Đây là đang nhắc nhở nếu anh ta vẫn còn dây dưa với Cố Di Gia, bọn họ sẽ lập tức báo công an xử lý, đến lúc đó cứ tùy tiện gán cho anh ta tội lưu manh... Tuy anh ta không sợ nhưng không để bản thân mất mặt như vậy.
Khương Tiến Vọng xanh mặt bỏ đi.
Cố Minh Nguyệt ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn vội vã chạy theo, mấy bà lão kia thấy thế lại càng khinh thường.
Cô gái này cũng ngu ngốc quá, làm gì có người đàn ông nào lại trân trọng một người cứ vội vã theo đuổi mình chứ?
Đuổi được Khương Tiến Vọng, Trần Ngải Phương lại dặn dò Cố Di Gia vài câu, sau đó lại cảm ơn mấy bà lão xung quanh đã bảo vệ em chồng mình rồi nhanh chóng đi xếp hàng.
Cô ấy làm việc năng nổ, vô cùng nhanh nhẹn.
Mấy bà lão rất yêu thích kiểu con dâu có năng lực như vậy, họ khen ngợi Trần Ngải Phương rồi tiếp tục lôi kéo Cố Di Gia nói chuyện.
Cố Di Gia cũng tán thành, chị dâu của cô quả thật là người có năng lực, cô còn chưa kịp làm gì mà nam chính kia đã bị chị dâu đuổi đi rồi, thấy dáng vẻ tức giận tới mức xanh mặt kia, không biết anh ta có bỏ qua chuyện muốn cưới cô không.
Nếu anh ta có thể từ bỏ thì tốt.
Sức khỏe của cô hiện tại không ổn, mỗi lần ra cửa đều phải cẩn thận, sợ sẽ ngất xỉu giữa đường. Cô càng chẳng có hơi sức để bám theo cốt truyện, nam nữ chính cứ trực tiếp ở bên nhau không phải là được rồi sao? Hà cớ gì lại muốn một con ma ốm như cô làm thần trợ công cho bọn họ?
*
Cố Minh Nguyệt vội vàng đuổi theo Khương Tiến Vọng.
"Chủ nhiệm Khương."
Khương Tiến Vọng khựng lại, quay đầu liếc nhìn cô ta, vẻ mặt buồn bực.
Cố Minh Nguyệt lấy hết can đảm nói: "Anh đừng nóng giận, tính tình của chị dâu em chính là như vậy đấy, sức khỏe Gia Gia không tốt, chị ấy rất bảo vệ cho..."
Khương Tiến Vọng vốn không muốn đáp lại cô ta nhưng hình như anh ta đã nghĩ ra gì đó, đột nhiên hỏi: "Nếu tôi muốn cưới đồng chí Cố Di Gia, cô có cách nào không?"
Sắc mặt của Cố Minh Nguyệt lập tức cứng đờ.
"Cô cũng không có cách à?" Khương Tiến Vọng thất vọng nhìn cô ta, xoay người muốn bỏ đi.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt cảm thấy rất sốt sắng, nhanh chóng hô lên: "Chủ nhiệm Khương!"
Lúc này, Cố Minh Nguyệt bỗng có một loại cảm giác, đây chính là cơ hội duy nhất của cô ta!
Khương Tiến Vọng rõ ràng không để cô ta vào mắt, thậm chí dáng vẻ của cô ta trong như thế nào, e là anh ta cũng lười nhớ. Thứ duy nhất cô ta có thể dựa vào bây giờ chính là thân phận "chị gái" của Cố Di Gia, đây mới là nguyên nhân khiến Khương Tiến Vọng dừng bước.
Trong xưởng có rất nhiều đồng chí nữ muốn gả cho Khương Tiến Vọng, trong đó không thiếu những cô gái ở thành phố có điều kiện khá giả, so với bọn họ, cô ta chẳng là gì cả.
Trong một giây phút ngắn ngủi, Cố Minh Nguyệt đã đưa ra lựa chọn.
Cô ta nói: "Chủ nhiệm Khương, nếu anh thật sự muốn cưới Gia Gia, em có thể giúp anh."
Cuối cùng Khương Tiến Vọng cũng nhìn cô ta, hứng thú hỏi: "Cô định giúp tôi thế nào?"
Cố Minh Nguyệt cắn môi rồi nói: "Từ nhỏ tình cảm của em và Gia Gia đã rất tốt, Gia Gia rất nghe lời em."
Khương Tiến Vọng lập tức cảm thấy vui vẻ, không hề nghi ngờ Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt không đến mức tự lừa gạt bản thân, không có người thông minh nào sẽ nói ra những lời nói dối có thể bị vạch trần ngay tức khắc.
"Nếu cô có thể khiến Cố Di Gia gả cho tôi, tôi có thể giúp cô chuyển sang vị trí chính thức trong xưởng dệt, đồng thời giới thiệu một đối tượng trong thành phố cho cô."
Rất nhiều người ở nông thôn không thể từ chối điều kiện hậu hĩnh như vậy.
Cố Minh Nguyệt miễn cưỡng đồng ý.
So với chuyện có một công việc chính thức ở thành phố, cô ta càng muốn gả cho Khương Tiến Vọng hơn, gả vào nhà họ Khương chẳng phải còn tốt hơn một việc làm trong thành phố sao?
Sản nghiệp của nhà họ Khương rất lớn, có tiền lại có quyền, chỉ có đứa ngốc mới bỏ qua Khương Tiến Vọng để chọn người khác.
Sau khi tan làm, Cố Minh Nguyệt đạp xe về nhà.
Vừa vào cửa đã thấy người cha kế Cố Tùng Bách đang ngồi ngoài hiên im lặng hút thuốc lá, rồi lại nghe được âm thanh hùng hổ của mẹ cô ta từ phía nhà bếp vọng ra.
"Cha, mẹ, con về rồi." Cố Minh Nguyệt lên tiếng.
Cố Tùng Bách liếc mắt nhìn qua, ậm ừ đáp lại một tiếng.
Cố Minh Nguyệt đã quen với người cha kế trầm tĩnh ít nói này, từ khi cô ta theo mẹ gả tới nhà họ Cố, cha kế vẫn luôn lặng lẽ như vậy, trong nhà ít khi nghe được tiếng nói chuyện của ông ấy.
Trước kia, Cố Minh Nguyệt vẫn luôn cho rằng cha kế là kiểu người yếu đuối vô dụng, chỉ biết cắm đầu làm việc như một con bò già, quanh năm suốt tháng không nói một lời, thậm chí chẳng buồn than mệt.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ cô ta làm chủ, rất nhiều người cảm thấy trong cuộc hôn nhân thứ hai này, Vu Hiểu Lan đã gả đúng người rồi.
Mẹ cô ta là người khôn kéo mạnh mẽ, ít khi chịu thua ai.
Mãi đến một năm kia anh kế Cố Minh Thành gửi tiền về, nhờ người phụ giúp xây dựng một căn nhà cho vợ con và em gái ở, mẹ cô ta lại đến đại đội náo loạn, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cha kế nổi trận lôi đình, mạnh mẽ kéo mẹ cô ta về nhà.
Khi ấy mẹ cô ta không dám thốt ra bất cứ lời nào.
Kể từ đó, Cố Minh Nguyệt đã hiểu chỉ cần không chạm đến giới hạn của cha kế thì dù mẹ cô ta có ầm ĩ cỡ nào, ông ấy cũng không can thiệp vào.
Nhưng chỉ cần chạm vào giới hạn của ông ấy thì đến cả mẹ cô ta cũng không dám hé răng một lời.
Hai anh em Cố Minh Thành chính là giới hạn của cha kế.
Cố Minh Nguyệt thật sự có điều không rõ, nếu đã thế thì sao năm đó phải làm loạn thành như vậy?
Mấy năm nay, cha kế rất ít khi đến nhà anh kế, cứ yên tĩnh ở căn nhà cũ bên này, người nào không rõ còn cảm thấy người cha này thật nhẫn tâm, sau khi đuổi hai đứa con ra ngoài cũng chẳng thèm quan tâm nữa, chỉ lo cưới vợ mới rồi còn sinh con đẻ cái với vợ mới.
Vu Hiểu Lan nghe được giọng con gái, vui vẻ chạy từ trong bếp ra.
"Là Minh Nguyệt à, sao hôm nay con lại về giờ này?"
Từ khi con gái lên thị trấn làm việc, phần lớn thời gian đều ở nhà dì cả, đến ngày nghỉ mới có thể về nhà, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ của con gái.
Cố Minh Nguyệt nói: "Con về thăm mọi người, ngày mai con được nghỉ."
"Ngày mai con được nghỉ?"
"Con đổi ca với công nhân khác."
Vu Hiểu Lan "à" một tiếng, cũng chẳng nghi ngờ gì, bà ta vẫn đang vui vẻ vì con gái về nhà nên không hề thấy được vẻ mặt mất tự nhiên của cô ta.
Đến bữa tối, Vu Hiểu Lan cắt một khúc thịt muối nhỏ hầm chung với đậu que và khoai tây.
Cố Minh Huy về nhà thấy cả bàn đồ ăn, hào hứng hỏi: "Mẹ, hôm nay là ngày tốt gì vậy, sao lại nấu thịt?"
Vu Hiểu Lan nói: "Chị con về, cho con bé ăn ngon một chút."
Cố Minh Huy nghe vậy thì bĩu môi, trong lòng cậu ta cũng biết người quan trọng nhất trong lòng mẹ mình chính là chị gái được dì cả nhìn trúng.
Cố Minh Nguyệt ngồi vào bàn.
Người mẹ Vu Hiểu Lan cứ lải nhải nói cô ta phải tìm được một đối tượng trên thị trấn, sau đó lại càm ràm người cha kế đang lặng lẽ ăn cơm, mắng ông ấy vô dụng, khiến bà ta phải cực khổ cả đời, năm đó bà ta mù mắt mới gả cho ông ấy. Cố Minh Huy lại mặc kệ mọi chuyện, chỉ lo với tay gắp thịt trong nồi...
Như này mới chính là gia đình của cô ta.
Hôm sau, Cố Minh Nguyệt mang theo một túi bánh quy đến nhà Trần Ngải Phương.
Bảo Hoa chạy ra mở cửa cho cô ta, cô nhóc con ngẩng đầu, lảnh lót lên tiếng hỏi: "Cô cả, cô tới tìm cô út sao? Lâu rồi cô không tới thăm cô út đó."
Mỗi lần cô cả tới nhà đều tìm cô út chứ không tìm ai khác, cô bé đã quen rồi.
Cố Minh Nguyệt "ừ" đáp lại, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, cô ta đưa bánh quy cho cô bé rồi nói: "Gần đây trong xưởng nhiều việc nên cô không có thời gian qua đây."
Bảo Hoa "à"một tiếng, cũng không nói là tin hay không.
Sau khi Cố Minh Nguyệt tốt nghiệp cấp ba đã được vào xưởng dệt làm công nhân thời vụ nhờ sự giúp đỡ của dì cả, tính đến giờ cũng đã làm được mấy năm. Cô ta rất ít khi về công xã, dù có trở về thì cũng rất bận nên không biết năng lực chiến đấu của đứa cháu gái Bảo Hoa năm tuổi này, vì thế cô ta chỉ đối xử với cô bé như một đứa trẻ bình thường.
Sau khi vào nhà lại không nhìn thấy bóng dáng Cố Di Gia ở nhà chính, Cố Minh Nguyệt lập tức tới thẳng phòng làm việc.
Quả nhiên, vừa đến gần đã nghe được tiếng máy may.
Cố Minh Nguyệt bước vào, nhìn thấy Cố Di Gia đang ngồi trước máy may may quần áo.
Máy may được đặt ngay cửa sổ, cửa sổ rộng mở, ánh nắng sáng ngời, còn Cố Di Gia thì đang đắm mình trong cái nắng hè rực rỡ đó, trông giống như giai nhân trong những bức tranh cổ, vừa tĩnh lặng vừa xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Minh Nguyệt tối sầm lại.
Mỗi lần nhìn thấy cô em kế này, trong lòng cô ta đều tràn ngập sự ghen tị.
Nếu bản thân cũng có vẻ ngoài xinh đẹp như Cố Di Gia, có phải Khương Tiến Vọng sẽ lựa chọn cô ta không? Cô ta cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí để lấy lòng dì cả, lấy lòng những người xung quanh, cũng không cần phải nỗ lực nhiều năm như vậy mà mãi vẫn không thể trở thành công nhân chính thức của xưởng dệt, đã qua mấy năm, cô ta vẫn chỉ là một công nhân thời vụ.
Cô ta từng nghe được người dân trong thôn xì xào rằng ông trời ban cho Cố Di Gia gương mặt tuyệt mỹ như thế cho nên mới lấy đi sức khỏe của cô.
Lời này cũng đúng được mấy phần.
Có đôi khi Cố Minh Nguyệt đã nghĩ, nếu cô ta có được vẻ đẹp như vậy, muốn cô ta thành một con ma ốm cô ta cũng bằng lòng.
Cô ta quá rõ vẻ bề ngoài quan trọng với người phụ nữ như thế nào.
Cô ta từng vô tình nghe được đám thanh niên trí thức bên đó nói rằng Cố Di Gia chính là mỹ nhân ốm yếu được đề cập trong sách vở - Lâm muội muội, tuy rằng đau ốm liên miên nhưng sắc đẹp của cô không hề bị ảnh hưởng một chút nào, nhan sắc lúc bệnh tật đó càng khiến người ta xót thương hơn.
Cố Minh Nguyệt đứng ngoài cửa một hồi, thấy Cố Di Gia vẫn nghiêm túc đạp máy may, hoàn toàn không phát hiện cô ta đã tới nên đành phải lên tiếng.
"Gia Gia."
Cố Di Gia dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
Đúng lúc đang mệt mỏi, cô từ từ đỡ máy may đứng dậy, động tác cứ như một người già chậm chạp.
Cũng không còn cách nào khác, có một lần cô quên mất cái cơ thể bỏ đi này không phải như trước kia, đứng dậy quá nhanh là cảm thấy trước mắt tối sầm, hai tai ù đi, lập tức té xỉu, phải nằm trên giường hơn nửa ngày trời mới hồi phục lại, suýt chút nữa đã dọa ba mẹ con Trần Ngải Phương hết hồn.
Kể từ đó cô đã học được một bài học là không dám vội vàng nóng nảy nữa.
Nhưng mà đôi lúc vẫn sẽ quên.
Cố Di Gia bước sang một bên rồi ngồi xuống, cầm lấy chiếc cốc men trên bàn uống một hớp nước, lại thấy nước đã lạnh nên đành đặt xuống.
Cơ thể này thật sự quá yếu ớt, bắt buộc phải uống nước ấm, chỉ cần lạnh một chút là không được.
Cô nhìn Cố Minh Nguyệt rồi hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Cố Minh Nguyệt bị cô làm lơ một hồi, trong lòng có chút hụt hẫng, cô ta rõ ràng có thể cảm giác được sự xa cách của cô.
Cô ta cũng ngồi xuống và nói: "Hôm nay chị được nghỉ nên sang thăm em, chị em chúng ta đã lâu không nói chuyện nên chị muốn tâm sự với em một chút."
Cố Di Gia: "..."
Cố Di Gia ngạc nhiên nhìn cô ta, không nghĩ tới nữ chính lại là kiểu người này.
Có lẽ có người mẹ ruột như Vu Hiểu Lan nên mới làm nổi bật sự hiếm lạ của Cố Minh Nguyệt, cô ta mới không bị người khác ghét bỏ, tuy rằng cô ta theo Vu Hiểu Lan tới nhà họ Cố nhưng cả nhà họ Cố không có ai ghét cô ta cả.
Đến cả nguyên chủ cũng xem cô ta như chị em tốt.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra một số vấn đề.
Ví dụ như Cố Minh Nguyệt không hề đối xử thật lòng với nguyên chủ, thậm chí cô ta còn cảm thấy mình hơn người khi ở trước mặt nguyên chủ vì sức khỏe của cô không tốt, bên cạnh đó còn âm thầm ghen tị với nhan sắc của nguyên chủ.
Tóm lại đây cũng là tâm lý của một người bình thường thôi, có ưu điểm cũng có khuyết điểm.