Tôi tỉnh lại, mặc dù trong ảo giác tôi cảm thấy mình đã trải qua một thời gian rất dài nhưng trong hiện thực chỉ mới qua một giờ. Tôi nghe thấy bên trên có tiếng gọi tôi, ngẩng đầu có thể nhìn thấy chùm sáng đèn pin quét qua quét lại, chắc chắn bọn họ chờ đợi rất sốt ruột rồi.
“Tôi không sao” Tôi rống lớn một tiếng, “Tôi mệt gần chết, phải nghỉ ngơi một lúc.”
Bên trên lại nói: “Ông chủ, chúng tôi cũng đói gần chết, anh không lên chúng tôi cũng phải ăn chút gì đã, nếu có hàng tốt anh phải gọi đấy, chúng tôi sẽ xuống đem lên.”
Tôi đồng ý, thở dài trong lòng, phỏng chừng danh tiếng ngu ngốc của tôi lại lan truyền trong giới một thời gian.
Bất động hồi lâu, eo tôi bị siết bầm tím, nhiệt độ cơ thể cũng rất thấp, tôi trở mình, thử xem có thể hạ xuống giàn giáo hay không. Tuy nhiên mới dùng một lực nhẹ mà ván gỗ và thanh thép đã không ngừng long ra, hiển nhiên đã không thể nào chịu tải bất kỳ sự biến đổi về lực nào.
Tôi chỉ đành cởi dây lưng ra, ngồi lên thanh thép như Tiểu Long Nữ ngủ trên dây thừng mà dựa vào tầng than nghỉ ngơi một lát. Sau đó kéo “gân báo” trong dây lưng ra, loại “gân báo” này là đồ cổ, cực mềm mà dai, hơn nữa lại co dãn, đặc biệt thích hợp quấn trong dây lưng để dùng làm dây bảo hiểm trong thời điểm khẩn cấp.
Tôi phải mua nó với giá cao từ chỗ chú Hai, đây là vật chú Hai sưu tầm. Chú Hai rất tâm đắc với việc bảo dưỡng mấy thứ này, vì thế “gân báo” này hẳn là có thể sử dụng, tuy tuổi thọ của thứ này hẳn là phải lớn hơn tôi…ít nhất…gấp bốn, trước đó ít nhất cũng phải có mười mấy người từng dùng. Tôi dùng vẫn hơi chút lo sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play