Lúc đầu Khương Tiến Vọng chỉ cảm thấy khiếp sợ, sau đó là không vui, thậm chí còn hơi tức giận.
Anh ta rất ít khi bị người khác từ chối, cũng hiếm khi nếm trải mùi vị bị từ chối, xưa nay chỉ có người khác nịnh nọt anh ta, đặc biệt là mấy người phụ nữ đó, mỗi một người khi gặp anh ta đều mở miệng tươi cười, nói năng nhỏ nhẹ, bày ra dáng vẻ hoàn hảo nhất.
Chỉ có Cố Di Gia là từ trước đến nay luôn thờ ơ, bây giờ còn nói không quen biết anh ta.
Khương Tiến Vọng vẫn nhớ rõ tình huống lần đầu tiên gặp Cố Di Gia.
Lần đó có một số nhà xưởng trong thành phố tổ chức hoạt động hữu nghị cho các nam nữ thanh niên cùng tham dự, đây cũng chính là một cuộc xem mắt trá hình.
Lúc ấy, anh ta đang xem mắt với một đồng chí nữ làm việc trong xưởng dệt, đối phương là người thành phố, nhan sắc không tệ, cũng biết cách ăn diện, điều kiện gia đình cũng tốt, cha mẹ đều là cán bộ làm việc ở văn phòng khu phố, bản thân cô nàng cũng là công nhân chính thức của xưởng dệt.
Nhưng khi Cố Di Gia xuất hiện, đối tượng xem mắt vốn dĩ không tồi này lập tức trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Hôm ấy, cô lên thị trấn để tìm Cố Minh Nguyệt.
Hai chị em đi chung với nhau, gương mặt thanh tú của Cố Minh Nguyệt cũng trở nên mờ nhạt, càng khiến vẻ đẹp của Cố Di Gia trở nên nổi bật, giống như giai nhân được miêu tả trong những bài thơ cổ, vừa xa cách vừa xinh đẹp.
Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến Khương Tiến Vọng động lòng.
Lúc đó anh ta gấp gáp không nhịn được bước tới trước mặt Cố Di Gia rồi tự giới thiệu bản thân.
Cố Minh Nguyệt thấy Khương Tiến Vọng bước đến đã không khống chế nổi sự vui mừng của bản thân, hiển nhiên là cô ta có hảo cảm với người đàn ông này nhưng Cố Di Gia lại chẳng phản ứng gì, thậm chí còn có ý lảng tránh.
Sau khi Khương Tiến Vọng quay về đã từ chối đối tượng xem mắt, lúc nào anh ta cũng nhớ đến Cố Di Gia và tìm người hỏi thăm tin tức của cô.
Muốn tìm hiểu cũng chẳng phải chuyện gì khó, cô gái xinh đẹp như Cố Di Gia thật sự quá ít, hơn nữa cô còn là khách quen của bệnh viện, còn có Cố Minh Nguyệt ở đó, vì thế anh ta cũng không tốn công mấy.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Khương Tiến Vọng nóng lòng muốn mời bà mối đến để lo việc mai mối, tuy anh ta tạm thời chưa tới nhà nói chuyện vì e ngại Trần Ngải Phương nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ mong Cố Di Gia.
Khó khăn lắm mới gặp được cô trên phố, anh ta cảm thấy đây chính là duyên phận của hai người bọn họ.
Nhưng Cố Di Gia lại nói không quen anh ta?!
Có điều khi nhìn thấy gương mặt của cô, cơn giận trong lòng Khương Tiến Vọng lại biến mất như có phép lạ.
Thời tiết hiện tại vốn dĩ rất nóng, đi đi về về dưới ánh mặt trời đã làm cả người đổ đầy mồ hôi, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng khi đôi mắt trong veo của Cố Di Gia liếc sang giống như có một cơn gió mát lạnh thổi qua, xoa dịu sự nóng nảy và mất kiên nhẫn trong lòng anh ta.
Sắc mặt của Khương Tiến Vọng dịu lại, cười nói: "Đồng chí Cố, chúng ta đã gặp qua vài lần rồi mà, sao lại nói không quen biết chứ? Đồng chí Cố có khỏe không? Hôm nay lên thị trấn có việc gì sao?"
Cố Di Gia không lên tiếng.
Cô cụp mắt, nghĩ đến cốt truyện trong tác phẩm niên đại kia, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Nguyên chủ vốn dĩ không nghĩ tới chuyện gả cho Khương Tiến Vọng, bản thân cô cũng thế. Chỉ cần nghĩ đến chuyện nguyên chủ chết thảm vì bị anh ta ép hôn, cô đột nhiên có suy nghĩ muốn giết chết người này.
Không sai, trước kia tính tình của cô nóng nảy như vậy đấy, đáng tiếc bây giờ sức khỏe đang không tốt, tạm thời không nổi điên lên được.
Mấy bà lão xung quanh nghi ngờ quan sát hai người, có quen biết thật sao?
Bọn họ nhìn Khương Tiến Vọng, đồng chí nam này ăn diện không giống người bình thường, chắc là gia đình có điều kiện. Nhưng họ lại yêu thích cô gái nhỏ Cố Di Gia này hơn, thấy đôi mắt của Khương Tiến Vọng cứ dán lên người con gái nhà người ta, khó tránh khỏi có mấy phần sỗ sàng.
Khương Tiến Vọng nhìn Cố Di Gia, không nhịn được mà bước lại gần hơn.
"Thật ra mấy ngày nay anh đã muốn tới thăm em, người nhà em chắc cũng đã nói với em về quan hệ của hai ta rồi. Em thấy anh thế nào, có suy xét tới chuyện hẹn hò..."
"Không!" Cố Di Gia dứt khoát từ chối: "Đồng chí Khương, tôi và anh chẳng thân quen gì, mong anh đừng nói những lời này trước mặt tôi, tránh để người khác hiểu lầm không cần thiết."
Khương Tiến Vọng lại ngẩn người.
Chuyện này không nằm trong dự đoán của anh ta, anh ta không nghĩ bản thân đã nói rõ ràng như vậy mà vẫn bị Cố Di Gia từ chối.
Cố Di Gia trong lòng anh ta tuy là một nàng tiên nữ an tĩnh nhưng lại ốm yếu bệnh tật, nghe nói mỗi tháng đều phải tới bệnh viện khám bệnh lấy thuốc, tiêu tốn không ít tiền. Người đàn ông nào không có nhiều tiền một chút thật sự sẽ không nuôi nổi con ma ốm này, đây cũng là nguyên nhân anh ta không lo sẽ có người đàn ông khác nhanh chân tới trước, anh ta có đủ thời gian để lên kế hoạch từ từ.
"Đồng chí Cố!" Sắc mặt của Khương Tiến Vọng cứng nhắc: "Đồng chí Cố, nghe nói sức khỏe của cô không được tốt nhỉ, nói vậy chắc là không tìm được đối tượng ở nông thôn đâu, tôi tình nguyện cưới cô đã là..."
Khương Tiến Vọng chưa bao giờ là người có tính khí tốt, nếu không phải Cố Di Gia thật sự quá xinh đẹp thì anh ta cũng chẳng kiên nhẫn đôi co với cô.
Bị cô từ chối thẳng trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không biết phải giấu mặt mũi của mình vào đâu.
Anh ta còn chưa nói xong, mấy bà lão xung quanh đã không vui.
"Ôi trời, đồng chí nam này, sao cậu lại nói như thế?"
"Có ai mà nói chuyện với đồng chí nữ như vậy sao?"
"Đúng vậy, cho dù sức khỏe của đồng chí nữ không tốt thì người ta cũng có ăn cơm nhà cậu đâu, mắc gì lại bị cậu ghét bỏ? Huống chi nãy giờ người ta đã nói không quen cậu, cậu còn ở đây nói oang oang làm gì hả? Ăn nói cho cẩn thận vào!"
"Thấy cậu ăn mặc ra vẻ như vậy, không ngờ miệng mồm lại tanh tưởi thế."
"Lưu manh từ đâu tới, con gái nhà người ta đã nói không quen, rõ ràng không muốn cho cậu cơ hội rồi, còn không mau cút đi?"
"..."
Mấy bà lão mỗi người một câu, nói đến mức gương mặt của Khương Tiến Vọng cứ biến xanh biến hồng, tức giận đến mức muốn bốc lửa.
Anh ta lớn tới chừng này còn chưa bị người khác nhục mạ như thế bao giờ.
Nhưng đám người này mồm miệng quá nhanh nhẹn, căn bản không chừa cho anh ta một chút thể diện nào.
Trong mấy mấy bà lão này, họ đương nhiên sẽ đứng về phía Cố Di Gia rồi.
Cố Di Gia xinh đẹp lại ngoan ngoãn, tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát ra sự quý phái, nhìn không giống người bình thường, không thể khinh thường cô như vậy.
Con gái nhà người ta bị bệnh thì đã sao? Đã có người thân của cô lo lắng, còn chưa phải là người yêu của người ta, anh ta gấp gáp cái gì chứ?
Khương Tiến Vọng cuối cùng cũng nổi giận: "Mấy người có biết tôi là ai không hả?"
Mấy bà lão này người nào người nấy trông rất chua ngoa, chắc chắn là kiểu mẹ chồng ác độc chuyên bắt nạt con dâu.
Cho bọn họ ít thuốc màu là bọn họ có thể mở luôn xưởng nhuộm đấy*.
*Câu này có nghĩa là nếu như nhượng bộ ai đó thì người ta càng được nước làm tới.
Mấy người ở đây chẳng biết Khương Tiến Vọng là ai, bèn hỏi ngược lại: "Cậu là ai? Mắc gì chúng tôi phải biết hả?"
Bọn họ không cần biết anh ta là ai, bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn giữ cái kiểu cách như thời xã hội cũ vậy, nếu đồng chí nam này dám làm gì, bọn họ sẽ lập tức báo công an.
Một bà thím đưa tay túm lấy đòn gánh bên cạnh, ra vẻ muốn đánh anh ta: "Còn không mau cút đi? Đợi bọn tôi đánh lưu manh sao?"
"Tôi không phải lưu manh!" Khương Tiến Vọng có chút suy sụp, anh ta làm gì mà bị gọi là lưu manh chứ?
Bà thím nói với vẻ hợp tình hợp lý: "Cậu cứ quấn lấy con gái nhà người ta, không phải lưu manh thì là gì?"
Khương Tiến Vọng: "Tôi chỉ muốn kết đôi với cô ấy..."
"Nhưng con gái nhà người ta không thích rồi, thế nên cậu chính là tên lưu manh!"
Khương Tiến Vọng: "..."
Mắt thấy bà thím cầm đòn gánh muốn xua đuổi anh ta, một người khác vội vàng chạy tới.
"Chủ nhiệm Khương." Người vừa chạy tới quay đầu lại nhìn thấy: "Gia Gia, sao em cũng ở đây?"
Cố Di Gia lạnh lùng nhìn Cố Minh Nguyệt, cô thoáng quan sát quần áo trên người cô ta rồi thản nhiên nói: "Tôi tới mua vải."
Mắt cô cũng không có mù, tuy Cố Minh Nguyệt dùng giọng điệu vui vẻ để nói chuyện với cô nhưng trong mắt cô ta chẳng có chút gì gọi là vui cả.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt nghi ngờ, chẳng lẽ Cố Di Gia lên thị trấn một mình là để tìm Khương Tiến Vọng.
Cô ta bắt đầu hốt hoảng, quay đầu nói với Khương Tiến Vọng: "Chủ nhiệm Khương, anh tới tìm Gia Gia sao? Sức khỏe của Gia Gia không tốt, rất ít khi lên thị trấn, hay là chúng ta đưa em ấy sang tiệm cơm quốc doanh bên kia ngồi một lát đi? Cũng đã trưa rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Khương Tiến Vọng xụ mặt không nói chuyện.
Mấy bà lão kia đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn Cố Di Gia, sau đó nhìn sang Cố Minh Nguyệt, bọn họ đang không hiểu đồng chí nữ này đột nhiên xuất hiện ở đây làm gì? Sao lại như đang cố lấy lòng đồng chí nam kia vậy nhỉ?
Đồng chí nữ này ăn mặc cũng không tệ, nhìn có vẻ là người đàng hoàng.
Mặc kệ điều kiện của đồng chí nữ này là gì, hấp tấp như thế thì cũng thành thứ rẻ tiền mà thôi, kiểu gì cũng bị nhà trai khinh thường.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ che chở Cố Di Gia.
Ngoài việc tốt bụng ra thì bọn họ còn không quen nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Khương Tiến Vọng, anh ta là đàn ông mà lại hung dữ với một cô gái như vậy, còn muốn trở thành người yêu của người ta sao? Người ta không lên công an tố cáo anh ta giở trò lưu manh đã là may rồi.
Động tĩnh bên này đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Trần Ngải Phương đang đứng xếp hàng thấy thế, trong lòng hơi lo lắng, cô ấy đã nhờ một người phụ nữ xếp hàng giúp mình rồi sải bước qua đó.
"Gia Gia, làm sao vậy?"
Trần Ngải Phương quan sát cô em chồng trước, thấy cô không có vấn đề gì mới nhìn về phía Khương Tiến Vọng và Cố Minh Nguyệt, trong lòng chợt thấy không vui.
Từ khi biết chuyện Khương Tiến Vọng nhờ người tới tìm thím ba Cố để mai mối cho em chồng mình, cô ấy đã cảm thấy rất phản cảm với người đàn ông này. Còn chuyện Cố Minh Nguyệt có ý với Khương Tiến Vọng, chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được.
Nếu có thể, cô ấy thật sự hy vọng hai người này có thể tiến đến với nhau, đừng vạ lây tới em chồng cô ấy, Gia Gia yếu ớt như vậy, không thể khiến cô hao tâm tổn sức được.
Trần Ngải Phương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chủ nhiệm Khương cũng ở đây sao, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. Gia Gia nhà chúng tôi còn nhỏ, tạm thời chưa nghĩ tới chuyện tìm đối tượng, đành phụ tấm lòng của chủ nhiệm Khương rồi. Nếu cậu muốn tìm đối tượng, nhà chúng tôi vẫn còn Minh Nguyệt cũng không tệ đâu."
Cố Minh Nguyệt lập tức ngượng ngùng cúi đầu, lén nhìn Khương Tiến Vọng.
Khương Tiến Vọng xanh mặt, cho dù anh ta không thể trở thành đối tượng của Cố Di Gia nhưng cũng đừng có con chó con mèo gì cũng đưa cho anh ta. Cố Minh Nguyệt là cái thá gì? Người này cũng chẳng xinh đẹp, cũng chỉ là công nhân thời vụ ở xưởng dệt, anh ta muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, cớ gì phải hẹn hò với cô ta?
Cố Minh Nguyệt tất nhiên cũng nhìn ra biểu cảm của Khương Tiến Vọng, cô ta lập tức thấy khó chịu.
"Còn nữa, phiền chủ nhiệm Khương sau này đừng tìm người nào đó tới trước mặt Gia Gia nói ra nói vào, sức khỏe của em ấy không tốt, không thể hao tâm tổn sức, chắc là chủ nhiệm Khương cũng không muốn Gia Gia nhà tôi xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"
"Nếu hôm nào đó Gia Gia lại ngất xỉu, lỡ đâu phía công an cho rằng đây là trách nhiệm của chủ nhiệm Khương ..."
"Được rồi, nếu chủ nhiệm Khương còn có việc thì mau đi đi!"
"..."
Trần Ngải Phương sảng khoái nói một trận không hề nể nang, mặt của Khương Tiến Vọng đã trở nên xanh mét.
Anh ta cũng không ngu, sao lại không nghe ra ý uy hiếp của Trần Ngải Phương chứ.