Xuyên Thư 70: Bệnh Nhược Mỹ Nhân

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Cố Di Gia ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể không còn yếu ớt như trước nữa.

Có lẽ do từ nhỏ là một đứa trẻ khỏe mạnh, luôn tràn đầy năng lượng, vì thế từ trước đến nay Cố Di Gia không bao giờ có thể ngồi yên được, vậy mà không ngờ cô lại ở trong nhà không bước chân ra cửa cả nửa tháng trời rồi.

Không phải vì cô không muốn ra ngoài, cũng không phải cô chịu đựng được sự cô đơn, nhàn rỗi ấy mà thật sự là cơ thể này chỉ cần đi vài bước đã mệt đến mức váng đầu hoa mắt, ngộ nhỡ té xỉu giữa đường thì sẽ dọa mọi người.

Cố Di Gia cảm giác cơ thể đã nhẹ hàng hơn nhiều, cơn bệnh vừa qua thì suy nghĩ nào đó lại nảy lên trong đầu cô.

Mặc dù hiện tại cô không gặp được chuyện gì như ý nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cô vẫn phải tiếp tục sống sót trong thời đại này, không thể chỉ vì biết trước được số phận nên không muốn sống nữa đúng không?

Có thể sống thì có ai muốn chết đâu.

Nghe nói cô muốn đi ra ngoài, Bảo Hoa giống như gặp được kẻ địch: "Cô út, cô định đi đâu thế?"

Cố Di Gia cười nói: "Cô muốn tới nhà bà nội Hoàng tìm chị Bình Bình, lúc trước cô đã đồng ý may một cái váy cho chị ấy. Giờ cô khỏe lại rồi, có thể may giúp chị Bình Bình."

Đây cũng không phải là cô lấy cớ bậy bạ, chuyện này nguyên chủ thật sự đã đồng ý.

Cơ thể của nguyên chủ không được tốt nên chỉ có thể làm mấy việc nhẹ nhàng, trong đó có việc may quần áo cho người khác.

Trong nhà có một chiếc máy may, đây chính là một trong những sính lễ mà anh trai mua cho chị dâu. Nhưng mà Trần Ngải Phương may quần áo rất tệ, lúc may xong đến bản thân cô ấy cũng không muốn mặc, về sau quần áo của người trong nhà đều do cô em chồng tự tay may.

Nguyên chủ là một cô gái vừa khéo tay vừa thông minh nên quần áo làm ra còn đẹp hơn quần áo do những người thợ may trong cửa hàng bách hóa may. Mấy cô gái yêu thích cái đẹp trong thôn đều đến nhờ nguyên chủ may hộ quần áo rồi trả một ít tiền thù lao.

Cứ thế, nguyên chủ cũng xem như là kiếm được tiền bằng khả năng của mình.

Chỉ tiếc là cơ thể của nguyên chủ hay ốm yếu nên không thể chịu mệt được, cũng không dám nhận nhiều việc thành ra không kiếm được bao nhiêu.

Lúc trước Cố Di Gia đã từng học ngành Thiết kế thời trang ở trường đại học, chuyện khác không biết chứ chuyện dùng máy may làm ra một bộ quần áo thì rất đơn giản, hơn nữa vì có thêm trí nhớ của nguyên chủ nên cũng hiểu được ở thời đại này cái gì có thể làm cái gì không, cho nên thật sự cô cũng không lo lắng gì.

Hiện tại sức khỏe đã tốt hơn đôi chút, cô cũng muốn kiếm ít tiền.

Dù sao thì không thể bắt anh trai và chị dâu nuôi mãi đúng không? Ngay cả một cô gái như nguyên chủ cũng không muốn anh trai và chị dâu nuôi phải nuôi mình cả đời, cô lại càng không.

Ánh nắng ở phía nam chói chang như một quả cầu lửa lớn.

Cố Di Gia vẫn che ô đi ra cửa, cô rất sợ phơi nắng một lúc lại bị cảm nắng rồi té xỉu.

Cô đã cảm nhận được hoàn toàn mức độ yếu ớt của cơ thể này, hiện tại cô cũng không dám làm việc tùy tiện nữa mà cực kỳ yêu quý cơ thể của mình.

Không phải từ nay về sau phải bảo vệ cơ thể của mình thật cẩn thận thôi sao, cô có thể làm được!

Không phải từ nay về sau không được làm những việc như không được chạy nhanh, không được lên núi xuống biển, không được ăn no uống say thôi sao... Hu hu hu, cô vẫn có thể làm được!

Chỉ cần có thể sống sót, Cố Di Gia sẽ cố gắng để được sống, không thể phụ lòng tất cả những người quan tâm bảo vệ cô.

Bảo Hoa đi bên cạnh cô út giống như một người vệ sĩ nhỏ đang bảo vệ cô.

Trên đường đi, Cố Di Gia gặp được không ít xã viên đang làm việc trong ruộng, bọn họ nhìn thấy hai cô cháu cũng mỉm cười chào hỏi rồi hỏi thăm sức khỏe của cô.

Cố Di Gia lễ phép trả lời: "Bây giờ cháu đã đỡ hơn nhiều rồi ạ. Hôm nay cháu ra ngoài đi dạo, cảm ơn các cô dì chú bác đã quan tâm ạ."

Mấy người xã viên đợi hai cô cháu đi xa mới chẹp chẹp miệng, bọn họ cảm thấy hình như Cố Di Gia có gì đó khang khác.

"Cô con gái của nhà anh cả Cố hình như hoạt bát hơn nhiều rồi, lúc trước nói chuyện với nó cảm giác nó rất ốm yếu, giọng cũng nhỏ, nghe không có chút sức lực nào cả."

Giọng nói vừa rồi không thể xem là khỏe mạnh lắm nhưng cũng có được vài phần sức lực, trông cô cũng năng động, cởi mở. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đó trắng đến phát sáng, mang theo vẻ đẹp không thể diễn tả được.

Mọi người xung quanh cũng gật đầu phụ họa, bọn họ cũng cảm nhận được sự thay đổi của Cố Di Gia.

"Có sẽ là sức khỏe thật sự đã ổn hơn, con người chỉ cần cơ thể khỏe mạnh thì tâm trạng cũng trở nên tốt theo mà."

"Nếu là như thế thì tốt quá, vợ chồng cậu Minh Thành cũng không cần phải lo lắng cho nó suốt nữa, cứ sợ không biết lúc nào nó sẽ..."

*

Cố Di Gia đi vào nhà của bà nội Hoàng mới phát hiện trong nhà chỉ có một mình bà ở nhà.

Bà nội Hoàng đang phơi nắng mấy quả dưa leo vừa hái về để chuẩn bị làm dưa chua, chỉ cần muối xong là có thể ăn được cả năm.

Trong khoảng đất trống giữa sân có đặt mấy cái mẹt, trên mặt phơi đầy sợi dưa leo và đậu que. Đậu que có thể làm đậu que muối chua hoặc phơi nắng cho khô rồi cất đến mùa đông lấy ra ăn sẽ có hương vị đặc sắc riêng.

Mùa đông ở phía nam chưa bao giờ thiếu các loại rau củ nên bọn họ không thích ăn rau phơi khô.

Bà nội Hoàng nhìn thấy hai cô cháu Cố Di Gia thì cười gọi cả hai vào nhà.

Tính tình của bà nội Hoàng rất hiền lành nên nhiều người trong thôn đều thích và kính trọng bà, nhà ai gặp việc gì khó bà đều cố gắng giúp đỡ trong khả năng của mình.

Hai anh em Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng rất thích bà nội Hoàng, đôi khi Trần Ngải Phương muốn dẫn cô em chồng đến bệnh viện cũng sẽ gửi hai đứa ở nhà bà nội Hoàng.

Năm đó lúc mới sinh Cố Di Gia yếu ớt như một con mèo con, tiếng khóc nhỏ đến mức không nghe thấy được, lại không có mẹ ruột chăm sóc nên ai cũng cảm thấy cô không sống nổi. Chính bà nội Hoàng thấy không đành lòng nên đã ôm cô về nhà rồi nói với cô con dâu còn đang cho con bú trong nhà cho cô bú sữa hơn nửa tháng, cùng lúc đó bà lại dạy Cố Minh Thành mới mười tuổi cách để chăm sóc một em bé là như thế nào.

Cố Di Gia có thể sống sót có hơn một nửa là do công lao của bà nội Hoàng.

Cho nên hiện tại quan hệ của hai nhà rất thân thiết, hai anh em Cố Minh Thành đều kính trọng bà như bà nội ruột thịt của mình.

Cố Di Gia ngồi xuống gấp ô lại rồi mới hỏi: "Bà nội Hoàng, chị Bình Bình có ở nhà không ạ?"

"Hôm nay Bình Bình lên thị trấn rồi, nghe nói là trên thành phố cử giáo sư nông học xuống nông thôn dạy cho mọi người cách phòng sâu bệnh cho hoa màu, trong đội có mấy suất nên cử con bé đi học tập với đoàn giáo sư đó, giờ chưa về nhà đâu." Bà nội Hoàng rót cho Cố Di Gia một chén nước rồi hỏi: "Gia Gia thấy trong người sao rồi?"

"Bà nội Hoàng cứ yên tâm, sức khỏe của cháu tốt hơn nhiều rồi ạ." Cố Di Gia nâng mặt lên cười thật tươi với bà.

Mặc dù cô có một khuôn mặt đẹp như tiên nữ, khi không cười thì tựa như nàng tiên không dính bụi trần nhưng lúc cười rộ lên lại như ánh nắng mùa xuân làm cho cả thế giới sáng rực lên.

Bà nội Hoàng cực kỳ vui mừng, bà phát hiện ra lúc này trông cô có tinh thần hơn rất nhiều, trong lòng thầm gật đầu.

Cố Di Gia biết Bình Bình không ở nhà nên cũng không ngồi lâu để khỏi quấy rầy đến công việc của người khác, cho nên cô đã nhờ bà nội Hoàng chuyển lời cho Hoàng Bình Bình là lúc nào có thời gian rảnh thì qua nhà cô một chuyến.

Bà nội Hoàng hỏi có chuyện gì thì mới biết được là cháu gái của mình từng nhờ Cố Di Gia may quần áo nên khiển trách: "Sức khỏe của cháu không tốt, không thể chịu mệt, quần áo của Bình Bình cũng nhiều rồi, thiếu một bộ cũng không sao đâu."

Cố Di Gia cười cười ngượng ngùng nói: "Chị Bình Bình có trả tiền may quần áo cho cháu rồi ạ."

"Đây là đương nhiên, ai may quần áo cho người ta mà không lấy tiền chứ? Cháu tốt tính nên chỉ lấy một nửa tiền, Bình Bình cũng nói quần áo cháu may vừa đẹp lại vừa rẻ."

Cố Di Gia đáp lại: "Chị Bình Bình là người bận rộn, chị ấy thường xuyên được cử làm đại biểu của công xã chúng ta để lên thị trấn học tập và làm việc, vậy nên cũng cần phải ăn mặc xinh đẹp hơn ạ."

Lời này làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái, khuôn mặt của bà nội Hoàng tràn đầy ý cười.

Sau khi rời khỏi nhà bà nội Hoàng, Cố Di Gia cũng không đi đâu nữa mà che ô về nhà.

Cô mới đến gần cửa nhà thì thấy thím ba Cố đang đứng dưới bóng cây nói chuyện với một người phụ nữ trung niên có dáng người mập mạp.

Quần áo của người phụ nữ trung niên này rất lịch sự gọn gàng, không giống với nông dân, dáng người còn to béo như vậy nên bình thường cũng ăn được nhiều thứ tốt. Giờ chính là năm bảy ba, phải biết rằng thời buổi này không có bao nhiêu người có thể ăn đến mức mập mạp như vậy, nhìn xung quanh thì người gầy mới được xem là bình thường.

Hai người kia nhìn thấy hai cô cháu Cố Di Gia thì đều nhìn sang, người phụ nữ trung niên kia đánh giá cô từ đầu đến chân giống như đang cân thịt heo để bán, khiến cho người khác cảm giác trong lòng rất khó chịu.

Cố Di Gia thản nhiên nhìn qua rồi rũ mắt.

"Gia Gia, con đi đâu vậy?" Thím ba Cố hỏi: "Sức khỏe của con ổn rồi à?"

Cố Di Gia tùy ý đáp lại một tiếng rồi dẫn Bảo Hoa về nhà, không thèm để ý hai người đó.

Chờ hai cô cháu đã vào cửa, người phụ nữ trung niên kia mới nói: "Cô con gái nhỏ này của nhà họ Cố đúng là xinh xắn, nhìn qua cứ tưởng là người thành phố, bảo sao chủ nhiệm Khương phí hết tâm tư để cưới được cô ấy."

Thím ba Cố nở một nụ cười miễn cưỡng.

Lần trước Trần Ngải Phương tìm tới nhà bà ta làm cho bà ta rất sợ hãi nên cũng không dám đi tìm Cố Di Gia nữa.

Ấy thế mà bà mối này còn tới đây hỏi thăm xem thím ba Cố đã thuyết phục được Cố Di Gia hay chưa, chủ nhiệm Khương đã không đợi được nữa muốn quyết định chuyện hôn nhân này.

Bà mối sống trên thị trấn, mọi người hay gọi là bác Vương, có không ít cặp đôi nam nữ được bà ta tác hợp nên bà ta chính là bà mối giỏi ở thị trấn, có rất nhiều chàng trai cô gái trẻ tuổi muốn tìm đối tượng đều đến gặp bà ta để nhờ giới thiệu người yêu.

Thật ra bác Vương rất ghét bỏ mấy cô gái ở nông thôn nhưng Khương Tiến Vọng tìm gặp bà ta và hứa hẹn sẽ cho bà ta một khoản tiền cảm tạ mai mối rất lớn nên bà ta mới không nỡ từ chối, trong lòng bà ta cũng cực kỳ quan tâm chuyện này.

Nhưng mà chị dâu của Cố Di Gia lại rất ghê gớm, bà ta muốn đối phó cô ấy là một chuyện không dễ dàng, nếu bị từ chối thẳng thừng thì sẽ khiến Khương Tiến Vọng bị mất mặt, đến lúc đó chỉ sợ tâm tình của vị chủ nhiệm Khương này không vui, kế tiếp là giận chó đánh mèo với bà ta.

Cho nên cách tốt nhất chính là làm cho Cố Di Gia tự mình đồng ý.

Bác Vương hỏi: "Đứa con gái nhỏ của nhà họ Cố còn chưa đồng ý à?"

"Trong thời gian này cháu nó vẫn đang bồi dưỡng sức khỏe, nó còn chẳng ra khỏi cửa nhà thì làm sao tôi dám tự tiện đến thăm." Thím ba Cố giải thích.

Bà ta không muốn trả lại ba mươi đồng kia, cũng không dám đụng tới hổ cái Trần Ngải Phương này, bà ta thật sự cũng rất nóng ruột.

Bác Vương nói: "Cô nhanh nhanh chút đi, phía chủ nhiệm Khương đã hối thúc nhiều lần rồi." Hôm nay bà ta tìm đến đây cũng là vì Khương Tiến Vọng thúc giục đến mức không chịu được nên đành phải tới đây hỏi thăm xem thế nào.

Thím ba Cố miễn cưỡng "ừm" một tiếng.

Bà ta mới tiễn bác Vương đi, quay đầu lại đã thấy có một cái đầu nhỏ thò ra từ cửa nhà của Trần Ngải Phương nhìn sang bên này, khóe miệng của bà ta giật giật.

Con nhóc chết tiệt mới tí tuổi mà tính tình đã rất khôn lanh, nếu không phải vì con bé đó vẫn luôn đi theo Cố Di Gia thì bà ta đã thuyết phục được cô từ sớm rồi.

Bảo Hoa cũng không sợ thím ba Cố, cô bé cười cười với bà ta rồi rụt đầu lại.

Cô bé chạy lon ton đi tìm cô út: "Bà thím ba nói chuyện gì đó với bà bác mập mạp mà cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà của chúng ta! Cô út, con cảm thấy mấy người đó nhất định là có ý đồ xấu."

Cố Di Gia chỉ cười rồi sờ sờ đầu cô bé chứ không nói gì.

Khoảng thời gian này, cô ở nhà bồi dưỡng sức khỏe, trừ mấy ngày mới xuất viện là có bà con họ hàng và bạn bè tới đây thăm hỏi ra thì sau đó cũng không có ai đi nữa vì sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.

Thím ba Cố cũng không tới nhà.

Trong lòng Cố Di Gia hiểu được, chắc là lần trước chị dâu Trần Ngải Phương đến gặp thím ba Cố nói chuyện gì khiến bà ta sợ hãi nên khoảng thời gian này bà ta mới không dám tìm gặp cô.

Mặc dù không tới nhưng Cố Di Gia cũng biết thím ba Cố này vẫn đang kìm nén trong lòng, dựa vào diễn biến tình tiết trong truyện thì bà ta sẽ nhanh chóng có hành động tiếp theo, đến lúc đó không chỉ có một mình bà ta mà còn cả nhà họ Cố đều sẽ tham gia.

Điều kiện của Khương Tiến Vọng trong mắt người ở quê thật sự quá tốt, ai mà không muốn gả con gái cho anh ta chứ?

Nhà họ Cố cũng rất muốn.

Mặc dù nguyên chủ bị nuôi dưỡng đến mức ngây thơ khờ dại nhưng vì sức khỏe không tốt nên tính cách cực kỳ nhạy cảm.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe được rất nhiều lời ra tiếng vào nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy bản thân làm phiền anh trai và chị dâu, trong lòng cô cũng cực kỳ áy náy. Thậm chí có thể nói sức khỏe của cô không tốt cũng có thể là do hổ thẹn trong lòng nên luôn suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng không tốt thì cơ thể làm sao khỏe mạnh được?

Người nhà họ Cố vừa làm ầm ĩ, nguyên chủ chỉ biết mình đã làm liên lụy đến anh trai và chị dâu, cho nên ngốc nghếch muốn tránh khỏi Khương Tiến Vọng thật xa...

Nghĩ tới đây, Cố Di Gia cảm thấy mớ hỗn độn trước mắt cần phải xử lý.

Những chuyện phiền toái cần giải quyết còn nhiều nên hàng ngày cô phải sống thật vui vẻ.

Biết đâu được tâm trạng của cô thoải mái thì sức khỏe cũng tốt lên thì sao? Cô cũng không muốn cứ ốm đau mãi như thế, lỡ ngày nào không cẩn thận lại chết... giác cơ thể đã nhẹ hàng hơn nhiều, cơn bệnh vừa qua thì suy nghĩ nào đó lại nảy lên trong đầu cô.

Mặc dù hiện tại cô không gặp được chuyện gì như ý nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cô vẫn phải tiếp tục sống sót trong thời đại này, không thể chỉ vì biết trước được số phận nên không muốn sống nữa đúng không?

Có thể sống thì có ai muốn chết đâu.

Nghe nói cô muốn đi ra ngoài, Bảo Hoa giống như gặp được kẻ địch: "Cô út, cô định đi đâu thế?"

Cố Di Gia cười nói: "Cô muốn tới nhà bà nội Hoàng tìm chị Bình Bình, lúc trước cô đã đồng ý may một cái váy cho chị ấy. Giờ cô khỏe lại rồi, có thể may giúp chị Bình Bình."

Đây cũng không phải là cô lấy cớ bậy bạ, chuyện này nguyên chủ thật sự đã đồng ý.

Cơ thể của nguyên chủ không được tốt nên chỉ có thể làm mấy việc nhẹ nhàng, trong đó có việc may quần áo cho người khác.

Trong nhà có một chiếc máy may, đây chính là một trong những sính lễ mà anh trai mua cho chị dâu. Nhưng mà Trần Ngải Phương may quần áo rất tệ, lúc may xong đến bản thân cô ấy cũng không muốn mặc, về sau quần áo của người trong nhà đều do cô em chồng tự tay may.

Nguyên chủ là một cô gái vừa khéo tay vừa thông minh nên quần áo làm ra còn đẹp hơn quần áo do những người thợ may trong cửa hàng bách hóa may. Mấy cô gái yêu thích cái đẹp trong thôn đều đến nhờ nguyên chủ may hộ quần áo rồi trả một ít tiền thù lao.

Cứ thế, nguyên chủ cũng xem như là kiếm được tiền bằng khả năng của mình.

Chỉ tiếc là cơ thể của nguyên chủ hay ốm yếu nên không thể chịu mệt được, cũng không dám nhận nhiều việc thành ra không kiếm được bao nhiêu.

Lúc trước Cố Di Gia đã từng học ngành Thiết kế thời trang ở trường đại học, chuyện khác không biết chứ chuyện dùng máy may làm ra một bộ quần áo thì rất đơn giản, hơn nữa vì có thêm trí nhớ của nguyên chủ nên cũng hiểu được ở thời đại này cái gì có thể làm cái gì không, cho nên thật sự cô cũng không lo lắng gì.

Hiện tại sức khỏe đã tốt hơn đôi chút, cô cũng muốn kiếm ít tiền.

Dù sao thì không thể bắt anh trai và chị dâu nuôi mãi đúng không? Ngay cả một cô gái như nguyên chủ cũng không muốn anh trai và chị dâu nuôi phải nuôi mình cả đời, cô lại càng không.

Ánh nắng ở phía nam chói chang như một quả cầu lửa lớn.

Cố Di Gia vẫn che ô đi ra cửa, cô rất sợ phơi nắng một lúc lại bị cảm nắng rồi té xỉu.

Cô đã cảm nhận được hoàn toàn mức độ yếu ớt của cơ thể này, hiện tại cô cũng không dám làm việc tùy tiện nữa mà cực kỳ yêu quý cơ thể của mình.

Không phải từ nay về sau phải bảo vệ cơ thể của mình thật cẩn thận thôi sao, cô có thể làm được!

Không phải từ nay về sau không được làm những việc như không được chạy nhanh, không được lên núi xuống biển, không được ăn no uống say thôi sao... Hu hu hu, cô vẫn có thể làm được!

Chỉ cần có thể sống sót, Cố Di Gia sẽ cố gắng để được sống, không thể phụ lòng tất cả những người quan tâm bảo vệ cô.

Bảo Hoa đi bên cạnh cô út giống như một người vệ sĩ nhỏ đang bảo vệ cô.

Trên đường đi, Cố Di Gia gặp được không ít xã viên đang làm việc trong ruộng, bọn họ nhìn thấy hai cô cháu cũng mỉm cười chào hỏi rồi hỏi thăm sức khỏe của cô.

Cố Di Gia lễ phép trả lời: "Bây giờ cháu đã đỡ hơn nhiều rồi ạ. Hôm nay cháu ra ngoài đi dạo, cảm ơn các cô dì chú bác đã quan tâm ạ."

Mấy người xã viên đợi hai cô cháu đi xa mới chẹp chẹp miệng, bọn họ cảm thấy hình như Cố Di Gia có gì đó khang khác.

"Cô con gái của nhà anh cả Cố hình như hoạt bát hơn nhiều rồi, lúc trước nói chuyện với nó cảm giác nó rất ốm yếu, giọng cũng nhỏ, nghe không có chút sức lực nào cả."

Giọng nói vừa rồi không thể xem là khỏe mạnh lắm nhưng cũng có được vài phần sức lực, trông cô cũng năng động, cởi mở. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đó trắng đến phát sáng, mang theo vẻ đẹp không thể diễn tả được.

Mọi người xung quanh cũng gật đầu phụ họa, bọn họ cũng cảm nhận được sự thay đổi của Cố Di Gia.

"Có sẽ là sức khỏe thật sự đã ổn hơn, con người chỉ cần cơ thể khỏe mạnh thì tâm trạng cũng trở nên tốt theo mà."

"Nếu là như thế thì tốt quá, vợ chồng cậu Minh Thành cũng không cần phải lo lắng cho nó suốt nữa, cứ sợ không biết lúc nào nó sẽ..."

*

Cố Di Gia đi vào nhà của bà nội Hoàng mới phát hiện trong nhà chỉ có một mình bà ở nhà.

Bà nội Hoàng đang phơi nắng mấy quả dưa leo vừa hái về để chuẩn bị làm dưa chua, chỉ cần muối xong là có thể ăn được cả năm.

Trong khoảng đất trống giữa sân có đặt mấy cái mẹt, trên mặt phơi đầy sợi dưa leo và đậu que. Đậu que có thể làm đậu que muối chua hoặc phơi nắng cho khô rồi cất đến mùa đông lấy ra ăn sẽ có hương vị đặc sắc riêng.

Mùa đông ở phía nam chưa bao giờ thiếu các loại rau củ nên bọn họ không thích ăn rau phơi khô.

Bà nội Hoàng nhìn thấy hai cô cháu Cố Di Gia thì cười gọi cả hai vào nhà.

Tính tình của bà nội Hoàng rất hiền lành nên nhiều người trong thôn đều thích và kính trọng bà, nhà ai gặp việc gì khó bà đều cố gắng giúp đỡ trong khả năng của mình.

Hai anh em Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng rất thích bà nội Hoàng, đôi khi Trần Ngải Phương muốn dẫn cô em chồng đến bệnh viện cũng sẽ gửi hai đứa ở nhà bà nội Hoàng.

Năm đó lúc mới sinh Cố Di Gia yếu ớt như một con mèo con, tiếng khóc nhỏ đến mức không nghe thấy được, lại không có mẹ ruột chăm sóc nên ai cũng cảm thấy cô không sống nổi. Chính bà nội Hoàng thấy không đành lòng nên đã ôm cô về nhà rồi nói với cô con dâu còn đang cho con bú trong nhà cho cô bú sữa hơn nửa tháng, cùng lúc đó bà lại dạy Cố Minh Thành mới mười tuổi cách để chăm sóc một em bé là như thế nào.

Cố Di Gia có thể sống sót có hơn một nửa là do công lao của bà nội Hoàng.

Cho nên hiện tại quan hệ của hai nhà rất thân thiết, hai anh em Cố Minh Thành đều kính trọng bà như bà nội ruột thịt của mình.

Cố Di Gia ngồi xuống gấp ô lại rồi mới hỏi: "Bà nội Hoàng, chị Bình Bình có ở nhà không ạ?"

"Hôm nay Bình Bình lên thị trấn rồi, nghe nói là trên thành phố cử giáo sư nông học xuống nông thôn dạy cho mọi người cách phòng sâu bệnh cho hoa màu, trong đội có mấy suất nên cử con bé đi học tập với đoàn giáo sư đó, giờ chưa về nhà đâu." Bà nội Hoàng rót cho Cố Di Gia một chén nước rồi hỏi: "Gia Gia thấy trong người sao rồi?"

"Bà nội Hoàng cứ yên tâm, sức khỏe của cháu tốt hơn nhiều rồi ạ." Cố Di Gia nâng mặt lên cười thật tươi với bà.

Mặc dù cô có một khuôn mặt đẹp như tiên nữ, khi không cười thì tựa như nàng tiên không dính bụi trần nhưng lúc cười rộ lên lại như ánh nắng mùa xuân làm cho cả thế giới sáng rực lên.

Bà nội Hoàng cực kỳ vui mừng, bà phát hiện ra lúc này trông cô có tinh thần hơn rất nhiều, trong lòng thầm gật đầu.

Cố Di Gia biết Bình Bình không ở nhà nên cũng không ngồi lâu để khỏi quấy rầy đến công việc của người khác, cho nên cô đã nhờ bà nội Hoàng chuyển lời cho Hoàng Bình Bình là lúc nào có thời gian rảnh thì qua nhà cô một chuyến.

Bà nội Hoàng hỏi có chuyện gì thì mới biết được là cháu gái của mình từng nhờ Cố Di Gia may quần áo nên khiển trách: "Sức khỏe của cháu không tốt, không thể chịu mệt, quần áo của Bình Bình cũng nhiều rồi, thiếu một bộ cũng không sao đâu."

Cố Di Gia cười cười ngượng ngùng nói: "Chị Bình Bình có trả tiền may quần áo cho cháu rồi ạ."

"Đây là đương nhiên, ai may quần áo cho người ta mà không lấy tiền chứ? Cháu tốt tính nên chỉ lấy một nửa tiền, Bình Bình cũng nói quần áo cháu may vừa đẹp lại vừa rẻ."

Cố Di Gia đáp lại: "Chị Bình Bình là người bận rộn, chị ấy thường xuyên được cử làm đại biểu của công xã chúng ta để lên thị trấn học tập và làm việc, vậy nên cũng cần phải ăn mặc xinh đẹp hơn ạ."

Lời này làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái, khuôn mặt của bà nội Hoàng tràn đầy ý cười.

Sau khi rời khỏi nhà bà nội Hoàng, Cố Di Gia cũng không đi đâu nữa mà che ô về nhà.

Cô mới đến gần cửa nhà thì thấy thím ba Cố đang đứng dưới bóng cây nói chuyện với một người phụ nữ trung niên có dáng người mập mạp.

Quần áo của người phụ nữ trung niên này rất lịch sự gọn gàng, không giống với nông dân, dáng người còn to béo như vậy nên bình thường cũng ăn được nhiều thứ tốt. Giờ chính là năm bảy ba, phải biết rằng thời buổi này không có bao nhiêu người có thể ăn đến mức mập mạp như vậy, nhìn xung quanh thì người gầy mới được xem là bình thường.

Hai người kia nhìn thấy hai cô cháu Cố Di Gia thì đều nhìn sang, người phụ nữ trung niên kia đánh giá cô từ đầu đến chân giống như đang cân thịt heo để bán, khiến cho người khác cảm giác trong lòng rất khó chịu.

Cố Di Gia thản nhiên nhìn qua rồi rũ mắt.

"Gia Gia, con đi đâu vậy?" Thím ba Cố hỏi: "Sức khỏe của con ổn rồi à?"

Cố Di Gia tùy ý đáp lại một tiếng rồi dẫn Bảo Hoa về nhà, không thèm để ý hai người đó.

Chờ hai cô cháu đã vào cửa, người phụ nữ trung niên kia mới nói: "Cô con gái nhỏ này của nhà họ Cố đúng là xinh xắn, nhìn qua cứ tưởng là người thành phố, bảo sao chủ nhiệm Khương phí hết tâm tư để cưới được cô ấy."

Thím ba Cố nở một nụ cười miễn cưỡng.

Lần trước Trần Ngải Phương tìm tới nhà bà ta làm cho bà ta rất sợ hãi nên cũng không dám đi tìm Cố Di Gia nữa.

Ấy thế mà bà mối này còn tới đây hỏi thăm xem thím ba Cố đã thuyết phục được Cố Di Gia hay chưa, chủ nhiệm Khương đã không đợi được nữa muốn quyết định chuyện hôn nhân này.

Bà mối sống trên thị trấn, mọi người hay gọi là bác Vương, có không ít cặp đôi nam nữ được bà ta tác hợp nên bà ta chính là bà mối giỏi ở thị trấn, có rất nhiều chàng trai cô gái trẻ tuổi muốn tìm đối tượng đều đến gặp bà ta để nhờ giới thiệu người yêu.

Thật ra bác Vương rất ghét bỏ mấy cô gái ở nông thôn nhưng Khương Tiến Vọng tìm gặp bà ta và hứa hẹn sẽ cho bà ta một khoản tiền cảm tạ mai mối rất lớn nên bà ta mới không nỡ từ chối, trong lòng bà ta cũng cực kỳ quan tâm chuyện này.

Nhưng mà chị dâu của Cố Di Gia lại rất ghê gớm, bà ta muốn đối phó cô ấy là một chuyện không dễ dàng, nếu bị từ chối thẳng thừng thì sẽ khiến Khương Tiến Vọng bị mất mặt, đến lúc đó chỉ sợ tâm tình của vị chủ nhiệm Khương này không vui, kế tiếp là giận chó đánh mèo với bà ta.

Cho nên cách tốt nhất chính là làm cho Cố Di Gia tự mình đồng ý.

Bác Vương hỏi: "Đứa con gái nhỏ của nhà họ Cố còn chưa đồng ý à?"

"Trong thời gian này cháu nó vẫn đang bồi dưỡng sức khỏe, nó còn chẳng ra khỏi cửa nhà thì làm sao tôi dám tự tiện đến thăm." Thím ba Cố giải thích.

Bà ta không muốn trả lại ba mươi đồng kia, cũng không dám đụng tới hổ cái Trần Ngải Phương này, bà ta thật sự cũng rất nóng ruột.

Bác Vương nói: "Cô nhanh nhanh chút đi, phía chủ nhiệm Khương đã hối thúc nhiều lần rồi." Hôm nay bà ta tìm đến đây cũng là vì Khương Tiến Vọng thúc giục đến mức không chịu được nên đành phải tới đây hỏi thăm xem thế nào.

Thím ba Cố miễn cưỡng "ừm" một tiếng.

Bà ta mới tiễn bác Vương đi, quay đầu lại đã thấy có một cái đầu nhỏ thò ra từ cửa nhà của Trần Ngải Phương nhìn sang bên này, khóe miệng của bà ta giật giật.

Con nhóc chết tiệt mới tí tuổi mà tính tình đã rất khôn lanh, nếu không phải vì con bé đó vẫn luôn đi theo Cố Di Gia thì bà ta đã thuyết phục được cô từ sớm rồi.

Bảo Hoa cũng không sợ thím ba Cố, cô bé cười cười với bà ta rồi rụt đầu lại.

Cô bé chạy lon ton đi tìm cô út: "Bà thím ba nói chuyện gì đó với bà bác mập mạp mà cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà của chúng ta! Cô út, con cảm thấy mấy người đó nhất định là có ý đồ xấu."

Cố Di Gia chỉ cười rồi sờ sờ đầu cô bé chứ không nói gì.

Khoảng thời gian này, cô ở nhà bồi dưỡng sức khỏe, trừ mấy ngày mới xuất viện là có bà con họ hàng và bạn bè tới đây thăm hỏi ra thì sau đó cũng không có ai đi nữa vì sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.

Thím ba Cố cũng không tới nhà.

Trong lòng Cố Di Gia hiểu được, chắc là lần trước chị dâu Trần Ngải Phương đến gặp thím ba Cố nói chuyện gì khiến bà ta sợ hãi nên khoảng thời gian này bà ta mới không dám tìm gặp cô.

Mặc dù không tới nhưng Cố Di Gia cũng biết thím ba Cố này vẫn đang kìm nén trong lòng, dựa vào diễn biến tình tiết trong truyện thì bà ta sẽ nhanh chóng có hành động tiếp theo, đến lúc đó không chỉ có một mình bà ta mà còn cả nhà họ Cố đều sẽ tham gia.

Điều kiện của Khương Tiến Vọng trong mắt người ở quê thật sự quá tốt, ai mà không muốn gả con gái cho anh ta chứ?

Nhà họ Cố cũng rất muốn.

Mặc dù nguyên chủ bị nuôi dưỡng đến mức ngây thơ khờ dại nhưng vì sức khỏe không tốt nên tính cách cực kỳ nhạy cảm.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe được rất nhiều lời ra tiếng vào nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy bản thân làm phiền anh trai và chị dâu, trong lòng cô cũng cực kỳ áy náy. Thậm chí có thể nói sức khỏe của cô không tốt cũng có thể là do hổ thẹn trong lòng nên luôn suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng không tốt thì cơ thể làm sao khỏe mạnh được?

Người nhà họ Cố vừa làm ầm ĩ, nguyên chủ chỉ biết mình đã làm liên lụy đến anh trai và chị dâu, cho nên ngốc nghếch muốn tránh khỏi Khương Tiến Vọng thật xa...

Nghĩ tới đây, Cố Di Gia cảm thấy mớ hỗn độn trước mắt cần phải xử lý.

Những chuyện phiền toái cần giải quyết còn nhiều nên hàng ngày cô phải sống thật vui vẻ.

Biết đâu được tâm trạng của cô thoải mái thì sức khỏe cũng tốt lên thì sao? Cô cũng không muốn cứ ốm đau mãi như thế, lỡ ngày nào không cẩn thận lại chết...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp