Ngày hôm sau, Hoàng Bình Bình cầm vải tới.
Hoàng Bình Bình có một khuôn mặt tròn giống như trái táo, đây là một cô gái phương nam điển hình, khuôn mặt nhỏ xinh.
Vừa thấy cô ấy, trong đầu Cố Di Gia đã nghĩ đến kiểu quần áo phù hợp để tăng ưu điểm và che bớt khuyết điểm để tôn dáng người của cô ấy lên.
"Gia Gia, chị thích một bộ váy liền thân như của Cố Minh Nguyệt, em có may được không?" Hoàng Bình Bình hỏi rồi nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ: "Đợt trước, Cố Minh Nguyệt mặc bộ váy liền thân được may bằng sợi tổng hợp nhìn rất đẹp, nghe nói là dì cả sống trên thành phố của cô ta mua cho. Mỗi lần thấy cô ta mặc bộ đồ đó đi làm, bọn chị rất hâm mộ."
Không chỉ có mình Hoàng Bình Bình thấy hâm mộ mà rất nhiều cô gái ở trong thôn đều ao ước.
Có thể là Vu Hiểu Lan muốn so bì với hai anh em Cố Di Gia nên bà ta dạy dỗ con gái cực kỳ kỹ lưỡng, dù có phải vay tiền cũng muốn cho Cố Minh Nguyệt đi học trường trung học.
Cố Minh Nguyệt tốt nghiệp trung học xong thì nhờ dì cả sống ở thành phố kia hỗ trợ để xin làm công nhân thời vụ ở xưởng dệt trên thị trấn.
Mặc dù chỉ là công nhân thời vụ nhưng vẫn làm cho rất nhiều người cảm thấy hâm mộ, đó chính là công việc trên thị trấn, không chỉ nhận được tiền lương và phiếu mà còn cực kỳ nở mày nở mặt, tốt hơn nhiều so với làm việc nhà nông ở nông thôn.
Từ lúc đi làm ở trên phố, cách ăn mặc của Cố Minh Nguyệt càng lúc càng giống với người thành phố, cô ta thậm chí còn đeo đồng hồ.
Nhưng mà Cố Minh Nguyệt có thể như vậy cũng vì may mắn có một dì cả sống trên thành phố.
Vị dì cả kia của cô ta không có con gái mà chỉ có hai đứa con trai nên lại càng quý Cố Minh Nguyệt, đã vậy hai đứa con trai này đều là công nhân trong xưởng, chồng của bà ta cũng là thợ nguội cấp bốn trong xưởng máy móc nên cuộc sống của bà ta tốt hơn cô em gái Vu Hiểu Lan này nhiều.
Cố Di Gia gật đầu: "Em may được! Nhưng cần sửa lại một vài chỗ mới phù hợp dáng người của chị, chị mặc lên cũng sẽ đáng yêu hơn."
Hoàng Bình Bình nghe cô nói vậy thì đỏ mặt.
Bình thường cô ấy là một cô gái có tính tình hơi tùy tiện và cũng là một cô gái giỏi giang, lúc được một cô gái xinh đẹp "nâng" khuôn mặt mình lên rồi khen mình đáng yêu thì ai mà chịu nổi chứ.
"Gia Gia, em nói cái gì thế..."
"Em nói sự thật đó." Cố Di Gia cầm miếng vải lên xem xét: "Chị Bình Bình quả thật rất đáng yêu, mặc váy vào thì càng đẹp! Đúng không, Bảo Hoa?"
Bảo Hoa gật đầu, trả lời thật to: "Đúng ạ, cô Bình Bình đáng yêu nhất."
Hoàng Bình Bình vui như mở cờ trong bụng, cô ấy ôm lấy Bảo Hoa xoa xoa đầu cô bé, cái miệng nhỏ xíu này dẻo như kẹo ấy.
Tiễn Hoàng Bình Bình rời đi, Cố Di Gia ôm vải vào trong phòng đặt máy may.
Trong căn phòng đó có đặt một số đồ vật linh tinh xem như là phòng làm việc, nguyên chủ thường xuyên may quần áo ở trong này, quần áo của người trong nhà đều do cô tự tay may, ngay cả trang phục ngày thường của anh trai ở trong quân đội cũng đều do cô làm.
Cố Di Gia vừa cắt vải vừa nghĩ đến mấy tờ phiếu vải cô mới lấy ra hôm qua. Mùa hè đã tới, thời tiết càng lúc càng nóng, cô cũng nên may vài bộ quần áo mùa hè cho người trong nhà và may một bộ cho anh trai nữa.
Buổi tối, Cố Di Gia đợi mẹ con Trần Ngải Phương về nhà rồi nói chuyện này với họ.
Bảo Hoa, Bảo Sơn cũng không hề vui vẻ vì sắp có quần áo mới mà lại hỏi ngược lại: "Cô út, như vậy có mệt quá không ạ?" Bọn họ đều lo lắng cô út may quần áo sẽ mệt quá sức.
Trần Ngải Phương nói: "Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện quần áo không vội đâu, mọi người đều còn đồ mặc mà."
Nếu không phải sợ cô em chồng ở nhà mãi sẽ nhàm chán thì mọi người cũng sẽ không để cho cô may quần áo, họ chỉ sợ cô sẽ cảm thấy mệt, chuyện này cũng không thể đùa giỡn được.
Chưa nói đến chuyện lần này cô em chồng bị cảm nắng có phản ứng rất lớn làm cho cô ấy rất sợ, cơ thể của cô hiện tại còn chưa bồi dưỡng lại được.
Cố Di Gia cười nói: "Mọi người cứ yên tâm, bây giờ em đã thấy khỏe hơn nhiều rồi, may mấy bộ quần áo cũng không có vấn đề gì, không thể để ngày nào cũng ăn không ngồi rồi được, nếu không chắc em vì nhàm chán mà sinh bệnh nữa đó."
Cô thấy ba mẹ con hơi dao động thì tiếp tục nói: "Sức khỏe của em em tự hiểu được, em sẽ làm việc vừa sức không để bản thân mệt mỏi."
Cố Di Gia nói hết lời, cuối cùng Trần Ngải Phương mới không nói gì nữa.
Cô còn nói thêm: "Với lại em muốn đi mua ít vải ở chỗ Cung tiêu xã."
Trần Ngải Phương cau mày nói: "Đợi cuối tuần chị đi với em, tiện thể gửi thư cho anh của em luôn."
"Vâng." Cố Di Gia cũng hiểu được nỗi lo lắng của cô ấy nên không từ chối.
Bảo Hoa vội hỏi: "Mẹ ơi, con cũng muốn viết thư cho cha, lần này con không viết chung với anh đâu."
Bởi vì cô bé còn nhỏ nên chưa biết được nhiều chữ, trước kia cô bé muốn viết thư đều là viết chung với anh trai.
Bảo Sơn nhìn em gái rồi nói bằng giọng cực kỳ kiêu ngạo: "Không viết chung với anh, vậy em biết viết chữ sao? Em cũng chỉ học được có mấy chữ."
Bảo Hoa chống nạnh trả lời dõng dạc: "Em không biết chữ thì có thể ghép vần, không ghép vần được còn có thể vẽ tranh mà."
"Ồ, con còn biết vẽ tranh cơ à?" Trần Ngải Phương ngạc nhiên hỏi.
Ở chốn nông thôn thế này có rất ít người biết vẽ tranh, ngay cả những giáo viên trong trường học cũng không dạy môn vẽ bởi vì nó không cần thiết.
Bảo Hoa nói bằng giọng đắc ý: "Cô út dạy con, cô út vẽ mấy con vật nhỏ và hoa cỏ rất đẹp!"
Gần đây cô út có dạy cô bé vẽ tranh, những bức tranh về con vật nhỏ cực kỳ đẹp, Bảo Hoa rất thích. Cô bé cảm thấy cô út thật là tài giỏi, hình như cái gì cô cũng biết, học giỏi, may quần áo đẹp lại có thể vẽ tranh...
Cố Di Gia bị ba mẹ con nhìn chăm chú nhưng vẫn bình tĩnh.
Cô đang uống thuốc điều dưỡng cơ thể, lúc sau mới nói: "Bảo Hoa rất thông minh, vẽ tranh cũng khá đẹp."
Bảo Hoa đắc ý ngẩng cao đầu, lỗ mũi sắp hướng lên trời, Bảo Sơn giơ tay định nhéo lỗ mũi của cô bé làm cho cô bé sợ đến mức vội vàng che mũi rồi giơ nắm tay tỏ vẻ tức giận đuổi theo anh trai.
Chỉ trong chốc lát cả căn phòng tràn đầy tiếng cười vui vẻ.
*
Chớp mắt đã đến cuối tuần, sáng sớm Trần Ngải Phương đã thức dậy nấu đồ ăn sáng.
Bữa sáng là cháo khoai lang, bên trong có một nửa gạo một nửa khoai, món ăn kèm là một đĩa dưa leo muối ngâm nước tương, chua chua giòn giòn rất hợp với món cháo.
Thời tiết thật sự quá nóng, buổi sáng ăn một chén cháo là thoải mái nhất.
Trước mặt Cố Di Gia còn có một chén trứng hấp, cô chỉ ăn một nửa, phần còn lại chia cho Bảo Hoa và Bảo Sơn.
Hai anh em đều từ chối nhưng bị cô cười tủm tỉm nhìn chằm chằm một lúc thì đành phải cúi đầu ăn.
Cũng không biết vì sao thời gian gần đây cô út nhìn qua hoạt bát hơn nhiều, cũng khó tính hơn, đôi khi gặp phải chuyện gì không đúng ý thì cô chỉ ngồi yên lặng nhìn chằm chằm đến khi người khác phải làm theo ý cô mới thôi.
Đương nhiên, trong lòng hai anh em đều rất vui vẻ.
Cô út trở nên nhanh nhẹn và có sức sống hơn, chứng tỏ sức khỏe của cô càng lúc càng tốt đúng không?
Trần Ngải Phương đều nhìn thấy nhưng không nói gì.
Mặc dù cô ấy cố gắng ưu tiên cho cô em chồng về chuyện ăn uống nhưng cô đúng là một cô gái khiến người khác phải đau lòng, từ trước đến giờ cô không thích "ăn mảnh" cộng thêm sức ăn lại nhỏ nên toàn chia một nửa cho hai đứa bé.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trần Ngải Phương dặn dò hai con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi, cô ấy sẽ mua kẹo trái cây về cho hai đứa, xong xuôi thì dẫn theo cô em chồng ra ngoài.
Trần Ngải Phương đạp xe đạp chở Cố Di Gia lên thị trấn.
Lúc hai người lên đến nơi, mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, ánh nắng hừng hực như thiêu đốt.
Hai chân của Trần Ngải Phương chạm xuống mặt đất, xe đạp dừng lại, cô ấy quay đầu nhìn cô em chồng đang ngồi sau xe: "Gia Gia, em sao rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Đây là câu hỏi mà Trần Ngải Phương hay nói nhất.
Cố Di Gia cũng không hề có thái độ không kiên nhẫn mà chỉ ngẩng mặt cười với cô ấy: "Chị dâu, em không sao."
Trần Ngải Phương phát hiện dạo này em chồng mình rất thích cười, nụ cười cũng không còn cảm giác yếu ớt suy nhược như trước mà mang theo một chút sức sống, có thể do sức khỏe hai ngày nay của cô đã tốt hơn, cơ thể cũng không còn khó chịu nên tâm trạng cũng thoải mái.
Cố Di Gia đội một chiếc mũ rơm bện bằng tay, vành nón rất rộng có thể che nắng. Bên trên còn có những bông hoa làm tử vải vụn quấn lại một chỗ, chỉ đơn giản sửa chữa một chút nhưng không hề thô tục mà nhìn qua vô cùng xinh đẹp và trang nhã.
Cố Di Gia tự tay làm bông hoa này, biến một chiếc mũ rơm bình thường của nông thôn biến thành kiểu dáng cao cấp trên Taobao, người nào không biết nhìn qua còn tưởng đây là loại mũ thịnh hành trên thành phố.
Dọc theo đường đi có không ít đồng chí nữ nhìn chằm chằm mũ của Cố Di Gia.
Hai người đi đến bưu Điện gửi thư cho Cố Minh Thành trước.
Mặc dù mỗi tuần đều gọi điện thoại một lần nhưng không thể nói lâu, vả lại mọi người cũng không muốn lãng phí nhiều tiền nên nói chuyện không nhiều lắm, cho nên viết thư là việc đương nhiên, mọi thứ muốn nói đều có thể viết trong thư.
Mỗi tháng bọn họ đều gửi một phong thư vào quân đội.
Hai người gửi thư xong thì đi đến Cung tiêu xã.
Còn chưa tới được Cung tiêu xã, Cố Di Gia đã nhìn thấy một đoàn người xếp thành hàng dài từ xa, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ.
Cung tiêu xã ở thời đại này đúng là giống hệt như trong sách miêu tả.
Trần Ngải Phương nhìn mặt trời trên cao rồi nói với Cố Di Gia: "Em qua chỗ bóng cây đợi đi, để chị xếp hàng cho."
Trong lòng cô ấy hơi hối hận, nghĩ mình không nên dẫn em chồng đi ra ngoài trong thời tiết này, lỡ bị cảm nắng nữa thì biết làm sao?
Nhưng cũng không thể nhốt Cố Di Gia ở nhà, lúc thích hợp cũng cần cho cô đi ra ngoài một chút mới có lợi cho việc bồi dưỡng sức khỏe cả về thể xác lẫn tinh thần, đây chính là lời dặn của bác sĩ.
Cố Di Gia cũng hiểu được sức khỏe của mình nên không muốn gây thêm phiền phức cho chị dâu, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, chờ đến lượt chị, em sẽ chạy qua."
Trần Ngải Phương đưa bình nước cho cô rồi dặn cô uống nhiều nước rồi mới đi tới chỗ xếp hàng.
Cố Di Gia đi tới chỗ bóng cây, ở đây còn có mấy bà lão đang ngồi tránh nắng, các bà đang nói giỡn với nhau thì thấy có người đi tới nên quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy cô họ đã bị kinh ngạc.
"Ôi chao, cô gái nhỏ này thật là xinh đẹp, cháu tới từ thành phố phải không?"
Có một bà lão hô lên, bà ấy có giọng nói to nên không khống chế được âm lượng, Cố Di Gia cũng nghe được câu này.
Cô quay đầu lại lễ phép gật đầu chào hỏi với các bà rồi cười cười, nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Người của thời đại này rất chất phác, các bà thấy cô xinh đẹp nhưng tính tình hiền lành thì dần dần cũng thoải mái hơn, nói chuyện cũng lôi kéo cô tham gia vào.
Nếu Trần Ngải Phương ở đây sẽ ngạc nhiên phát hiện ra dù khác biệt về tuổi tác và Cố Di Gia cũng không nói nhiều nhưng mấy bà lão lại nói chuyện rất hăng say với cô, không hề xem như người xa lạ.
Cố Di Gia từ nhỏ là một đứa bé được nhiều người lớn yêu thích, các ông các bà đều quý cô, mặc dù thay đổi cơ thể nhưng nét đặc trưng này vẫn không hề thay đổi.
Mọi người đang nói chuyện thì có một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên.
"Đồng chí Cố?"
Cố Di Gia quay đầu nhìn thấy Khương Tiến Vọng mặc áo sơ mi trắng thì thu lại nụ cười trên mặt.
Mấy bà lão tò mò nhìn qua rồi lại nghi ngờ đánh giá Khương Tiến Vọng, mọi người quay lại hỏi cô: "Gia Gia, cháu quen đồng chí nam này à?"
Cố Di Gia lắc đầu: "Cháu không quen ạ."
Khương Tiến Vọng: ???