nàng đã chạy bên ngoài, vốn sinh ra thân hình mảnh mai, yếu đuối, thêm từ thuở nhỏ, nàng được phụ thân mẫu thân che chở, nâng niu, chưa từng trải qua gian lao vất vả. Bị giày vò như vậy, nàng thực sự không thể chịu đựng thêm nữa. Lúc này, nàng đã quá sức mệt mỏi, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào
Nàng bước vào con đường nhỏ hẹp, trên gương mặt trẻ trung làn da trắng mềm mại còn đọng lại những giọt nước mắt, đôi mắt ẩn chứa nhiều tâm sự khiến người ta rung động, vẻ đẹp không gì sánh được, cứ như vậy thu hút mọi ánh nhìn ngay khi vừa xuất hiện.
Vào đầu mùa thu, khí hậu thay đổi thất thường, buổi sáng nàng mặc áo mỏng manh ra ngoài. Khi trời đã dần tối, bộ trang phục khiến cơ thể nàng lộ ra rõ ràng, nhất là khi đi qua những con hẻm nhỏ, gió lùn vào càng làm lộ rõ vòng eo mảnh mai và đường cong cơ thể một cách đầy gợi cảm, dáng vẻ ấy thanh tao thuần khiết của tiểu cô nương khiến không ít người phải ngoái nhìn vì quyến rũ và phóng đãng
Thi thoảng, nàng đi ngang qua. Những người hàng xóm tụ tập thành từng nhóm nhỏ, xôn xao bàn tán
“Nghe đồn rằng, nửa tháng sau nàng ta sẽ bị xử chém!”
“Chẳng trách sao lúc này nàng ta đi ra ngoài suốt ngày đêm”
“Nàng ta đã có cách gì chưa?”
"Nàng ta còn có thể làm gì được nữa? Chỉ còn nước chờ chết thôi! Ta nghe nói nhà nàng ta đang rao bán hết mọi thứ, kể cả căn nhà này cũng được treo bản rao bán từ mấy ngày trước, nhưng tiếc là phong thủy không tốt, nên chẳng ai muốn mua, sợ rằng chẳng bao lâu nữa, nhà nàng ta sẽ tán gia bại sản!"
“Ôi chao! Thật là khác xa so với trước đây! Hay là do tiểu cô nương này quá xui xẻo, chẳng phải cách đây vài tháng, vừa có một mối hôn sự tốt đẹp sao, thế mà giờ lại xảy ra chuyện này! Sáng nay, Ninh Tam Lang đích thân đến nhà nàng ta từ hôn, nhưng nàng ta có lẽ còn không biết, sính lễ đã bị trả lại! ”
“Nào ngờ, lần này cha lại không còn, hôn sự cũng tan vỡ, cuộc sống sau này của nàng sẽ vô cùng khó khăn! ”
Mọi người xì xào bàn tán không ngớt, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Nguyên Nguyên và Tô gia phủ, không ai cảm thấy thương xót cho nàng, ngược lại họ còn tỏ ra hả hê, quên đi những ân huệ mà trước đây Tô lão gia và phu nhân đã dành cho họ khi họ cầu xin giúp đỡ.
Nguyên Nguyên không nghe rõ, nhưng chỉ cần nghe vài câu lơ lửng cũng đủ hiểu.
Hơn một tháng nay, phụ thân gặp chuyện, nàng đã nếm trải đủ cay đắng của cuộc đời.
Nàng đã từng nhiều lần chứng kiến cảnh tượng và nghe những lời nói như vậy nên đã quen không còn để ý như lúc đầu.
Nàng trở về nhà, gõ mạnh vào cổng lớn, một lúc sau có người ra mở.
Người mở cửa là Tú Nhi nha hoàn thân cận của nàng.
Tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn đã biết tiểu thư vừa khóc, lòng có chút khẩn trương và lo lắng, nhìn ra mọi chuyện không suôn sẻ, nắm lấy tay tiểu thư, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư...họ...không cho mượn ạ?”
Đôi mắt của Nguyên Nguyên đỏ lên, khó có thể thấy được đó có phải là nước mắt hay không
Khuôn mặt nàng tái nhợt, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại lên tiếng
Tú Nhi nhìn càng đau lòng hơn, mở miệng liền mắng "bọn họ" một câu: "Bọn họ thật chẳng còn chút lương tâm nào!".
Trong miệng nàng "bọn họ" chính là bá phụ và thúc phụ của Nguyên Nguyên.
Hôm nay, Nguyên Nguyên chạy cả ngày mới tìm được hai người họ.
Những ngày qua, nàng ngày nào cũng ra ngoài tìm kiếm.
Vì cứu phụ thân, nàng đã bán hết gia sản, tìm kiếm quan hệ từng lớp một, nhờ vả người khác, nhưng hơn hai tháng qua, chỉ có thể thông qua quan hệ để tìm được một viên quan Tòng ngũ phẩm
*Tòng ngũ phẩm: Thuộc hạng thấp trong nhóm quan
Người gián tiếp giúp đỡ nàng là một thuộc hạ cũ của phụ thân nàng, người này nói với nàng rằng muốn gặp quan Đại Lý Tự, ít nhất phải chuẩn bị tám nghìn lượng bạc
Tám nghìn lượng bạc!!
Nghe những lời đó, Nguyên Nguyên chỉ cảm thấy hai bên tai ong ong.
Phụ thân nàng không hề phạm tội, mà nhà nàng lấy đâu ra tám nghìn lượng bạc.
Nhưng tin xấu cứ liên tiếp ập đến.
Phụ thân bị bắt giam sắp bị xử trảm nhanh chóng lan truyền.
Nàng bất lực, không thể khoanh tay đứng nhìn phụ thân chết oan ức.
Vì vậy, hôm nay nàng đến cầu xin thúc phụ và bá phụ.
Năm đó, tổ mẫu ruột của nàng mất sớm. Hiện tại tổ mẫu bây giờ là vợ lẽ của tổ phụ, bà ấy là tổ mẫu kế của phụ thân
Mười năm trước, tổ phụ qua đời không lâu, ba người đã chia nhà ra ở riêng, sau đó ba nhà vẫn giữ liên lạc, không đến mức xa lánh.
Cách đây vài năm, thúc phụ và bá phụ có giai đoạn gặp khó khăn, phụ thân nàng đã giúp đỡ họ một khoản tiền, giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn.
Sau đó, họ làm ăn phát đạt, ngày càng giàu có, tuy nhiên, phụ thân nàng không đòi lại số tiền đã giúp đỡ trước đây, bọn họ cũng không chủ động trả lại.
Hôm nay, Nguyên Nguyên đến với mục đích đòi nợ. Nàng tự nhủ, lẽ ra mình nên mượn một ít tiền từ họ. Nhưng họ không những không trả tiền, mà còn không thèm nhắc đến chuyện vay mượn. Thậm chí, tam thẩm thẩm Chu Thị còn chế giễu và mỉa mai nàng một cách hung hăng.
Chu Thị nói những lời cay độc, châm chọc và khiêu khích Nguyên Nguyên. Tam thúc chỉ im lặng ngồi nghe, mặt lạnh tanh, không thèm nhìn nàng. Hắn ta vốn dĩ hiếm khi đối xử tử tế với nàng.
Về phần tổ mẫu kế và bá phụ, họ thậm chí còn không thèm gặp mặt nàng, mà chỉ sai ma ma ra đuổi nàng đi với vài lời khó nghe
Lúc hoạn nạn mới biết được lòng người, quả thật không sai.
Họ không giúp đỡ cũng thôi, nhưng Nguyên Nguyên có nằm mơ cũng khống nghĩ rằng họ lại có thái độ như vậy, trở mặt vô tình như thế, thậm chí còn vong ân phụ nghĩa.
Nghĩ lại, phụ thân nàng coi họ như người thân, nhưng căn bản họ chẳng hề đối xử chân thành với phụ thân.
Nếu phụ thân nàng không phải là quan chức nhỏ bé, lại có khả năng thăng tiến cao, có lẽ họ đã sớm trở mặt không thương tiếc, vì họ nghĩ rằng có thể lợi dụng phụ thân nàng.
Việc này xảy ra thật bất ngờ, như một tai họa giáng xuống.
Phụ thân vốn là quan viên Tòng bát phẩm thuộc Bộ Lễ. Tuy chức quan của phụ thân nàng không cao, nhưng gia đình nàng rất giàu có, từ nhỏ Nguyên Nguyên đã được nuông chiều như ngọc quý, không phải động tay làm bất cứ việc gì. Nàng được học cầm kỳ thi họa với các lão sư đích thân dạy
Gia đình nàng tuy không thể sánh bằng những gia đình quyền quý bậc nhất trong kinh thành, nhưng so với người bình thường, họ vẫn dư dả sung túc, cuộc sống của cả nhà nàng đầy đủ, hạnh phúc, không lo thiếu thốn.
Nhưng ai ngờ, trong kỳ thi khoa cử năm nay, vào tháng tám, một biến cố bất ngờ ập đến như sấm sét giữa trời quang, khiến Bộ Lễ chấn động.
Đề thi Hội bị lộ, thí sinh gian lận, khiến Hoàng đế vô cùng tức giận.
Phụ thân nàng trực tiếp chịu trách nhiệm trước Thượng thư Bộ Lễ, người có toàn quyền phụ trách việc thi cử, sau khi điều tra, phụ thân bị buộc tội tham ô! Kẻ gian lận đã bị bắt giam, phụ thân nàng cùng hơn hai mươi quan lại khác trong Bộ Lễ, tất cả những ai có liên quan đến đề thi đều bị bắt giam và tra hỏi.
Vài ngày sau, một số người được thả ra nhưng một số khác bị kết tội.
Phụ thân nàng chính là một trong số những người bị kết tội.
Thật xui xẻo cho phụ thân mọi chuyện đều trở nên tồi tệ.
Một trong những kẻ gian lận thi cử tình cờ quen biết phụ thân và đã từng vài lần đến nhà nàng bái kiến trước kỳ thi.
Giờ đây, tiếng xấu đã lan truyền, dù có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch.
Tin dữ truyền đến khiến cho mẫu thân vốn đã yếu ớt càng thêm suy sụp và lâm bệnh.
Gia đình giờ đây không còn ai trụ cột, đệ đệ còn nhỏ, mọi gánh nặng đều dồn lên vai nàng…
Tiểu nha hoàn Tú Nhi vẫn tiếp tục mắng chửi "bên kia" nhưng Nguyên Nguyên không nói gì.
Tú Nhi sau khi trút giận cũng im lặng, nhìn tiểu thư yếu đuối và đáng thương. Nhớ lại quãng thời gian vô tư trước đây, bây giờ sa sút thành bộ dạng này không khỏi khiến người ta thổn thức, một lần nữa lại đau lòng
Tiểu thư nhan sắc vô cùng diễm lệ, một vẻ đẹp thoát tục pha lẫn chút tiên khí. Ai nhìn cũng không thể rời mắt càng nhìn càng muốn che chở, bảo vệ nàng.
Tú Nhi thầm thở dài, nhớ lại chuyện Ninh Tam Lang đến từ hôn sáng nay, trong lòng càng thêm giận dữ.
Gia đình họ Tô giờ đây như bức tường đổ, ai cũng muốn xô đẩy.
Ngay cả Ninh Văn Ngạn cũng...
Hắn ta đã thích tiểu thư nhiều năm, hai nhà cũng quen biết nhau lâu đời. Nói rằng họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cũng không quá đáng.
Ngày đó khi cầu thân, hắn ta đã quỳ gối ba lần chín lạy trước mặt phụ thân tiểu thư, năn nỉ van xin, nói lời đường mật, hứa hẹn sẽ yêu thương và bảo vệ tiểu thư cả đời. Nhìn vào, ai cũng tin rằng hắn ta sẵn sàng chết vì tiểu thư!
Nhưng ngay khi phụ thân tiểu thư gặp chuyện, hắn ta lập tức thay đổi, khi tiểu thư lâm vào cảnh ngộ khó khăn nhất, hắn ta không những không giúp đỡ hay an ủi mà còn tỏ ra lạnh nhạt và xa lánh! Hôn sự sau một năm, hắn đã muốn từ hôn.
Đây chẳng phải là cố ý thêm dầu vào lửa, khiến mọi chuyện tồi tệ hơn hay sao? Mới đây thôi, hắn ta còn vội vã đến đây!
Chưa kể!
Tú Nhi càng nghĩ càng tức giận, vành mắt đỏ hoe.
Sáng nay hắn ta đến đây để từ hôn, mang hết sính lễ trước đây về, còn sai người mở rương kiểm tra kỹ lưỡng từng món đồ bên trong đến ba lần!
Thật sự là quá coi thường người ta rồi!
Gia đình họ Tô tuy sa sút, nhưng tiểu thư vốn dĩ không hề đụng đến một món đồ nào của nhà họ Ninh!
Ninh Văn Ngạn coi thường người khác đến mức nào chứ!
Nhắc đến việc từ hôn này, Tú Nhi không biết phải nói thế nào với tiểu thư đây. Vừa suy nghĩ, Tú Nhi đã dìu tiểu thư đi được vài bước, bỗng cảm thấy tiểu thư dừng lại.
Tiểu nha hoàn sững sờ, nhìn về phía tiểu thư. Theo ánh mắt của tiểu thư, nàng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thư càng thêm tái nhợt. Đôi mắt tiểu thư nhìn về phía trước, nơi cách đó không xa có dấu chân và một chiếc rương đã được niêm phong.
Dấu chân kia mới ba ngày trước, rõ ràng là của nam nhân.
Tú Nhi cảm thấy hơi lạnh, biết không thể giấu được gì nữa, sợ là tiểu thư đã đoán ra hết tất cả.
Từ khi chuyện xảy ra với lão gia, hầu hết gia nhân nhà họ Tô đã bỏ đi. Giờ đây, trong phủ không còn nam nhân nào.
Trong phủ, ngoài nàng ra chỉ còn phu nhân và Triệu ma ma.
Hơn nữa, Ninh Lang trước đây coi như lớn lên ở Tô gia, ngày nào cũng đến nhà. Nhưng từ khi chuyện xảy ra với lão gia, hắn ta không hề đến đây lần nào.
Nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, tiểu thư lại vô cùng thông minh, sao có thể không đoán được chuyện gì đã xảy ra vào ban ngày?
Tú Nhi bỗng trở nên lúng túng, nói năng lộn xộn: "Tiểu thư..."
Nhưng Tú Nhi vừa định lên tiếng thì đã bị tiểu thư cắt ngang.
"Đã đoán trước được." Nguyên Nguyên khẽ nở nụ cười, nụ cười yếu ớt ấy lưu lại trên môi nàng khá lâu.
Phải nói rằng, dù đã đoán trước, nhưng lòng nàng vẫn khẽ "lộp bộp" khi biết tin.
Nàng thực sự không ngờ rằng Ninh Văn Ngạn lại chọn thời điểm này...